Editor: Trang Thảo.
Đồn công an.
Nhìn hàng dài những người đàn ông cao to, thô kệch trước mặt, viên cảnh sát cau mày, vẻ mặt đầy hắc tuyến: “Nói đi, vì sao lại đánh nhau?”
Gã đại ca, với phong thái lãnh tụ, bước lên trước, vội vàng thanh minh: “Oan uổng quá, đồng chí cảnh sát! Chúng tôi chỉ đang tổ chức tụ họp bang phái thôi, hoàn toàn không hề đánh nhau, thật sự không đánh nhau!”
Viên cảnh sát lập tức đập bàn, giận dữ quát: “Còn dám gọi là bang phái? Nhà nước đang ra sức trấn áp thế lực đen, bài trừ lưu manh côn đồ, vậy mà các anh lại ngang nhiên hoạt động? Định đối đầu với quốc gia đấy à?”
Gã đại ca lập tức im bặt. Tiểu Trịnh đứng bên cạnh chỉ biết cạn lời. Ba mươi năm cuộc đời huy hoàng của hắn xem như chấm hết vào đêm nay, lại còn phải gọi cả sếp đến cứu nữa chứ.
“Nếu không phải anh đã giúp đỡ rất nhiều cho Phố Ngọn Đèn Dầu, lại không phạm lỗi gì quá lớn, thì tôi đã tống anh vào đây để giáo dục lại rồi!”
Lục Sơn Hà vừa bước vào đồn công an liền nghe thấy những lời này của viên cảnh sát nói với gã đại ca.
“Sếp!”
Vừa thấy Lục Sơn Hà đến, mắt Tiểu Trịnh sáng rỡ, giọng nói vô thức mang theo chút ủy khuất: “Đồng chí cảnh sát, sếp của tôi đến rồi, vậy tôi có thể về được chưa?”
Viên cảnh sát liếc nhìn Lục Sơn Hà. Ừm... Trông cũng giống người đứng đắn. Hắn đưa giấy bút tới: “Lại đây viết bản tường trình.”
Nói rồi, cảnh sát quay sang nhìn gã đại ca: “Còn anh thì sao?”
Ánh mắt gã đại ca sắc bén như sói, dữ dằn như hổ, khiến Lục Sơn Hà cảm thấy có gì đó không ổn.
---
Rời khỏi đồn công an, gã đại ca đột nhiên ôm chặt lấy Lục Sơn Hà, hào sảng nói: “Anh bạn! Từ đêm nay, tôi với cậu chính là... tương phùng cười một cái... thù...”
"Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu." Đàn em phía sau lên tiếng nhắc.
"Đúng rồi! Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu! Cảm ơn cậu không để bụng chuyện cũ mà còn ra tay giúp tôi. Còn nữa..." Hắn nghiêng đầu nhìn Giang Niệm Viễn, giọng đầy hào khí: “Tiểu Giang, ân oán giữa hai ta coi như xong. Về chuyện người đẹp kia, tôi không theo đuổi nữa. Tôi mệt rồi, nhường lại cho cậu...”
Chú thích: Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu có nghĩa là gặp lại nhau, một nụ cười có thể xóa bỏ hết ân oán, thù hằn trước đây.
“Anh tên gì?”
Lục Sơn Hà cắt ngang màn độc thoại đầy trữ tình của đối phương. Anh có cảm giác nếu để hắn nói tiếp, e rằng sẽ phải uống máu ăn thề mất.
“Thẩm Tam Đăng.”
Lục Sơn Hà âm thầm ghi nhớ cái tên. Thẩm Tam Đăng thấy sắc mặt anh thì vỗ vai một cái, cười sảng khoái: “Nhớ gì chứ anh bạn, cứ gọi tôi là Thẩm Lão Tam là được.”
“Nhà anh đứng hàng thứ ba à?”
"Không phải." Hắn gãi gãi mái tóc rối bù, cười khổ: “Ông già tôi nói tiếng phổ thông kém, ban đầu vốn định đặt tên tôi là Thẩm Sơn Đăng...”
Lục Sơn Hà mỉm cười. Thẩm Lão Tam khoác vai hắn, đầy nhiệt tình: “Đừng nói nữa, đi, tôi mời cậu uống rượu! Không đồng ý là không nể mặt anh em đấy, mọi người nói có đúng không?”
"Đúng!" Đám đàn em vừa ra khỏi đồn công an đồng loạt hò hét.
“Ê ê ê, làm gì đấy, lại gây chuyện đúng không?”
Viên cảnh sát nghe thấy tiếng la liền vội vàng bước ra xem tình hình.
“Không có, không có, bọn tôi chỉ đang nói đêm nay trăng sáng quá thôi, đúng không?”
"Đúng!" Đám đàn em phối hợp nhịp nhàng. Nói xong, mười mấy người lập tức co giò chạy biến khỏi cửa đồn công an.
Viên cảnh sát hài lòng gật đầu: “Thế này mới đúng chứ, không có việc gì thì ngắm trăng, bồi dưỡng tình cảm...”
Hắn vừa dứt lời, ngẩng đầu lên, nụ cười lập tức cứng đờ.
Đêm nay, lấy đâu ra ánh trăng!
---
Lục Sơn Hà, Giang Niệm Viễn, Tiểu Trịnh cùng sáu vệ sĩ của họ theo chân bốn người bên phía Thẩm Lão Tam, đi đến một con phố tối đen. Trên cột mốc đường đã hoen gỉ, lờ mờ có thể nhìn thấy ba chữ to "Phố Ngọn Đèn Dầu".
Thẩm Lão Tam chống một tay lên hông, tay còn lại chỉ về phía trước, hào sảng nói: “Tiểu Giang, lâu lắm rồi không đến chơi nhỉ. Lát nữa đừng khách sáo, cứ tính hết cho tôi!”
Lục Sơn Hà nhìn sang Giang Niệm Viễn, thấy cậu im lặng nãy giờ, không khỏi ngạc nhiên: “Cậu từng đến đây rồi à?”
Thẩm Lão Tam bật cười: “Hồi xưa cậu ta là khách quen ở đây, dân phố Pháo Hoa chính hiệu. Bao nhiêu bà cô ở đây đều muốn gả con gái cho cậu ta đấy.”
Phố Pháo Hoa và Phố Ngọn Đèn Dầu rất gần nhau. Một bên chuyên về xây dựng bê tông cốt thép, một bên nhờ mở quán cơm mà phát đạt. Giang Niệm Viễn sống ở phố Pháo Hoa, thuở nhỏ thường xuyên đến Phố Ngọn Đèn Dầu giúp bố mẹ đóng gói cơm hộp. Dần dà, những bà chủ ở đây đều quen mặt cậu bé đẹp trai này, mỗi lần thấy cậu là lại thích trêu chọc vài câu: “Niệm Niệm à, đến nhà dì Mai làm con rể đi. Sườn xào chua ngọt nhà dì chẳng phải con thích ăn nhất sao?”
“Thôi đi bà. Tiểu Niệm, con bé Đường Đường nhà dì Trương thích con lắm đấy. Con đến nhà dì chơi với Đường Đường đi.”
“Ai ai, về làm con rể dì đi. Tiểu Đăng nhà dì cũng muốn chơi với con.”
“Chị Ngô, con chị là con trai mà…”
Khoảng thời gian ấy, dù chưa quen với sự nhiệt tình của mấy bà dì, lúc nào cũng có vẻ rụt rè, nhưng đó lại là những ngày tháng vui vẻ nhất trong tuổi thơ của Giang Niệm Viễn.
Những quầy hàng nhộn nhịp, ánh đèn đường mờ nhạt, những con thiêu thân lao vào ánh sáng. Cậu bé ôm chặt hộp cơm đã được đóng gói cẩn thận, sau lưng là đám bạn nhỏ ở Phố Ngọn Đèn Dầu tiễn cậu đến Phố Pháo Hoa.
Dưới ánh đèn đường, bóng dáng nhỏ bé bị kéo dài thật lâu.
“Ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp lại.”
Giang Niệm Viễn nhỏ bé cẩn thận bước về phía cửa nhà. Bên ngoài, mẹ đang ngóng trông, nhìn thấy cậu thì khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên. Trong phòng, bố vừa tắm rửa xong, ngồi trên sofa xem thời sự.
Cậu vĩnh viễn không thể quên được những buổi tối tưởng chừng đơn giản, nhưng lại ấm áp vô cùng ấy.
Đáng tiếc, rốt cuộc cũng không thể quay trở lại quá khứ được nữa…
---
“Ai chà, Lão Tam, anh rót nhiều quá rồi, cậu ấy vẫn còn là học sinh đấy.”