Editor: Trang Thảo.
Lục Sơn Hà đưa thẻ qua, nhìn nữ chính thuần thục quẹt thẻ tính tiền, chậm rãi đáp: “Tôi không phải sinh viên Đại học F, tôi làm việc ở đây.”
"Vậy à, vậy cậu cố gắng làm việc nhé, tạm biệt!" Cô đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
Nhưng điều khiến anh sững sờ là cô lại chạy thẳng về phía cầu thang. Đây là tầng 12 đấy! Anh lập tức bảo Trịnh Tấn dẫn Đào Du đi thang máy chuyên dụng của mình.
Nhìn theo bóng lưng cô rời đi, Lục Sơn Hà chợt nhớ đến em gái mình — Lục Vạn Lý. Không biết bây giờ em ấy có phải cũng đang vất vả kiếm tiền hay không?
Trong khoảnh khắc, lồ ng ngực anh như bị ai siết chặt, cảm giác khó thở dâng lên.
"Hệ thống?" Lục Sơn Hà không mang theo bất kỳ hy vọng nào mà gọi một tiếng.
“Ở đây, thân mến.”
"..." Anh im lặng một lúc rồi hỏi: “Hệ thống có biết dạo này em gái tôi sống thế nào không?”
“Xin chờ một lát...”
“Lục Vạn Lý đã trúng tuyển vào Trường Đại học Mỹ thuật Trung ương, nhưng mỗi ngày đều không vui.”
"Sao lại vậy?" Lục Sơn Hà lập tức lo lắng.
“Cô ấy ngày nào cũng nhớ đến cậu.”
Trái tim Lục Sơn Hà như bị ai bóp nghẹt, hô hấp trong phút chốc trở nên khó khăn. Rõ ràng chỉ là một giọng máy móc vô cảm, vậy mà lại khiến anh mất một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
“Còn có yêu cầu gì khác không, thân mến?”
Anh khẽ thở dài: “Tôi có thể gửi một lời nhắn cho em ấy không?”
“Không thể, chức năng này chưa được mở.”
Lục Sơn Hà vốn không ôm hy vọng, chỉ lặng lẽ đóng giao diện hệ thống, dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiểu Trịnh lặng lẽ bước vào, nhẹ nhàng đặt một ly trà nóng lên bàn.
Hương trà nồng đậm lan tỏa khắp văn phòng. Lục Sơn Hà mở mắt, nghe thấy Tiểu Trịnh nói: “Dương tổng đã đến rồi, nhưng vẫn chưa tới thời gian hẹn. Sếp, anh có muốn nghỉ ngơi thêm một chút không?”
Lục Sơn Hà lắc đầu, cầm lấy ly cà phê nhấp một ngụm.
Cà phê nguyên chất đậm đà, hòa quyện với vị ngọt dịu của sữa. Uống xong một ly, tinh thần anh thoải mái hơn hẳn. Đứng dậy, anh đi đến phòng họp để bàn chuyện hợp tác.
Dương Lệnh Nguyên vừa thấy Lục Sơn Hà bước vào liền lập tức đứng dậy bắt tay chào hỏi. Hai người trò chuyện một lúc rồi bắt đầu trao đổi xã giao theo kiểu thương nghiệp.
Nhưng điều kỳ lạ là, dù đây rõ ràng chỉ là những lời khách sáo đầy tính toán giữa hai thương nhân, Tiểu Trịnh đứng bên cạnh lại cảm thấy cuộc trò chuyện diễn ra một cách tự nhiên bất ngờ.
“Lệnh Nguyên, anh đã ăn cơm chưa?” Lục Sơn Hà vừa ngồi xuống vừa hỏi.
Dương Lệnh Nguyên hơi sững lại một chút nhưng rất nhanh lấy lại dáng vẻ thường ngày, cười đáp:
“Vẫn chưa. Chẳng phải nghe nói nhà ăn của Khoa Học Kỹ Thuật Giang Sơn là đệ nhất ở thành phố F sao? Tôi định đến đây ăn ké một bữa.”
“Oh? Vậy thì cứ tự nhiên, đừng khách sáo.”
“Có lời này của tổng giám đốc Lục, tôi an tâm rồi.” Hắn đẩy gọng kính, khẽ mỉm cười, tạo cho người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân.
Trước đây, giới kinh doanh đồn rằng Lục Sơn Hà có thực lực mạnh, quan hệ rộng nhưng lại lạnh lùng, xa cách. Giờ gặp mặt trực tiếp, lời đồn chưa chắc đã đúng.
Hơn nữa, Lục Sơn Hà... còn nhớ rõ tên của hắn.
Dương Lệnh Nguyên chỉ là tổng giám đốc của một công ty giải trí nhỏ, chưa có danh tiếng. Hắn đã quen với việc bị các ông trùm thương mại coi thường, đến mức người nhớ được họ tên hắn đã rất ít, phần lớn chỉ gọi đại một câu: “Này, cậu kia!”
Vì thế, hắn cảm thấy bản thân vừa nhận được sự tôn trọng lớn lao.
Dương Lệnh Nguyên ngồi thẳng người, nghiêm túc giới thiệu về dự án mới của Giải Trí Cát Oa.
Họ dự định tổ chức một cuộc tuyển chọn tài năng trực tuyến, không phân biệt nam nữ, già trẻ, ngành nghề. Mọi người có thể tham gia bằng cách gửi video ngắn. Việc vận hành trang web cho cuộc thi này, họ muốn hợp tác với Khoa Học Kỹ Thuật Giang Sơn.
Lục Sơn Hà hiểu rõ, video ngắn nhất định sẽ trở thành một thị trường khổng lồ, nhưng ở thế giới này vẫn chưa phát triển.
Khoa Học Kỹ Thuật Giang Sơn có phạm vi kinh doanh rộng nhưng chưa từng dấn thân vào lĩnh vực truyền thông đại chúng hay giải trí.
Dự án này, Lục Sơn Hà rất muốn tham gia.
Sau khi nghiêm túc nghe Dương Lệnh Nguyên trình bày, Lục Sơn Hà khẽ gật đầu, đưa ra ý kiến: “Thay vì coi đây là một cuộc tuyển chọn tài năng, sao không đơn giản hóa thành một nền tảng chia sẻ? Người tham gia có thể đăng tải bất cứ thứ gì – từ tài năng, kỹ năng nấu ăn đến những khoảnh khắc thú vị trong cuộc sống. Để khán giả tự bình chọn video hay nhất, còn Giải Trí Cát Oa chỉ cần chọn ra những nhân tố tiềm năng. Vì đôi khi, những gì các anh thích chưa chắc đã đúng với thị hiếu của đại chúng.”
Dương Lệnh Nguyên bỗng thấy sáng tỏ. Hai người đều là những tinh anh trong ngành, trò chuyện với nhau rất ăn ý.
Ngày hôm sau, Dương Lệnh Nguyên mang theo bản kế hoạch hoàn chỉnh đến văn phòng Lục Sơn Hà. Hiệu suất làm việc cao đến mức ngay cả tổng giám đốc như Lục Sơn Hà cũng phải khâm phục.
Giải Trí Cát Oa thể hiện rõ thành ý hợp tác với Khoa Học Kỹ Thuật Giang Sơn, không hề do dự vì những lợi ích nhỏ nhặt. Vì thế, quá trình hợp tác giữa hai công ty diễn ra vô cùng thuận lợi.
Mối quan hệ giữa Lục Sơn Hà và Dương Lệnh Nguyên cũng dần trở nên thân thiết hơn. Đều là những thương nhân quyết đoán, họ nói chuyện với nhau rất hợp ý, như tri âm gặp tri kỷ.