• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Trang Thảo.

Lục Sơn Hà đoán, người này hẳn chính là tra cha Chu. Nhìn qua tầm hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng được giữ gìn khá tốt, không có vẻ bụng phệ thường thấy ở thương nhân. Đường nét khuôn mặt có đến tám phần giống Giang Niệm Viễn, lúc trẻ chắc cũng là một kẻ phong lưu đào hoa.

Tra cha Chu gật đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Lục Sơn Hà và Giang Niệm Viễn.

“Lục tổng và con trai tôi rất quen thuộc?”

"Không hẳn, chỉ từng gặp vài lần trong nước mà thôi." Lục Sơn Hà khẽ mỉm cười, đáp lời một cách bình tĩnh và khéo léo. “Không ngờ lại gặp ở Mỹ, nên chào hỏi.”

“Ồ? Nhưng sao trông không giống chỉ là chào hỏi?”

Ông ta tiến lại gần, ánh mắt đầy ẩn ý, nụ cười không chạm tới đáy mắt.

“Người ngoài nhìn vào còn tưởng là đôi uyên ương đang tâm sự tình cảm.”

Lục Sơn Hà chợt rùng mình. Ông ta... biết được gì rồi?

Nhưng rất nhanh, tra cha Chu xoay người, cười như không cười mà nói: “Đùa thôi, nếu đã đến đây, Lục tổng cũng ở lại dùng bữa đi. Chúng ta còn có chuyện hợp tác cần bàn.”

Nói rồi, ông ta nghiêng đầu nhìn Giang Niệm Viễn: “Tiểu Viễn à, trong tay con cầm bảo bối gì vậy? Lúc nào cũng xách theo không rời, mau bỏ vào xe rồi vào ăn cơm đi.”

Lục Sơn Hà không thể từ chối, đành phải căng da đầu mà đi ăn bữa Hồng Môn Yến này. Giang Niệm Viễn xoay người đặt túi đồ trong tay vào ghế sau xe của mình rồi mới theo vào.

---

Suốt bữa ăn, Lục Sơn Hà ngồi không yên, cảm giác như đang ngồi trên đống lửa. Ngay cả Chu Dịch, người vốn luôn cà lơ phất phơ, cũng ngoan ngoãn trước mặt tra cha Chu.

Lục Sơn Hà vô thức bị rót rất nhiều rượu, nhưng tửu lượng của anh vốn tốt, dù có say cũng vẫn giữ được lý trí cơ bản, không nói hay làm chuyện khác người.

“Anh ấy uống nhiều rồi, để tôi đưa anh ấy về.”

“Giang Niệm Viễn! Cậu dám!”

Lục Sơn Hà không nhớ rõ Giang Niệm Viễn và tra cha Chu đã tranh cãi chuyện gì, chỉ nhớ sau cùng, chính Chu Dịch là người lái xe đưa anh về nơi ở tại Mỹ.

Khi cảm giác được có người chạm nhẹ lên mặt mình, anh giật mình tỉnh dậy.

Trước mắt là một khuôn mặt trẻ tuổi, đẹp đẽ, gần trong gang tấc.

“Chu Dịch!”

Lục Sơn Hà giật mình đẩy đối phương ra, cả người lảo đảo ngã xuống sofa.

“Cậu làm gì vậy?”

“Chăm sóc anh thôi, anh say đến mức này rồi.”

“Tôi không cần, cậu mau về đi.”

Lục Sơn Hà nhắm mắt, khó chịu phun ra mấy chữ, cảm nhận rõ chiếc sofa dưới thân hơi lún xuống.

Chu Dịch chống tay xuống, ghé sát vào hắn, nhướng mày nói: “Tôi đoán anh chắc chưa từng yêu đương bao giờ, thật chẳng hiểu phong tình gì cả.”

Lục Sơn Hà nhíu mày, không muốn đáp lại.

“Bảo bối, ở bên tôi một lần đi, tôi thật sự thích anh.”

“Cái gì?”

Lục Sơn Hà lập tức tỉnh táo lại: “Tôi là đàn ông.”

Chu Dịch vẫn không dừng lại, môi nhẹ lướt qua gò má anh, giọng trầm thấp: “Tôi biết, nhưng tình yêu không phân biệt giới tính. Tôi thật sự thích anh.”

Lục Sơn Hà hơi sững người.

“Nhưng nếu hai người không thể ở bên nhau thì sao?”

“Đừng nói những điều xui xẻo như vậy. Rung động là điều rất khó, có người cả đời cũng không gặp được người khiến mình rung động. Tôi rất may mắn khi gặp được anh.”

Nói xong, Chu Dịch cúi xuống, định hôn Lục Sơn Hà.

Đúng lúc đó, ánh mắt Lục Sơn Hà bỗng sáng lên. Bao lâu nay, có một câu hỏi vẫn luôn quanh quẩn trong lòng anh, giờ phút này cuối cùng cũng có đáp án.

Anh đẩy mạnh Chu Dịch ra, bước nhanh đến cửa.

“Cảm ơn cậu, cũng chúc cậu tìm được người khiến cậu rung động, và cũng rung động vì cậu.”

Vì đã uống rượu, Lục Sơn Hà không thể lái xe.

Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể chạy bộ một mạch đến nhà hàng khi nãy.

Nhưng khi đến nơi, tất cả đã vắng lặng, không còn ai.

Vì đi vội nên anh cũng chưa kịp mang theo điện thoại.

Giờ phút này, anh thật sự rất muốn gặp Giang Niệm Viễn.

Nhưng nhìn xung quanh — địa điểm xa lạ, những gương mặt xa lạ — một cơn hoảng loạn bất giác trào lên trong lòng.

Anh không thể... để mất Giang Niệm Viễn được.

Hương hoa hồng quen thuộc thoang thoảng trong không khí.

Cô bé bán hoa đứng đó, nhận ra anh chính là người vừa nãy đã từ chối mua hoa.

Cô bé đưa tay ra, rồi lại chần chừ rụt về.

Lục Sơn Hà ngăn cô bé lại: “Em gái, anh có thể mua hết số hoa này không?”

Cô bé vui vẻ đến mức đôi mắt cong như trăng non, vừa gói hoa vừa hỏi: “Anh trai đã tìm được người muốn tặng hoa rồi sao?”

“Ừ, tìm được rồi.”

“Vậy chúc hai người hạnh phúc nhé!”

Bán xong hoa, cô bé vui vẻ nhảy nhót rời đi.

Lục Sơn Hà ôm một bó hoa lớn, lang thang vô định trên con phố.

---

Sau khi bị cha ép về nhà, Giang Niệm Viễn vẫn không yên tâm, tối muộn lại lái xe đến nhà Lục Sơn Hà.

Biệt thự tối om, hẳn là đối phương đã ngủ rồi.

Cậu đứng ngoài sân, ngây người nhìn lên cửa sổ lầu hai.

Vẫn không muốn tin rằng, trong lòng đối phương không hề có mình.

Đang suy nghĩ, một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ lái xe đến trước cổng biệt thự.

Vừa thấy Giang Niệm Viễn, người kia kinh ngạc "Ồ" một tiếng, sau đó đưa một chồng phong thư vào tay cậu.

“Cậu hẳn là quen Lục tổng nhỉ? Giúp tôi đưa cái này cho anh ấy, ngày nào anh ấy cũng phải đọc.”

Nói xong liền thản nhiên rời đi.

“Ngày nào cũng phải đọc?”

Giang Niệm Viễn không kìm được tò mò, mở thư ra.

Lật từng trang, khóe miệng Giang Niệm Viễn dần hiện lên nụ cười không thể che giấu.

Từ sáng đến tối, ăn cơm, làm việc, gặp ai, làm gì — tất cả đều được ghi lại tỉ mỉ.

Làm sao có thể nói rằng, trong lòng đối phương không có mình đây?

---

Tiểu kịch trường 1:

Chu Dịch: “Tôi đúng chỉ là công cụ thôi mà!”

---

Tiểu kịch trường 2:

Lục Sơn Hà: “A, không nói gì mà cứ nhìn nhau mãi, ngại quá đi mất!”

Giang Niệm Viễn: “Anh Lục và tôi cách mặt không cách lòng, ánh mắt chứa chan tình cảm. Anh ấy yêu tôi!”

Lục Sơn Hà: “Đứa nhỏ ở bên ngoài ăn không ngon, mặc không đủ ấm, phải mua nhiều đồ cho cậu ấy.”

Giang Niệm Viễn: “Anh Lục đang chăm sóc tôi, anh ấy yêu tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK