Đang là mùa đông, nên tiết trời hơi se lạnh. Đắp chăn cũng không đủ để sưởi ấm cho Điềm Điềm. Thân nhiệt của Tử Phong lại khá cao, rất ấm áp. Điềm Điềm cũng nhờ vậy mà có được một chiếc máy sưởi ẩm chạy bằng cơm.
Điềm Điềm trong lúc ngủ tay cũng không ngừng sờ soạn cơ bụng của anh. Tử Phong phải đánh nhẹ vào cái tay hư hỏng ấy, nếu cứ để cô tùy ý như vậy thì anh sẽ không kiềm được mà mới sáng ăn cô thêm một lần nữa.
- Ưm...
Da tay Điềm Điềm rất mỏng, dù anh đánh nhẹ nhưng nó cũng rất đau. Cô mơ màng tỉnh lại với cơ thể đau nhức, không cứ động nổi. Nơi ấy vẫn còn rất rát và đau lắm. Tối hôm qua sau khi vào nhà tắm anh không ngần ngại mà ăn cô thêm một chút nữa nói chịu thôi.
Vừa mới lấy lại được nhận thức, đập vào mắt cô đã là cơ ngực rắn chắc của người đàn ông. Đã vậy cả hai còn đang trong trạng thái trần như nhộng. Không lẽ đêm qua hai người cứ như vậy mà ngủ sao?
- Aaaa...anh biến thái.
Bàn tay to của Tử Phong đặt lên bờ mông nũng nĩnh của Điềm Điềm. Tùy tiện bóp mạnh một phát. Bóp xong còn không kiêng dè mà vỗ lên đấy vài cái. Tiếng kêu ' bạch bạch ' từ mông cô phát ra, Điềm Điềm mắc cỡ đến đỏ mặt. Lại không thế chống cự vì tay còn lại của Tử Phong đang chế ngự vòng eo của cô.
Điềm Điềm vừa xấu hổ, vừa ngửa cổ lên gầm liếc anh. Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai cùng nụ cười gian manh, vô liêm sỉ kia của Tử Phong càng làm cô tức tối, bực bội. Mà lại chẳng thể làm gì.
Bên trong lớp chăn, cô dần cảm nhận được có vật gì đó nóng hổi, đang dần phồng lên, chọc chọc vào giữa khe đùi của Điềm Điềm. Cô nhìn anh, rồi lại hít một hơi chậm chạp di chuyển tầm mắt vào trong chăn. Sau khi xác nhận được thứ đó là gì, Điềm Điềm mắt chữ a mồm chữ o, giật nãy người, kéo chăn che người lùi ra phía sau.
- Aaa...
Chăn bị Điềm Điềm kéo hết chăn, cơ thể Tử Phong trần trụi lộ ra bên ngoài. Chỗ ấy cứng ngắc, hướng lên như một thanh sắt. Điềm Điềm kinh ngạc đến há hốc mồm, tối hôm qua không quan sát kĩ, bây giờ mới thấy nó thật sự rất rất lớn. Sao có thể vào được trong cơ thể cô được chứ?
Trái với phản ứng của Điềm Điềm thì Tử Phong lại rất bình tĩnh. Vì đây là phản ứng bình thường của đàn ông vào buổi sáng, dáng vẻ tò mò, đáng yêu của cô khiến anh muốn trêu đùa một tí.
Trong lúc Điềm Điềm đang ngơ ngác thì anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên người anh em của mình. Nhiệt độ nóng hổi, Điềm Điềm nhanh chóng rụt tay lại. Hai má đỏ bừng như trái cà chua, ngại ngùng chôn mặt vào trong gối mềm.
Anh không chọc cô nữa, nhởn nhơ bước xuống giường. Vào bên trong nhà vệ sinh. Mười lăm phút sau trở ra, trên người anh đã được mặc quần áo tươm tất. Còn Điềm Điềm vẫn cứ ngồi lì trên giường, nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa sờ vào thứ đó của Tử Phong.
Cô nhóc này có cần phải vậy không? Không lẽ bị anh doạ đến ngốc luôn rồi?
- Còn định ngồi đó đến khi nào đây? Hửm?
Anh chống hai tay xuống nệm, áp sát vào người cô. Giọng nói khàn khàn, nam tính đến mê người cất lên.
Điềm Điềm giấu nhẹm hai bàn tay ra sau lưng, lắp bắp trả lời.
- Em...em...đi không nổi. Bế em.
Điềm Điềm giang tay về phía Tử Phong, ra hiệu muốn được bế. Anh cười cưng chiều, nhấc bổng cơ thể cô lên.
- Từ từ từ....thả em xuống, nhanh lên.
Trời má, lúc này cô mới sực nhớ là mình đang trần như con nhộng. Hốt hoảng dãy dụa, anh thả cô lại xuống nệm. Đi đến tủ lấy đại một chiếc áo sơ mi nam đem đến cho cô. Điềm Điêm nhanh tay đón nhận, quay lưng về phía Tử Phong, mặc áo vào.
- Em còn sợ anh nhìn sao? Chỗ nào trên người em anh chưa nhìn qua đâu chứ?
Điềm Điềm quay đầu lườm anh. Cái người đàn ông này mở miệng nói không được lời nào trong sáng sao?
- Xong rồi nè...bế em.
Tử Phong bồng cô vào trong nhà vệ sinh, để chân quấn vào eo mình, tay đặt bên dưới mông để cô không bị tuột xuống.
[...]
Khi vệ sinh cá nhân xong, anh cũng bế cô xuống nhà ăn sáng. Sau đó lại bế cô lên phòng làm việc, để cô ngồi dựa vào lòng ngực, Còn mình thì chăm chú duyệt hồ sơ. Tử Phong dính cô như sam vậy, nhất quyết không chịu để cô ngồi chơi một mình. Cứ phải ở bên cạnh anh mới chịu cơ.
- Phong...anh có thể cùng em về nhà không? Về gặp mẹ em...
Điềm Điềm ngước lên nhìn vào mắt người đàn ông, hồi hộp chờ đợi phản hồi của anh.
- Ngày mai được không? Hôm nay anh rất bận.
Tử Phong dừng bút, tự cằm lên đỉnh đầu Điềm Điềm, nắm lấy đôi tay của cô vân vê, sờ mó, suy nghĩ một hồi mới chịu nói.
- Có thật không?
Điềm Điềm vui lên hẳn, cô hôn nhẹ vào cằm Tử Phong như một lời cảm ơn, sau đó lại ngồi yên cho anh làm việc.
[...]
Ba tiếng sau.
- Sao mình lại nằm đây?
Điềm Điềm ngồi trong lòng anh ngù quên lúc nào không hay. Khi tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trên giường. Tử Phong thì không thấy đâu cả. Bây giờ đang là giấc xế chiều, nghĩ anh đã đến công ty nên Điềm Điềm cũng không hỏi Trần Lẫm làm gì. Nặng nhọc đi xuống lầu, ngồi phòng khách xem ti vi.
- Chị Tiêu...chị lại đây chơi với em đi.
Cô ngồi xem hoạt hình một mình, cười hi hi ha ha. Thấy chị Tiêu đi ngang qua liền muốn có người nói chuyện tâm sự.
- Không được đâu, chị còn có việc. Hẹn gặp lại em sau.
Chị Tiêu rõ ràng là đã định đi đến chỗ cô. Được hai bước thì khựng lại, kiếm cớ chạy mất. Bộ sau lưng cô có thứ gì sao?
- Để anh chơi cùng em.
Điềm Điềm giật cả mình, Tử Phong không biết từ khi nào đã đứng sau lưng cô, thế mà lại không chịu lên tiếng, làm cô hết hồn.
- Anh... mua gì vậy?
Cô định mắng thì bất chợt ánh mắt va phải những túi đồ lỉnh kỉnh trên tay anh. Trông có vẻ là đồ đât tiền, bao bì rất là sang trọng.
- Một ít đồ cho mẹ em.
Đây là mua cho mẹ cô sao? Cô còn đang lo sợ cái không khí áp bức lúc Tử Phong và Doãn Ngọc gặp mặt nhau. Sợ là sẽ xảy ra những xung đột nào khác. Không ngờ rằng anh vì cuộc hẹn ngày mai mà tự mình đi mua những thứ này, Điềm Điềm cũng an tâm hơn phần nào. Cô từ sô pha nhảy cẩn lên, ôm chặt cổ anh, ríu rít nói.
- Cảm ơn anh.