- Sao lâu đến thế. Anh lừa tôi à?
Điềm Điềm được Max đẩy xe lăng đi qua năm tầng trời mà vẫn chưa đến nơi.
- Sắp rồi.
Họ đang ở trong bệnh viện Maxim thuộc sở hữu của Max. Bệnh viện này có đến mười lăm tầng lầu, mỗi tầng sẽ có những chức năng và dịch vụ khác nhau. Bệnh tình càng nặng thì sẽ càng được đưa lên cao.
Điềm Điềm không bị thương nặng lắm, Max sắp xếp cho Điềm Điềm nằm ở tầng ba. Riêng Tử Phong thì sau khi cấp cứu xong được chuyển vào tầng tám. tầng hồi sức đặc biệt với những căn phòng vô trùng.
- Đến rồi, nhưng hiện tại không được vào trong đâu. Em chỉ có thể đứng nhìn từ bên ngoài. Phải ba ngày sau, chờ các vết bỏng làm vẩy, cậu ấy mới có thể chuyển đến tầng của em.
Max không khỏi ngán ngẫm khi Tử Phong được chuyển đến bệnh viện. Cơ thể anh chỗ nào cũng có vết thương, lớn có, nhỏ có. Phần lưng bị phỏng hoàn toàn. Nghe Zill kể lại, Tử Phong được tìm thấy trong đống đỗ nát của tầng tám.
Điềm Điềm ngắm nhìn anh qua mặt kính. chỗ nào trên cơ thể Tử Phong cũng được quấn băng gạt, đủ loại dăy truyền dịch gắn vào người anh.
- Phong...chú ấy chắc hẳn rất đau.
Điềm Điềm gục đầu vào cửa kính, lặng lẽ rơi nước mắt.
Bỗng nhiên, từ hành lang, vang lên tiếng giày cao gót của phụ nữ. Điềm Điềm cũng không quan tâm người đó là ai, cho đến khi người phụ nữ ấy lên tiếng:
- Em ấy sao rồi?
- Đã ổn, chỉ là cậu ấy vẫn hôn mê sâu. Không biết lúc nào mới tỉnh lại.
Điềm Điềm bị nhan sắc của người phụ nữ đấy cuốn hút. Cô ấy mặt chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen. Kết hợp cùng với áo vest đen. Giản dị nhưng vô cùng cuốn hút, ra dáng một người phụ nữ thành đạt. Điềm Điềm thấy người phụ nữ này nét mặt chút quen thuộc, nhưng lại chưa gặp nhau lần nào. Cô quay qua hỏi Max:
- Đây là...?
- À quên giới thiệu hai người với nhau, đây là chị của Tử Phong. Chị ấy là Tử Lam. Còn cô bé này là ai chắc chị Lam cũng biết rồi.
Tử Lam nghe tin em trai gặp chuyện, liền gấp rút trở về trong đêm xảy ra tai nạn.
Điềm Điềm ngơ ngác, không ngờ Tử Phong lại có một người chị xinh đẹp như thế này. Cô lễ phép cuối đầu chào Tử Lam.
- Em chào chị! Em là Điềm Điềm.
- Quoa...em dễ thương quá Hèn gì Tử Phong mê em như điếu đổ.
Tử Lam chỉ nhìn thấy Điềm Điềm qua những tấm ảnh, nhưng hiện giờ được trực tiếp gặp mặt lại càng thấy Điềm Điềm dễ thương hơn trong ảnh rất nhiều lần.
Điềm Điềm được chị đẹp khen thì ngại ngùng, xấu hổ. Rồi lại cảm thấy có lỗi, tự trách bản thân.
- Em, em xin lỗi chị. Nếu em không đòi đi chơi thì chú sẽ không phải bị thương nặng như vậy... hức
Chú sao? Tử Lam cũng hơi bất ngờ với cách xưng hô này của Điềm Điềm.
- Không phải lỗi của em đâu.
Tử Lam xoa đầu Điềm Điềm, dịu dàng an ủi. Nhưng cô cứ khóc mãi, không chịu nín. Tử Lam đành phải dùng chiêu khác.
- Được rồi, được rồi. Nếu em cảm thấy có lỗi thì hãy chuộc lỗi đi. Em giúp chị chăm sóc cho Tử Phong thật tốt nhé!
- Vâng ạ.
Điềm Điềm gật đầu đồng ý.
- Em quay về nghỉ ngơi đi. Phải c
khoẻ mạnh thì mới chắm sóc được cho Tử Phong.
- Điềm Điềm nuối tiếc nhìn vào bên trong phòng, ngập ngừng nói.
- Nhưng, nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết, nghe lời chị. Max được em ấy về.
Tử Lam đánh mắt ra hiệu cho Max. Điềm Điềm muốn ở lại nhìn anh thêm chút nữa, nhưng Tử Lam không cho phép vì thấy gương mặt Điềm Điềm khá xanh xạo. Vết thương trên tay lại đang rỉ máu.
[...]
Năm ngày sau,
Ngày nào, ngày nào Điềm Điềm cũng lên tầng tám ngắm nhìn Tử Phong qua khung cửa kính đến nỗi quên ăn quên ngủ. Cho đến hôm thứ ba, cô vui sướng không thôi khi anh được chuyển xuống tầng của mình.
Max còn tinh tế sắp xếp hai người ở chung một phòng. Giường bệnh còn sát cạnh nhau. Điềm Điềm cũng đã có thế tự ngồi vào xe lăng mà không cần sự trợ giúp của y tá. Tử Làm vẫn thường xuyên đem cháo đến cho Điềm Điềm. Còn dạy cho cô rất nhiều thứ hay ho, lại hay chọc cô cười.
Nhưng Điềm Điềm vẫn rất buồn, vì cũng đã năm ngày rồi mà người đàn ông này vẫn chưa tỉnh lại.Điềm Điềm luôn túc trực bên Tử Phong, không rời một bước. Cô còn hay ngồi bên cạnh anh trò chuyện, tâm sự, độc thoại một mình mặc kệ Tử Phong có nghe được hay không.
- Chúc chú ngủ ngon. Ngày mai chú tỉnh lại chơi với Điềm Điềm nha. Mấy ngày nay không có chú Điềm Điềm buồn lắm.
Cô chúc ngủ ngon người đàn ông vô tri vô giáctrên giường, nhẹ nhàng thơm vào má anh một cái. Lại trèo lên giường, nắm hờ lấy bàn tay to lớn của anh. Với tay tắt đèn ngủ, căn phòng trở nên tối om. Điềm Điềm dần chìm vào giấc ngủ.
[...]
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai rọi vào mắt Điềm Điềm, cũng đã đến lúc thức dậy. Theo thói quen, cô quay người nhìn về chiếc giường kế bênh.
Bất ngờ khi thấy Tử Phong đã tỉnh lại, còn đang nhìn về phía mình. Trái tim Điềm Điềm như muốn bật cả ra ngoài, ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô ư? Cuối cùng anh ấy cũng đã tỉnh lại.
Nhưng ánh mắt của anh nhìn cô lạ quá, ánh mắt ấy lạnh lùng, đầy sự chết chóc chẳng có một chút dịu dàng nào cả.
- Cô...là ai?
* Dừng ở đây cho hồi hộp Nói chớ nay mình học nguyên ngày, hơi mệt nên tạm dừng ở đây ạ. Ngày mai sẽ ra chap tiếp nha. Mọi người like + theo dõi, nếu được thì cho tui một vé vote cho có đề xuất nha!
* Có thể mình sẽ đổi tên truyện, vì lúc đầu mình định viết truyện ngược mà va phải ngọt sủng nên thấy cái tên này không hợp lắm!