Cứ thế mấy ngày nay, Tử Phong đã không đến công ty hai tuần chỉ để ở nhà với Điềm Điềm. Mọi công việc đều giao lại cho Khương Đình thay mặt giải quyết.
Hôm nay cũng vậy. Tử Phong cùng Điềm Điềm xem ti vi. Cô như một đứa nhỏ cứ hỏi anh đủ điều. Tiếp xúc nhiều với Tử Phong, Điềm Điềm đã có cái nhìn khác về anh.
Tuy Tử Phong vẫn rất lạnh lùng nhưng lại rất dịu dàng với cô, dần dà Điềm Điềm cũng không còn sợ hắn như những ngày đầu nữa. Hai người cứ quấn nhau như sam. Tử Phong đi đâu thì Điềm Điềm cũng lẽo đẻo đi theo sau đó.
Bây giờ Điềm Điềm chỉ là ' cô bé bảy tuổi ', không hiểu tình yêu là gì. Cô chỉ biết là cô rất thích ở bên cạnh hắn, muốn được hắn cưng chiều mãi mãi như thế này thôi.
- Chú làm nghề gì? Sao tôi không thấy chú đi làm?
Anh vén một loạn tóc của Điềm Điềm, đưa lên hôn một cái, đáp lại:
- Bán ' sắt vụn ' thôi. Yên tâm, tôi có thất nghiệp cũng đủ tiền nuôi em.
- Xì. Ai cần chú nuôi chứ.
Ngồi chơi với Tử Phong một lát thì Điềm Điềm lại buồn ngủ. Cô ngáp ngắn, ngáp dài. Nhưng vẫn ráng dướng mắt lên xem nốt bộ phim hoạt hình đang chiếu dở.
- Buồn ngủ sao?
Điềm Điềm gật đầu vài cái.
- Sao không đi ngủ?
Tử Phong ân cần hỏi cô, Điềm Điềm mải mê xem hoạt hình, một lúc sau mới trả lời anh.
- Điềm Điềm muốn xem hết tập này.
Tử Phong cầm lấy rì mót bên cạnh. Muốn xem thử thời lượng tập này còn bao nhiêu phút.
Rồi anh lại nhìn cái đồng hồ Rolex đắt tiền trên tay. Thời gian điểm bây giờ đã là mười hai giờ trưa.
Có lẽ lúc này ăn sáng khá trễ, vừa xem ti vi vừa ăn trái cây nên Điềm Điềm chẳng thấy đói.
Khi tập hoạt hình Điềm Điềm thích xem kết thúc, thì cô cũng ngủ gật trong lòng ngực Tử Phong lúc nào không hay.
Anh cưng chiều bế Điềm Điềm sải bước lên lầu, tuần thứ hai giữ cô lại bên mình, này Tử Phong không còn để cô ở trong căn phòng khách kia nữa.
Anh chủ động nói với Điềm Điềm dọn qua phòng của mình ngủ. Chỉ là ôm nhau ngủ thôi, chẳng làm gì cả. Tử Phong cũng là đàn ông nhưng anh không phải loại người chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Hắn không muốn lợi dụng lúc Điềm Điềm ngây ngốc thế này mà vấy bẩn cô tâm hồn đẹp đẽ, trong sáng của cô. Tử Phong rạch rõ ra ranh giới tiếp xúc của hai người, bây giờ họ chỉ dừng lại ở mức hôn và ôm ấp nhau thôi. Còn việc tiếp xúc thân thể thì sau này hẳn tính.
Tử Phong nhẹ nhàng đóng cửa phòng, rồi qua thư phòng làm việc. Mấy tuần nay, có mèo nhỏ bên cạnh, anh không có hứng thú đến công ty. Chỉ ở nhà nhờ Khương Đình đem đống hồ sơ chưa được duyệt đến biệt thự.
Ngoài tổ chức Dali - chuyên buông bán vũ khí hạng nặng, thì Tử Phong cũng lấn sang giới kinh doanh, bất động sản. Thành lập công ty cho riêng mình lấy tên là TP - viết tắt chữ cái đầu của tên anh.
Reng...Reng...Reng.
Tử Phong đang tập trung trong công việc. Thì chuông điện thoại lại vang lên. Là Từ Lam - chị của hắn gọi. Anh phải tạm gác lại công việc qua một bên.
- Alo, chị gọi em có chuyện gì sao?
/ Cũng không có gì, mà nghe Khương...à không nghe đồn em đem một người phụ nữ về nhà hả /
Tử Phong: "..." Khương Đình, cậu ta lại nhiều chuyện nữa rồi.
- Vâng.
/ Cô bé ấy tên gì? Ở đâu? Bao nhiêu tuổi rồi? Em cũng ba mươi rồi đấy! Định khi nào cưới đây hả? /
Tử Lam hơn Tử Phong ba tuổi, cũng đã có cho mình một người chồng và hai bảo bảo đáng yêu. Cuộc tình của Tử Lam trước kia cũng rất gian nan, khắc nghiệt. Mãi cô mới được hạnh phúc trọn vẹn với người mình yêu.
Hai tháng trước, gia đình họ lên kế hoạch đi du lịch khắp thế giới. Mãi đến nay vẫn chưa chịu về. Đây là lần đầu tiên Tử Lam gọi điện cho anh trong khoảng thời gian đi du lịch.
Tử Lam biết anh trước kia không thích tiếp xúc gần với phụ nữ. Lại còn có tin đồn em trai mình bị gay, khiến Tử Lam lo lắng không thôi. Nghe tin em trai mang một cô gái về nhà. Lại còn ân cần, dịu dàng săn sóc. Mới khiến cô yên tâm nhường nào. Thậm chí, Tử Lam còn muốn bay về ngay lập tức để gặp mặt ' em dâu '.
/ Được rồi, tháng sau chị về. Em không được ăn hiếp ' cô bé nhỏ ' đấy đâu nhá. Tạm biệt /
Tút....Tút.
Tử Phong: "..." Chị không hỏi han gì đến thằng em trai này sao?
Cuộc trò chuyện kết thúc, Tử Phong lại gọi cho Khương Đình.
- Đến biệt thự đi, mười phút sau phải có mặt.
[...]
Vừa nhận được được điện thoại của ông chủ, Khương Đình lo lắng không thôi.
Chẳng lẻ ông chủ biết mình nhiều chuyện rồi sao?
Lại phải qua Châu Phi công tác một tháng sao?
Ôi làn da khó khăn lắm mới dưỡng lại được của mình.
Ba tháng trước, Khương Đình bị Tử Phong điều qua Châu Phi công tác một tháng, nhưng khi trở về làn da đã trở nên đen sạm, cháy nắng trông hắn như trở thành một con người khác.
Khó khăn lắm mới mới khôi phục lại được dáng vẻ phong độ như bây giờ.
Không cam chịu, nhưng Khương Đình cũng phải đến biệt thự gặp Tử Phong. Hắn nhanh chân chạy lên lâu, mở cửa bước vào. Chưa kịp để Tử Phong lên tiếng, hắn đã quỳ rạp người, chấp tay nhận lỗi:
- Ông chủ cao cao tài thượng, tôi biết lỗi rồi. Tôi không nên nhiều chuyện. Van xin ông chủ đừng điều tôi đi công tác ở Châu Phi.
- Đứng lên đi.
- Không, ông chủ đồng ý đi. Rồi tôi sẽ đứng lên.
Tử Phong hết nói nổi với tên này. Rõ ràng anh gọi hắn qua đây là có việc cần làm. Vậy mà hắn lại làm ra bộ dáng thật giống như anh là một ông chủ độc ác, hay ức hiếp, đánh đập người của mình
Chuyện của Điềm Điềm, anh không hề trách hắn. Bởi vì Tử Lam sớm muộn cũng sẽ biết mà thôi. Biết sớm một tí cũng chẳng sao.
- Cậu không đứng lên thì tôi đưa cậu qua Châu Phi thật đấy. Tôi gọi cậu qua đây là có việc cần làm.
Khương Đình vội vàng đứng dậy, nhanh chóng lấy lại bộ dạng nghiêm túc khi được giao nhiệm vụ.
- Khụ...ông chủ có gì cần phân phó sao?
- Điều tra về quá khứ trước đây của Điềm Điềm cho tôi. Tất tần tật về cô ấy. Thời hạn của cậu là ngày mai.
- Điềm Điềm? Là cô gái lúc trước sao?
Tử Phong gật đầu. Khương Đình liền lui ra ngoài, bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ được giao.
* Hello mọi người, mình là July đây! Vì mình đang trong giai đoạn thi cuối kì. Cho nên mình sẽ cố ra 1 ngày 1 chương nha! Nếu hôm nào mình không ra chương thì hôm đó mình phải học cả ngày không có thời gian ấy ạ !
* Mọi người nhớ like + theo dõi cho truyện tớ có đề xuất nha! Nếu được thì cho mình xin một vote nữa ạ! Thank You