Editor: Trang Thảo.
Sáng sớm hôm sau, Lục Sơn Hà đợi ở nhà rất lâu vẫn không thấy Tiểu Trịnh đến. Anh gọi điện, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngập ngừng. Mất một lúc lâu, Tiểu Trịnh mới nghẹn ra mấy chữ: “Sếp, hôm nay tôi muốn xin nghỉ.”
“Cái gì?”
“Tôi đã xem rồi, hôm nay công ty không có việc gì quá quan trọng. Sếp, anh cũng đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi… À, đúng rồi, ngàn vạn lần đừng lên mạng.”
Nói xong, Tiểu Trịnh liền cúp máy. Dường như anh còn nghe thấy tiếng gõ bàn phím dồn dập bên kia.
Đây là đang vội vàng yêu đương qua mạng với cô gái nào sao?
Lục Sơn Hà vốn có tâm lý phản nghịch, càng bị cấm thì lại càng muốn thử. Tiểu Trịnh còn chưa nói xong, anh đã mở mạng lên xem.
[Vung tiền như rác vì một nụ cười của mỹ nhân, tơ hồng lãng mạn rơi vào nhà ai?]
[Tổng tài hàng tỷ cường thủ hào đoạt, nữ minh tinh mỏng manh đành chấp nhận số phận?]
[Sốc tận óc! Hóa ra cuộc sống riêng tư của tổng tài lạnh lùng Lục Sơn Hà lại thế này đây?]
Bảng hot search trên Weibo gần như bị anh chiếm trọn. Lướt qua một lượt, anh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra — khoảnh khắc tối qua anh đỡ lấy Lâm Tuyết Nhi đã bị paparazzi chụp lén, sau đó thêm mắm dặm muối rồi phát tán lên mạng.
Bên phía Lâm Tuyết Nhi cũng nhanh chóng đưa ra tuyên bố thanh minh:
[Lục tổng chỉ vì phép lịch sự mà đưa tay đỡ tôi, hoàn toàn không có quan hệ ái muội đâu nha~ (thè lưỡi mỉm cười.JPG).]
Phía dưới còn đính kèm chín tấm ảnh tự chụp theo phong cách công chúa.
Bình luận bên dưới:
[A a a, bà xã Tuyết Nhi xinh đẹp quá!]
[Bà xã dạo này lại gầy rồi, đừng để bản thân vất vả quá nhé!]
[Móa ơi, cái lão nhà giàu kia tránh xa Tuyết Nhi của chúng tôi ra! Đừng có mang cái mùi tiền bẩn của ông bôi lên người chị bé!]
…
Lục Sơn Hà bình tĩnh lướt qua những bình luận này. Đối với đám anh hùng bàn phím chỉ biết bịa chuyện, anh chẳng có chút gợn sóng nào trong lòng, chỉ cảm thấy toàn là rác ngôn từ. Nhưng ngay sau đó, một tài khoản quen thuộc đập vào mắt anh.
Đó là bài đăng anh từng tùy ý chia sẻ — một bức ảnh chụp lại khoảnh khắc anh đang cho chú chó cưng của công ty ăn.
Bình luận:
Võng Hữu 250: [Cho chó ăn sang thế này, có từng nghĩ đến những gia đình nghèo khó chưa? Công ty rác rưởi, người cũng rác rưởi nốt!]
Ngay sau đó, có người đáp trả:
Nghiêm Trang phản hồi Võng Hữu 250: [Nếu thèm thì cứ đến xếp hàng đi.]
Giang Sơn Quân Dương Dương phản hồi Võng Hữu 250: [Muốn vào công ty chúng tôi làm chó cũng không dễ đâu. Chó yêu cầu bằng tốt nghiệp Đại học Thường Thanh, có ít nhất một năm kinh nghiệm làm việc trong ngành IT. Cậu sợ là chưa đủ tư cách, chỉ có thể ngồi trước màn hình mà ghen tị thôi.]
Khóe miệng Lục Sơn Hà hơi cong lên.
Cái tài khoản “Nghiêm Trang” kia chính là của Tiểu Trịnh.
Còn “Giang Sơn Quân Dương Dương” là Lý Quân Dương, một nhân viên trong bộ phận kế hoạch.
Mà Lý Quân Dương cũng chẳng hề nói quá. Chú chó này vốn theo nguyên tổng tài của công ty suốt những năm đại học, sau đó còn làm “cố vấn” ở nhiều tập đoàn internet khác nhau trước khi về đây. Đúng là một chú chó đầy kinh nghiệm.
Bình luận này chẳng khác nào một viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, ngay lập tức khuấy động sóng lớn. Các blogger chuyên viết về giới nhà giàu bắt đầu đào bới mọi thông tin liên quan đến Lục Sơn Hà và Khoa Học Kỹ Thuật Giang Sơn, thậm chí còn bóp méo sự thật để câu view.
Nhưng điều bất ngờ là, bên dưới mỗi bài viết tiêu cực, luôn có một nhóm người kiên quyết đứng ra bảo vệ anh.
“Nghiêm Trang”
“Giang Sơn Quân Dương Dương”
“Giang Sơn Quân Đồng Đồng”
“Giang Sơn Quân Ngưu Lão Hán”
Hầu hết đều là nhân viên của Khoa Học Kỹ Thuật Giang Sơn, đồng loạt lao lên tuyến đầu phản bác đám anh hùng bàn phím.
Đa phần nhân viên công ty là lập trình viên, chỉ cần vài đoạn mã là đã có thể xử lý gọn những tài khoản chuyên đi gây rối. Chẳng mấy chốc, một số tài khoản chuyên tạo drama đã bị phong sát sạch sẽ.
Ngoài ra, còn có những cái tên như “Đèn Cạn Dầu”, “Phố Ngọn Đèn Dầu Kim Ba” — đều do Thẩm Tam Đăng và đám anh em của hắn lập ra. Phương thức chiến đấu của bọn họ thì đơn giản hơn nhiều — dùng lời lẽ sắc bén để cãi tay đôi, thậm chí cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sát khí.
Chưa kể đến cả đám bảo tiêu mặc đồ đen từ Giải Trí Cát Oa cũng nhập cuộc.
Lục Sơn Hà nhìn từng dòng tin nhắn bảo vệ mình, cảm giác ấm áp chậm rãi dâng lên trong lòng.
Ai mà không muốn được tin tưởng vô điều kiện?
Ai mà không mong có người đứng ra bảo vệ mình hết lòng?
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Trịnh: “Thề sống chết bảo vệ tổng tài đại nhân của chúng ta!”