Editor: Trang Thảo.
Lục Sơn Hà ôm chăn, giúp Giang Niệm Viễn thu dọn phòng cho khách.
"Cậu ngủ ở đây đi, tôi ở ngay phòng bên cạnh." Anh cúi người, trải chăn gọn gàng rồi đi ra cửa: “Ngủ sớm một chút, có chuyện gì thì gọi tôi.”
Giang Niệm Viễn ngoan ngoãn gật đầu, chui vào trong chăn.
Lớp chăn bông mềm mại dường như vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của ánh nắng mặt trời. Trên áo ngủ vẫn vương lại một mùi hương nhè nhẹ, từng đợt tỏa ra từ trong chăn. Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng hít vào, khóe môi khẽ cong lên.
Đó là mùi hương của anh — hương thơm tươi mát của cỏ cây, phảng phất chút hương linh lan ngọt ngào.
Nghĩ đến việc người kia chỉ cách mình một bức tường, còn mùi hương quen thuộc bao bọc quanh thân, Giang Niệm Viễn bỗng cảm thấy một luồng nóng bức khó hiểu dâng lên trong lòng. Tay cậu trong chăn cũng trở nên không yên phận.
Nhưng chưa kịp chạm vào nơi đó, cậu đã kịp kiềm chế bản thân bằng chút lý trí còn sót lại.
Không được, không thể khinh nhờn anh ấy… Không thể làm vấy bẩn nơi này…
Lục Sơn Hà nằm trên giường, cố gắng vào giấc ngủ thì bỗng nhiên hệ thống vang lên: “Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ có tiến triển mới, phần thưởng đang được gửi.”
...? Hệ thống này vừa nói thứ ngôn ngữ kỳ quái gì vậy?
“Gói giọng nói mới đã tải xuống hoàn tất, có muốn kiểm tra tiến độ nhiệm vụ không?”
“Muốn.”
“Tiến độ nhiệm vụ: 26%. Vì đã hoàn thành tiếp xúc thân mật cấp độ sâu, hệ thống hiện đã mở khóa tính năng VIP.”
Cái gì? Thân mật? Còn cấp độ sâu? Tiếp xúc?
Là con gái nhà ai nhân lúc anh không phòng bị mà hôn trộm sao? Lục Sơn Hà nghĩ đến rất nhiều người, ngay cả Tiểu Trịnh cũng lướt qua trong đầu, nhưng cuối cùng đều nhất nhất bác bỏ.
"Hình thức tiếp xúc thân mật cấp độ sâu là gì?" Anh nghiến răng hỏi.
"Chuyện này không tiện nói lắm! Khiến tôi thật ngượng ngùng ~ Làm sao nói ra miệng được đây?" Giọng nói máy móc lạnh lùng vô cảm phát ra những lời này, nhưng nghe lại càng kỳ quái.
"Mi đang ngậm máu phun người!" Anh không thể nhịn được nữa. Nhiệm vụ tình cảm quái gở, tiến độ không thể hiểu nổi, đối tượng lại không rõ ràng — tất cả những điều này khiến Lục Sơn Hà cực kỳ tức giận.
“Tính năng VIP là gì?”
“Tạm thời chưa thể công bố.”
Anh bực bội đóng hệ thống lại, nằm phịch xuống giường.
Ai mà biết được thiếu nữ ngây thơ nào đang thầm yêu anh đây? Nếu hệ thống không chịu nói rõ, làm sao anh biết đường mà đáp lại chứ?
Ban đêm có một trận mưa nhỏ, tiếng nước tí tách rơi xuống mái hiên nghe thật dễ ru ngủ. Lục Sơn Hà mở cửa sổ, cảm nhận làn không khí tươi mát sau cơn mưa, tinh thần cũng dần tỉnh táo hơn.
Tối qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu tiến độ nhiệm vụ tăng nhanh như vậy, nhất định là có người đã nảy sinh tình cảm sâu sắc với anh. Chỉ cần cẩn thận quan sát hơn, chú ý đến cách người khác thể hiện cảm xúc, hẳn là nhiệm vụ này sẽ không quá khó để hoàn thành.
“Anh Lục, ăn sáng đi.”
Anh xoay người, nhìn thấy Giang Niệm Viễn đang đứng trong phòng ăn.
Có vẻ đối phương ngủ không ngon, quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt, nhưng đôi con ngươi vẫn sáng lấp lánh. Cậu đứng bên bàn ăn, vẻ mặt như một cô vợ nhỏ, trước mặt là bữa sáng vừa mới chuẩn bị xong.
Trái cây tươi được cắt thành miếng vừa ăn, cà phê nguyên chất tỏa hương thơm nồng đậm, vẫn còn bốc khói nghi ngút. Trên đ ĩa là bánh mì mới nướng, trứng chiên vàng ruộm, thịt xông khói luộc vừa chín tới, nước sốt vẫn còn khẽ rung động.
Rất phong phú, rất dụng tâm.
"Cậu còn biết nấu ăn?" Lục Sơn Hà có chút kinh ngạc.
“Hôm nay là lần đầu tiên làm… Anh thử bánh mì này xem.”
Anh cắn một miếng, lớp vỏ giòn xốp, bên trong mềm mại, có cả vị ngọt nhẹ của sữa.
Không hổ là nam chính, làm gì cũng có thiên phú.
Anh ngẩng đầu nhìn Giang Niệm Viễn. Đối phương vẫn đang mặc áo ngủ của anh. Lúc này, Lục Sơn Hà mới nhớ ra tối qua trời mưa, quần áo mới giặt chưa kịp khô.
Anh gọi điện cho Tiểu Trịnh, báo số đo, bảo hắn tiện đường mang đến một bộ quần áo.
Giang Niệm Viễn hơi sững người. Anh… sao lại biết số đo của cậu?
Nhưng Lục Sơn Hà vẫn chìm đắm trong hương cà phê thuần túy, không nhận ra sắc mặt có chút kỳ lạ của người đối diện. Trong Phương Xa Du Mộc, tác giả đã ghi rõ ngày sinh, bát tự, chiều cao, cân nặng của Giang Niệm Viễn ngay trong phần giới thiệu nhân vật. Mà trí nhớ của Lục Sơn Hà lại vô cùng xuất sắc, chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ ngay.
Sau đó, cứ như vậy mà dần dần dung nhập vào tâm trí, biểu hiện ra bên ngoài qua từng hành động.
Khi Tiểu Trịnh đến, hắn không nhịn được mà đánh giá hai người. Nhìn thấy bữa sáng trên bàn, hắn bĩu môi, có chút cảm giác bị thất sủng.
Giang Niệm Viễn mặc xong quần áo, nói với Lục Sơn Hà: “Anh Lục, tôi đi học đây. Tối qua cảm ơn anh.”
"Ừ, trên đường cẩn thận." Anh khẽ mỉm cười, gật đầu với người đang bước ra cửa.
"Tiểu Trịnh, chúng ta đi công ty thôi." Lục Sơn Hà xoay người, nhìn trợ lý Trịnh đang làm mặt nhăn nhó.
"Được, sếp!" Trợ lý Trịnh lập tức phấn chấn trở lại.
---
Thời gian làm việc luôn bận rộn nhưng phong phú, chỉ chớp mắt đã hai tuần trôi qua. Ứng dụng video ngắn do Khoa Học Kỹ Thuật Giang Sơn và Giải Trí Cát Oa hợp tác phát triển đã bước vào giai đoạn thử nghiệm, dần dần lan truyền trong giới trẻ.
Tiến độ hợp tác giữa hai công ty vô cùng thuận lợi, ngay cả tên ứng dụng cũng được lấy từ một chữ trong tên của mỗi công ty: Sơn Oa.
Về chuyện chọn Oa Sơn hay Sơn Oa, hai bên phụ trách dự án đã tranh luận khá lâu, đến mức suýt xảy ra tranh cãi gay gắt, cuối cùng mới quyết định dùng cái tên Sơn Oa.
"Sơn Oa – Để thế giới khám phá những điều sâu thẳm trong con người bạn." Đây chính là khẩu hiệu của ứng dụng.
Sơn Oa có cách phát âm giống như "con ếch trên núi". Khi Lục Sơn Hà đặt ra khẩu hiệu này, điều anh nghĩ đến chính là việc ứng dụng có thể giúp những người có tài năng nhưng chưa có cơ hội tỏa sáng tận dụng nền tảng này để bước ra ánh sáng, nổi bật trước công chúng.