• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm xúc của Thẩm Du còn dừng lại ở tràng diễn vừa rồi, còn trong tâm trạng lo lắng cho vết thương của Thẩm Tiêu, đột nhiên nghe được ba chữ "Bạch tiểu thư", nhất thời phản ứng không kịp.

Bạch tiểu thư?

Bạch Mộ Tình!?

Chính là vị đệ nhất nữ phụ mà chỉ cần nghe tên thôi cũng làm Thẩm Du nghiến răng nghiến lợi, nhanh như vậy liền phải giáp mặt rồi? Thật đúng là một chút chuẩn bị tâm lý đều không có.

Ngày hôm qua Thẩm Tiêu nói có hẹn với Bạch Mộ Tình, cô còn tưởng rằng hai người sẽ tìm cái chốn lãng mạn gì, kết quả thế nhưng lại hẹn ở công ty. Đây rốt cuộc là việc công hay việc tư?

Buổi tối vừa mới quyết định ngăn cản Thẩm Tiêu cùng Bạch Mộ Tình phát triển cảm tình, nói cách khác, cô chủ động lựa chọn đối đầu với Bạch Mộ Tình. Cho nên sớm muộn gì cũng phải có một ngày ngửa bài với nhau thôi. Nghĩ đến đó, Thẩm Du vẫn có chút e ngại, trước kia tuy rằng cô không ngán thị phi, nhưng cũng sẽ không bao giờ chủ động trêu chọc ai. Hiện tại lại phải ra tay đối phó một ả nữ phụ lợi hại, ngẫm lại, áp lực nặng như núi đè.

Thang máy lên thẳng tầng cao nhất, vừa mở cửa ra ngoài liền bắt gặp một hành lang dài trải thảm đỏ. Hai bên trang hoàng lấy màu vàng kim làm chủ đạo, tràn ngập hơi thở thổ hào, cảm giác không phải công ty mà càng giống như khách sạn.

Cũng không biết rốt cuộc Thẩm Tiêu có cái loại phẩm vị thẩm mỹ gì.

Vệ sĩ dẫn họ thẳng đến văn phòng của Thẩm Tiêu, từ xa chỉ thấy cánh cửa không khép, cách một đoạn đã nghe được giọng nói điềm mỹ mềm mại vang lên "Không phải nói là không nguy hiểm sao? Làm sao mới đi một chút đã bị thương rồi?"

Sau đó là thanh âm quen thuộc của Thẩm Tiêu, tuỳ tiện mà đáp "Xây xát ngoài da thôi."

Đối phương lại nói "Loại người tìm tới cửa phá đám này rất nguy hiểm, vừa rồi anh không nên xuống dưới."

Thẩm Tiêu chậc một tiếng "Không xuống làm sao nhìn được bộ dạng tên đó thê thảm cỡ nào?" nói xong còn cười ra tiếng.

Mọi người:......

Thẩm Du đối với mạch não tà đạo "khổ người sướng ta" của Thẩm Tiêu đã quá quen thuộc, một chút cũng không thấy lạ.

Tiến thêm vài bước liền thấy được Thẩm Tiêu không câu nệ mà ngã người trên ghế, một vị thư kí thân mang đồng phục đang đứng cong eo giúp hắn xử lý miệng vết thương. Ghế rời bên cạnh toạ trấn một vị khách trang dung xinh đẹp, quần áo thời thượng, không cần hỏi, nữ nhân này khẳng định là Bạch Mộ Tình.

Thẩm Du đã thấy qua ả trên TV, mà không chỉ có Bạch Mộ Tình, cả nam nữ chính Thẩm Du cũng cẩn thận tra qua tư liệu một lần.

Sau khi vào cửa, Thẩm Du trộm nhìn một vòng rồi mới ngoan ngoãn kêu một tiếng "Anh."

Nhớ tới hắn vừa rồi ở trong quảng trường một màn xuống tay tàn nhẫn như vậy, Thẩm Du càng là biểu hiện nhu thuận.

Thẩm Tiêu thấy cô tiến vào, liền phất tay đem thư ký đuổi đi, sau đó gọi Thẩm Du đi qua băng bó cho hắn.

Thẩm Du trong lòng khó chịu, người này mỗi lần sai sử đều sai sử thật thuận tay. Cô là em gái chứ không phải là nô tì được chứ!

Chú Lý theo sau đi vào, cũng ngầm đánh giá Bạch Mộ Tình vài lần mới đặt văn kiện lên bàn, quay đầu lại nói với Thẩm Tiêu "Tiên sinh, thương thế của cậu không việc gì đi, không cần kêu bác sĩ tới sao?"

"Chỉ là vết thương nhỏ, không cần."

Chú Lý gật gật đầu "Vậy tôi tìm chỗ nghỉ ngơi chờ tiểu thư" Nói xong liền lịch sự mà gật đầu chào Bạch Mộ Tình, xoay người đi ra ngoài.

Văn phòng an tĩnh vài giây, Thẩm Tiêu cũng không nhớ tới việc phải giới thiệu hai người với nhau, chỉ lo nhìn đến bộ dáng không tình nguyện của Thẩm Du, càng thêm hăng hái mà nhíu mày thúc giục "Nhanh lên, rề rà cái gì, máu sắp chảy khô hết."

Thẩm Du:......

Lại không phải mở vòi nước, máu ở đâu mà chảy nhanh vậy?

Càu nhàu thì càu nhàu, Thẩm Du vẫn đi đến bên người hắn, cúi đầu xem miệng vết thương. Vừa rồi thư ký đã đem vết thương xử lý qua, máu không chảy nữa, thế nhưng có thể nhìn thấy da thịt bên trong. Thẩm Du xem đến nổi da gà, đối với cô đây tuyệt đối không tính là nhẹ, miệng vết thương lớn như vậy, hắn lại xem như chẳng có gì.

Thẩm Du một bên cầm thuốc bột, nhẹ nhàng mà hướng miệng vết thương rải một ít, Thẩm Tiêu bị rát, cánh tay mất khống chế giật giật, làm thuốc bột trực tiếp rơi hết ra ngoài.

"Chân tay vụng về."

Hắn thấp giọng ghét bỏ, nhưng cũng không bảo cô ngừng, ngẫm lại lại hỏi "Nhìn thấy đại minh tinh, vui không?"

Thẩm Du nhấp môi, rũ mi mắt, giả bộ thẹn thùng, lại trộm dùng khóe mắt ngó xem Bạch Mộ Tình.

Trước lúc cô đi vào, Bạch Mộ Tình nói chuyện với Thẩm Tiêu ngữ khí rất thân mật, nhưng sau khi thấy cô rồi, ả lại không lên tiếng nữa. Chỉ là lẳng lặng mà nhìn, như đang đánh giá một kiện thương phẩm có giá trị, cái này làm cho Thẩm Du cảm thấy có điểm không thoải mái.

Thẩm Tiêu chạm chạm vào mu bàn tay cô "Chào một tiếng."

Thẩm Du cũng không rối rắm, nhẹ giọng hô "Chào Bạch tỷ."

Bạch Mộ Tình mi mắt cong cong mà cười "Tiểu cô nương này là em gái anh sao?"

Thẩm Tiêu gật đầu "Thế nào, rất ngoan đúng không."

Hắn đang khen thú cưng nhà mình sao?

Bạch Mộ Tình ưu nhã mà đứng dậy, dẫm lên đôi cao gót màu đỏ đi tới gần bọn họ, lại đem Thẩm Du đánh giá một lần "Hai người thoạt nhìn không giống nhau."

Chỉ cần người có tâm tìm hiểu đều sẽ biết nhà họ Thẩm có đứa con nuôi nhặt được từ bên ngoài. Bạch Mộ Tình ngay từ đầu đã có mục đích tiếp cận Thẩm Tiêu, không có khả năng không rõ chuyện này, nhưng lại giả bộ hoàn toàn không biết gì cả, kỹ thuật diễn đúng là lợi hại.

Thẩm Tiêu dùng cánh tay không bị thương xoay xoay bật lửa, nhìn Thẩm Du, không mấy hứng thú mà trả lời "Có không giống cũng là em gái của tôi."

Bạch Mộ Tình thực mau phát hiện chính mình chọn phải đề tài không tốt, cũng liền không tiếp tục mà lại cúi đầu hỏi Thẩm Du "Bé cưng, muốn ký tên sao? Ký bao nhiêu ảnh đều được, chị hiện tại đang có thời gian."

Cô có thể trả lời rằng, cô một chút cũng không muốn ả ký tên hay không? Kết quả Thẩm Du vừa ngẩng đầu, lời nói liền biến thành "Thật ạ?"

Bạch Mộ Tình nháy mắt bị bộ dáng chờ mong của Thẩm Du lấy lòng, hào phóng mà nói "Đương nhiên, giúp anh trai băng bó xong đi, rồi chị ký cho."

Vừa rồi lúc thư ký giúp Thẩm Tiêu xử lý vết thương là đứng khom người. Đến lượt Thẩm Du vóc dáng quá cao, khom lưng rất là mệt, vì thế dứt khoát ngồi xổm xuống, ánh mắt vừa lúc so với cánh tay của Thẩm Tiêu cao hơn một chút.

Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, Thẩm Tiêu nhìn dáng vẻ Thẩm Du phải ngước lên nói chuyện với Bạch Mộ Tình, liền cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cũng không quản miệng vết thương chỉ mới băng được phân nửa, liền một tay đem Thẩm Du kéo lên.

"Ngồi trên sô-pha mà làm!"

Thẩm Du:......

Người này đúng là muốn gì được đó, cô bên này giúp hắn bôi thuốc thật cẩn thận nhẹ nhàng, có rắm cũng không dám đánh, kết quả hắn duỗi tay một phát, khiến cho mọi nỗ lực của cô đều chảy về biển Đông!

Hít thở hít thở, Thẩm Du vẫn là nghe lời mà đứng dậy ngồi vào bên cạnh Thẩm Tiêu.

Cánh tay vừa mới dùng lực, miệng vết thương lại bắt đầu thấm máu, Thẩm Du liền đem một cái gối đặt lên đùi mình, rồi kê tay hắn lên trên. Nhẹ nhàng thổi thổi vết thương sau đó mới tiếp tục bôi thuốc.

Một bên Bạch Mộ Tình yên lặng mà nhìn, che miệng cười ra tiếng.

"Hai người cảm tình thật tốt, nhà em cũng có một đứa em gái nhưng không thể nào mà hoà hợp với nó được, gặp mặt liền dỗi."

Thẩm Tiêu hiện tại đối với tư thế này thực vừa lòng, cũng liền có tâm trạng nói chuyện phiếm "Em gái bao lớn?"

"Vừa qua sinh nhật 20 tuổi, học ở Học Viện Điện Ảnh."

"Hình như em tôi cũng học ở đó."

Thẩm Du:......

Làm anh trai người ta, đến em gái học ở đâu mà cũng không biết?

Thẩm Du thuận miệng ừm một tiếng.

Bạch Mộ Tình có chút ngoài ý muốn, vội hỏi "Vậy em có biết em gái của chị không? Nó tên Bạch Mộ Vũ."

Đâu chỉ quen biết, vừa rồi còn mới cãi nhau đây.

Nghĩ nghĩ, Thẩm Du trả lời "Không thân."

Giữa hai người vốn dĩ không có nửa điểm giao tình, xác thật không thân.

"Vậy tìm cơ hội sẽ giới thiệu cho hai đứa làm quen, tháng sau tổ chức kỉ niệm thành lập trường, nó đang cả ngày vội vàng chuẩn bị tiết mục kia kìa. Lúc đó chị cũng tham gia."

Giới thiệu cho làm quen sao, không lao vào đánh nhau là đã quá tốt rồi! Bất quá Bạch Mộ Tình nếu mà trở về nhà nhắc tới tên cô, không biết Bạch Mộ Vũ lại nháo ra chuyện gì nữa, thật sự là oan gia ngõ hẹp!

Thẩm Du đang giúp Thẩm Tiêu quấn gạc, hắn ngược lại không hề phối hợp, cánh tay một chút lại nâng lên một chút lại hạ xuống, chơi đến vui vẻ vô cùng. Nhất định không cho cô băng bó đường hoàng, thiếu chút đem Thẩm Du chọc tức đến hộc máu.

Chờ Bạch Mộ Tình nói xong, hắn mới hỏi Thẩm Du "Em thì thế nào? Có tiết mục gì không?"

Thẩm Du:......

Này thật sự không phải cố ý chèn ép đi? Cô đường đường một cái thân cao mét bảy cường tráng lực lưỡng nữ nhân, có thể biểu diễn cái gì? Lắc mỡ bụng sao?

Bạch Mộ Tình dường như xem thấu cô đang rối rắm điều gì, liền ngắt lời "Thẩm Tiêu, anh muốn đi không? Em có thể mời anh đi cùng."

Thẩm Du:......

Để Thẩm Tiêu đi tham gia lễ kỉ niệm trường? Này không phải cấp cho cô thêm phiền toái hay sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK