Diệp Hi cười khẩy, đặt mạnh đống sách lên bàn trà, bước tới kéo cánh tay bố mình ra khỏi tay ả ta.
Cơn thịnh nộ cuộn trào trong lòng, lực đạo trên tay Diệp Hi không kiềm được mà trở nên mạnh hơn, bố cô nhìn cô một cái, nới lỏng cà vạt, quay đầu nói với ả ta: "Em cứ ngồi xe của Tiểu Vũ về đi."
Ả phụ nữ kia cười miễn cưỡng, đôi mắt gắn mi giả nhìn Diệp Hi khó hiểu, lúc rời đi còn không cam tâm chốc chốc lại quay đầu, Diệp Hi cười nhạt một tiếng, đá mạnh vào cửa.
Cửa vừa đóng, sắc mặt của Diệp Hi sa sầm hẳn, cô ảm đạm trừng mắt với bố mình, thấy ông vẫn còn khá tỉnh táo, không quá say, lập tức buông tay, ôm đống sách trên bàn trà rồi quay người bỏ đi.
Phía sau truyền đến âm thanh: "Diệp Hi."
Những ngón tay đang ôm sách tức thời siết chặt, cô không ngoảnh đầu, trực tiếp đi thẳng lên tầng.
"Diệp Hi, con xuống đây, ở lại đây một lát."
Diệp Hi quay qua, lạnh lùng đáp: "Con chưa học xong từ vựng."
Vẻ mặt Diệp Đức Thịnh cứng đờ một lát, tiếp theo rất nhanh mang theo vẻ bất lực nói: "Diệp Hi, con nên chữa bệnh OCD của con đi."
Diệp Hi châm biếm phản bác: "Bố cũng nên thay đổi thói quen dắt gái về nhà đi."
Sắc mặt Diệp Đức Thịnh cứng đờ, lại thêm bất lực nói: "Tính cả lần này thì tổng cộng cũng chỉ có ba lần, tiệc giao lưu nhiều quá, không tránh được."
"Ba lần, hẳn là tổng cộng ba lần bị con bắt gặp đi, lúc con đi học, ai mà biết bố đã mang những ai về, bố thiếu tiền đi khách sạn thế cơ à?"
Diệp Hi nghe thấy giọng nói của chính mình sắc bén và cay nghiệt như chuột tinh*, nhưng đối diện với loại chuyện này, cô không thể không chua ngoa, tuy cô biết phần lớn những gì ông ta nói đều là sự thật, nhưng chỉ là cô đang có một bụng bực tức muốn trút lên người ông.
*Chuột tinh: Một nhân vật yêu quái trong Tây Du Ký
"Bố đã nói là chỉ là xã giao rồi, con còn giận dỗi bố cái gì, không có bố bạt mạng ở bên ngoài thì ai cho con cơm ăn áo mặc, Diệp Hi con sung sướng quen rồi, không phải ghét bố đưa phụ nữ về nhà hay sao, con có tin có ngày bố sẽ tìm mẹ kế cho con không?"
Ông ta nói xong lời này, hai tay Diệp Hi không nhịn được mà run rẩy vì tức giận, ôm bài tập và sổ từ vựng ném hết về phía Diệp Đức Thịnh, cô hổn hển gào lên: "Diệp Đức Thịnh, ông thích tìm bao nhiêu gái thì mặc xác ông, nhưng ông đừng hòng nghĩ đến việc dắt ả về đây, nếu không tôi sẽ giết ả."
Sau khi Diệp Hi nói xong câu này, căn phòng trở nên im ắng lạ thường, không khí xung quanh dường như đều ngưng trệ.
Người cha ở cuối cầu thang ngẩng đầu im lặng nhìn cô, soi xét, sợ hãi, chán ghét, Diệp Hi rất khó có thể hình dung ra ánh mắt như vậy, bởi chứa đựng những thứ quá phức tạp, nên không có bất kỳ từ ngữ nào có thể khái quát được nó.
Cô đã từng nhìn thấy ánh mắt này vào 12 năm trước.
Lời một khi đã nói ra thì không có cách nào rút lại được, Diệp hi trong lòng hối hận không thôi, nhưng trên mặt vẫn gắng gượng, chỉ có thể giả vờ bình thản nói: "Vừa rồi là con lỡ lời, bố thích dẫn về thì cứ việc, tới lúc đó con đến Bắc Kinh sống là được."
Ấn đường Diệp Đức Thịnh hơi nhăn lại, vẫn im lặng như cũ mà nhìn cô.
Tim Diệp Hi đập mạnh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô không muốn ở lại đây dù chỉ một giây, vậy nên cúi đầu, cả người cứng đờ đi lên cầu thang.
Sau này không được kích động như vậy nữa, không thể chỉ vì Diệp Đức Sinh là bố mình mà nói ra những điều ngu ngốc như vậy trước mặt ông.
Cô dụi mắt, cảm giác hối hận không ngừng ùa về trong lòng, chuyện của 12 năm trước lại tái hiện trong tâm trí cô.
Thật ra Diệp Hi đã không thể nói rõ đó là chuyện nào, cô đã làm quá nhiều chuyện sai trái, phạm quá nhiều lỗi lầm, cô từng hối hận, từng tự trách, nhưng giả dụ thời gian có thể quay trở lại, tất cả mọi thứ vào thời điểm đó dường như không còn sự lựa chọn nào khác.
Trong mắt Diệp Hi hiện lên một tầng nước mắt yếu ớt, rất nhanh chóng bị đ è xuống, ngắn ngủi vài giây, mắt cô lại biến thành viên đá lạnh lẽo, kiên cường.
Thời gian biểu vẫn còn dán trên bức tường trước bàn học, nhiệm vụ của ngày hôm nay được viết ngay ngắn trên đó bằng Sấu kim thể*, những việc đã hoàn thành được đánh dấu bằng vạch đỏ, chỉ có mục nhiệm vụ "Học từ vựng" là chưa hoàn thành.
*Sấu kim thể: Một kiểu viết chữ trong nghệ thuật thư pháp
Diệp Hi nhìn thời gian biểu, ngay lập tức cảm thấy không có gì quan trọng hơn thời gian biểu của cô.
Trước mắt còn có việc phải làm, đầu óc không thể nghĩ về những chuyện tứ tung ngũ hoành thêm nữa, cát trong đồng hồ trên bàn không còn nhiều nữa, ngày hôm nay sẽ lại trôi qua rất nhanh.
Sổ từ vựng đã bị Diệp Hi tức giận ném dưới tầng, tầng một là thế giới của Diệp Đức Thịnh, tầng hai là địa bàn của cô, hai bố con cô trước nay đều phân biệt rõ ràng, không ai được ở lại lãnh địa của đối phương quá lâu, nếu có chuyện gì, Diệp Hi sẽ trực tiếp xuống lầu tìm ông ta, còn lười đi thì sẽ trực tiếp gọi điện.
Hơn nữa vừa nãy còn cãi nhau một trận to, cô cũng thật sự không muốn nhớ lại ánh mắt của Diệp Đức Sinh nhìn cô lúc đó nên chỉ đành mở máy tính bảng, tải PDF về đọc.
Cô năm nay là sinh viên năm hai, IETLS và GRE* đều đã đạt điểm cao, cô không muốn ở lại trường trong suốt bốn năm đại học nên có dự định chuyển đến Viện Công nghệ Massachusetts.
*GRE (Graduate Record Examination): Chứng chỉ được dùng trong việc xét điều kiện nhập học lên cao học như Thạc sĩ hoặc Tiến sĩ cho các chuyên ngành khoa học tự nhiên và khoa học xã hội ở Mĩ.
Không biết tự lúc nào, rất nhanh đã học xong 400 từ, trong đó có rất nhiều từ vựng đã bắt gặp qua khi đọc các tác phẩm tiếng Anh, có rất nhiều giáo trình số học yêu cầu cần phải đọc bản gốc tiếng Anh, kém tiếng Anh quả thực là nhược điểm trí mạng.
Nói về tiếng Anh, nó đã từng là môn học khiến Diệp Hi khổ sở nhất ở cấp hai và cấp ba, mặc dù sau này cô đã nhiều lần đạt điểm tuyệt đối trong các kỳ thi.
Cô nhớ lại khi còn nhỏ, bố cô vẫn còn là một luật sư vô danh, lúc đó ông ta vừa mới đến Thượng Hải nỗ lực làm việc, sau khi mua một căn nhà nhỏ tồi tàn, xập xệ, ông ta mới đón cô đến Thượng Hải, khi đó ông ta đã tốn rất nhiều công sức mới có thể đưa cô vào một trường tiểu học tốt.
Trước đó, Diệp Hi học trong một ngôi trường làng ở dưới quê, hằng ngày đi học đều phải cùng em họ Diệp Sanh cuốc bộ một quãng đường rất xa, sàn của ngôi trường nọ được lát gạch đỏ, phía trên dính đầy bùn đất, cửa sổ trên hành lang đều nứt vỡ, khi mùa đông đến, trong lớp học sẽ bắc một bếp lò, các cô sẽ thay phiên nhau thêm củi vào trong đó, nhưng cho dù cái lò sắt có nóng đến mấy thì trong phòng học vẫn rất lạnh, cái lạnh cắt da cắt thịt khó chống chọi, có lúc ngón tay còn đông cứng đến nỗi không thể cầm nổi bút mà viết.
Giáo viên trong trường đều vô cùng ngốc, câu nói "Bột mì có thể dễ dàng tan trong nước" của thầy giáo đầu hói, lưng còng, xấu xí dạy các cô về tự nhiên, đến nay cô vẫn không thể nào quên.
Khi đó, cô đến trường tiểu học mới học lớp bốn, lần đầu cô biết tiểu học còn phải học cả tiếng Anh, khi các bạn học xung quanh nói tiếng Anh trôi chảy như tiếng tiếng Trung thì cô thậm chí còn không thể hát hết một bài tiếng Anh ABCD hoàn chỉnh, lúc đó, mỗi khi cô nhìn thấy tiếng Anh liền sẽ khóc, khi học không vào sẽ buồn bã đến nỗi chẳng thiết sống.
Khi Diệp Hi trắc trở lên đến Trung học Lan Sinh, tiếng Anh của cô chắc chắn tệ nhất trường, so sánh trình độ tiếng Anh của cô với các bạn học, chênh lệch giữa người và chó còn lớn hơn.
Vì thế thường xuyên phải mời gia sư và học thêm, vào kỳ nghỉ đông và hè mấy năm cấp hai, cô đều phải học chương trình của năm sau ở lớp học thêm, học thêm xong còn phải luyện hội thoại với giáo viên nước ngoài, buổi tối học từ vựng xong còn phải dịch sách tiếng Anh, đến 12 giờ đêm mới được ngủ, 5 giờ sáng hôm sau lại thức dậy để nghe BBC và chương trình tọa đàm.
Một phen khổ cực qua đi, kỹ năng tiếng Anh của cô dần dần thu hẹp khoảng cách với các bạn học, nhưng cô không được điểm tuyệt đối trong đại đa số các bài thi, có lúc còn thấp hơn điểm tuyệt đối khoảng 15 điểm, lúc này sẽ bị báo cho phụ huynh.
Học kỳ đầu tiên của trung học, Diệp Hi đã vững vàng đứng trong top 10 của khóa, cô đạt điểm tuyệt đối trong hầu hết các môn khác, chỉ duy nhất tiếng Anh là trở ngại lớn, chỉ cần tiếng Anh của cô cách 10 điểm với điểm tối đa, cô sẽ bị giáo viên tiếng Anh gọi vào văn phòng.
Những năm cấp ba, cô lại càng thêm mệt mỏi, bận rộn tham gia các cuộc thi và các khóa học khác nhau, bất cứ khi nào có thời gian rảnh, bố cô sẽ dẫn cô ra nước ngoài, đưa cô đi trung tâm mua sắm, đi Disney, đi nhà hàng, để một mình cô dùng tiếng Anh để nói chuyện với những người khác suốt chuyến đi.
Nghĩ đến những chuyện cũ đã qua, trong lòng cô lập tức trở nên buồn bã, cô cũng không biết mình buồn vì điều gì, có lẽ là buồn vì không được như bố mẹ mong đợi.
Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, cửa phòng bị gõ ba lần, giọng nói của bố cô vang lên sau cánh cửa, thanh âm trầm thấp: "Diệp Hi, sổ từ vựng và tài liệu của con, không phải hôm nay phải học từ vựng sao, sao không xuống tầng lấy?"
Không thể giải thích được cảm xúc trong lòng lúc này, những giọt nước mắt vừa bị kìm nén bỗng trào ra, tí ta tí tách rơi xuống.
Diệp Hi lau mắt, vẻ mặt khôi phục sắc thái bình thường, chậm chạp mở cửa.
Diệp Đức Thịnh đứng ở sau cửa, trên người vẫn mặc bộ quần áo đó, trong tay ông ta cầm đống sách Diệp Hi ném lên người mình, sách và tài liệu photo đã được xếp ngay ngắn.
"Hôm nay muộn quá rồi, ngủ sớm chút, năm nay con mới năm hai, tất thảy đều còn kịp, không cần gấp gáp như thế."
Diệp Hi nhận lấy sách, cố gắng làm cho giọng của mình nghe sao cho tự nhiện mà ổn định: "Con thường cảm giác thời gian quá ít, mà bố cũng biết tiếng Anh của con trước nay không tốt."
Diệp Đức Thịnh mỉm cười, trên mặt hiện ra một tia mệt mỏi rã rời không dễ nhận thấy: "Tuy bố là luật sư, đã thắng vô số vụ kiện, nhưng bố chưa bao giờ thuyết phục được con cả, Diệp Hi, con quá tự phụ."
Diệp Hi ngẩng đầu nhìn ông ta nói: "Con cũng chưa bao giờ thuyết phục được bố."
Hai bố con nhìn nhau hồi lâu, một lúc sau họ cùng bật cười.
"Con trông giống mẹ con, nhưng tính cách lại giống bố, con không thừa hưởng một chút xíu sự hiền lành và mềm yếu nào từ mẹ con cả, con có nhớ tại sao bố phản đối con học luật ngay từ đầu không?"
Diệp Hi đáp: "Đại khái là sợ con không thể khống chế được chính mình, càng ngày càng lún sâu vào con đường làm chuyện xấu."
Diệp Đức Thịnh cười nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Con biết là tốt."
Ông ta nhìn vẻ mặt không vui của Diệp Hi, lại vội vàng nói: "Học xong từ rồi thì mau đi ngủ, trong kỳ nghỉ không cần dậy sớm như vậy, bây giờ không có ai bắt con nghe BBC nữa rồi."
Diệp Đức Thịnh nói xong rồi xoay người rời đi, Diệp Hi đứng sau cửa, nhìn bóng lưng ông ta biến mất ở góc cầu thang.
Cũng không biết từ bao giờ, ông đã không còn ngoảnh đầu nhìn cô khi đi qua góc rẽ như trước.
Diệp hi đóng cửa lại, quay người chạy đến bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn ánh đèn trong phòng của ông ta ở tầng dưới.
Nửa tiếng sau, đèn tắt.
Giây phút này, cô cảm thấy rất cô độc.
Đứa trẻ ồn ào đã không còn nhận được sự lắng nghe và đồng hành của bố mẹ như trước.
- --------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bộ truyện này thật sự rất ảm đạm, tôi đoán lượng sưu tầm sẽ không quá 100 lúc viết xong, tự mình viết văn, có khóc cũng phải viết cho xong T^T