Các tập đoàn nổi danh trong nước lục đục suốt mấy tháng liền, tiết mục tranh đấu gay gắt sau cùng cũng phải hạ màn, ai thắng ai thua sắp được công bố.
Đến ngày biểu quyết cuối cùng, lão tổng của các công ty đều chính mình đi tham dự, cũng bởi vì tính toán đi một nước cờ sau chót. Dù sao điều kiện hợp tác lần này quá mức mê người, nếu thuận lợi bắt lấy có thể làm đại diện 5 năm, theo đó là vô số cơ hội hợp tác xuyên quốc gia, ích lợi tiềm năng là vô hạn.
Trong số những người này, Thẩm Tiêu được đánh giá là trẻ tuổi tài cao nhất. Tuy rằng Tư Đồ Dật cũng chỉ hơn hắn có một tuổi, thế nhưng hai người tính chất hoàn toàn bất đồng.
Khi Tư Đồ Dật rời khỏi giới giải trí, liên tục chiến đấu ở các chiến trường trong thương giới, sau lưng chính là cả một đoàn đội chuyên nghiệp giúp hắn hỗ trợ giải quyết vấn đề.
Mấy năm gần đây, Tư Đồ tập đoàn có rất nhiều sự vụ cũng không hoàn toàn là do Tư Đồ Dật định đoạt, nói cách khác, thời gian vừa qua chỉ để cho hắn thích ứng cùng thực tập, làm cho Tư Đồ Dật có thể thoải mái thong dong mà tiếp nhận tập đoàn.
Con đường phải đi đã có người khác trải thảm sẵn, Tư Đồ Dật chỉ cần lấy thực lực ra khống chế hết thảy những thứ này là xong.
Nhưng Thẩm Tiêu không giống như vậy.
Năm hắn hai mươi bốn tuổi, cha mẹ song song đột ngột qua đời, hắn tiếp nhận trách nhiệm lúc tập đoàn thực sự lâm nguy. Không có bất luận cái gì gọi là thời gian giảm xóc, cũng không một ai cầm tay dạy cho hắn biết phải làm như thế nào.
Thẩm Tiêu chính là ở dưới tình huống không hề chuẩn bị tâm lý như vậy mà gánh vác toàn bộ Thẩm thị.
Lúc đó hắn miệt mài công tác, không biết ngày đêm, đến nỗi bị đưa vào bệnh viện cấp cứu cũng vẫn gắng gượng chống đỡ, cuối cùng chính là lưu lại một chút di chứng xà tinh bệnh.
Một người là được thuận lợi trưởng thành.
Một người là từ nghịch cảnh trọng sinh.
Năng lực cùng kinh nghiệm, tự nhiên không thể lấy ra so sánh.
Nhưng trong mắt các vị đại lão đa mưu túc trí, năng lực cá nhân của Thẩm Tiêu tuyệt đối so với Tư Đồ Dật cao hơn vài cấp bậc. Đáng tiếc hành vi lại quá tà khí, người bình thường cũng không dám dễ dàng cùng hắn hợp tác.
Từ sau khi hất rượu vào người Tư Đồ Dật ở yến hội, bọn họ liền không gặp lại. Trong trường hợp này lần nữa đụng mặt nhau, thù mới hận cũ, dù Tư Đồ Dật phong độ có tốt cách mấy cũng vô pháp đối với Thẩm Tiêu bày ra thái độ hoà hảo.
Thẩm Tiêu căn bản trước nay đều không quen xem sắc mặt người khác. Trong nhận tri của Thẩm Tiêu, cũng chỉ có người khác mới phải nhìn sắc mặt hắn mà làm.
Cho nên, dù Tư Đồ Dật biểu tình có khó coi cách mấy, Thẩm Tiêu vẫn là vô cùng tốt tính vui vẻ mà mở lời "A~ Tư Đồ tiên sinh hôm nay thần sắc kém vậy? Là biết trước lần này sắp thất bại sao?"
Ăn nói ngứa đòn như vậy, nếu gặp được ai tính tình bạo ngược, phỏng chừng có thể choảng nhau tại chỗ.
Tư Đồ Dật trong lòng tuy rằng tức giận, nhưng may mắn còn giữ được lý trí. Ở đây còn có rất nhiều đại biểu của SCD, nếu mà ở tại chỗ này nháo ra chuyện, có bắt được đến hợp đồng hay không chưa nói, phỏng chừng thanh danh của Tư Đồ Dật ở trong giới liền phải bị huỷ.
"Ai bại dưới tay ai còn không nhất định, Thẩm tổng, làm người đừng nên quá kiêu ngạo."
Thẩm Tiêu một tay cắm túi, cười đến phong độ nhẹ nhàng mà đáp "Tôi nhưng thật ra cảm thấy, làm người không thể quá túng, giống như Tư Đồ tiên sinh đây vậy."
"......"
Lúc này, Lê Viễn Huy vui tươi hớn hở mà tiến lại đây, thực tự nhiên duỗi tay quàng lấy bả vai Thẩm Tiêu. Do đối phương thấp hơn hắn cả một cái đầu, cho nên làm động tác này thoạt nhìn giống như đang treo lơ lửng trên người Thẩm Tiêu.
Hắn vô cùng ghét bỏ mà nhíu mày, không chừa chút mặt mũi nào, phủi bay tay Lê Viễn Huy xuống.
"Lê tổng, xin hãy quý trọng cánh tay của mình, đừng tùy tiện mà đáp lên vai người khác. Bằng không ngày nào đó nhìn lại, cánh tay đã không còn thấy tăm hơi."
Lê Viễn Huy xấu hổ cười một tiếng, lần này hai bên ngấm ngầm hợp tác, vốn tưởng Thẩm Tiêu đối đãi với mình thái độ sẽ tích cực một chút. Nào ngờ hắn vẫn là không nể nang ai, một chút thể diện cũng không cho.
Vì để hoá giải xấu hổ, Lê Viễn Huy cười nói "Buổi chiều hội nghị kết thúc, tôi cùng với vài vị lão tổng sẽ tổ chức buổi gặp mặt nho nhỏ bàn chuyện hợp tác sau này, hai vị cùng tới chung vui chứ?"
Tuy rằng lần này đấu thầu cạnh tranh kịch liệt, nhưng bên thua cũng không phải là mất trắng. Rốt cuộc các loại sản nghiệp đều dây mơ rễ má lẫn nhau, về sau nói không chừng cũng có cơ hội hợp tác, cho nên họp hội sau đó khẳng định là phải có. Lê Viễn Huy không tổ chức thì cũng sẽ có người khác ra tay, chẳng qua Lê tổng nhanh nhẹn mở lời trước mà thôi.
Thẩm Tiêu cùng Tư Đồ Dật tự nhiên hiểu được đạo lý bên trong, tuy rằng không thích đối phương, nhưng cũng không có há mồm cự tuyệt.
Hội nghị tổng kết thực mau được cử hành, đối mặt với các đánh giá viên từ nước ngoài, lão tổng của từng tập đoàn cũng lên thuyết trình một lần cuối cùng. Nhưng từ thái độ của đại biểu mà nói, bọn họ có vẻ vẫn thiên về Thẩm thị tập đoàn hơn. Thời điểm hỏi đáp, vấn đề đưa ra so với các công ty khác càng tỉ mỉ chuyên sâu một ít.
Mà đứng trước đoàn thể thay phiên đặt câu hỏi, Thẩm Tiêu cũng là vô cùng thành thạo, bình tĩnh.
Tư thái người thắng kia của hắn làm cho quần chúng lão tổng bên cạnh xem đến ngứa răng. Vài người còn lại thì ở trong lòng ngầm toan tính, xem nữ nhi trong nhà độ tuổi có vừa vặn để gả đi hay không.
Có con rể ưu tú như vậy, quả thực chính là như hổ thêm cánh.
Kết cục không ngoài dự đoán, Thẩm thị tập đoàn bắt lấy lần hợp tác này.
Nhưng xét ra thì, vẫn là nhờ Thẩm Tiêu ở một khắc cuối cùng gật đầu hợp tác cùng Lê thị. Hai tập đoàn đều có nguồn tài nguyên và sở trưởng khác nhau, bổ sung tương trợ mới là mấu chốt để giành thắng lợi sau cùng.
Xong việc, Lê Viễn Huy tự nhiên là thật cao hứng, cho dù Thẩm Tiêu lại bày ra bộ dáng kiêu ngạo đi nữa đều ngăn không được hắn ta nhiệt tình sấn tới. Bởi vì có được lần hợp tác quốc tế này mà phần thắng của Lê Viễn Huy trong việc thừa kế tập đoàn lại tăng thêm một chút.
Lúc sau, đoàn người quay về tinh cấp hội sở chuẩn bị tiệc giao lưu.
Ở các trường hợp chính quy, vị lão tổng nào đều là nhân mô cẩu dạng, nhân sĩ thành công, nhưng chỉ cần xoay đầu một cái, ai ai cũng trở thành tay chơi nhà nghề.
Lê Viễn Huy vì mưu đồ cùng các công ty đánh lên quan hệ, tuyệt đối là hạ vốn gốc, thậm chí còn mời thêm vài tiểu minh tinh xinh đẹp tới bồi chơi.
Bạch Mộ Tình xuất hiện sau đó làm tất cả mọi người cảm thấy thực ngoài ý muốn, dù sao dựa vào địa vị hiện tại, ả căn bản không cần làm loại sự tình bồi rượu thế này.
Thẩm Tiêu lúc nhìn thấy Bạch Mộ Tình cũng là ngạc nhiên nhướng mày, nhưng không chủ động đi chào hỏi.
Tư Đồ Dật khỏi phải nói, còn là người đầu tiên dài mặt bất mãn. Hiện tại đối với nữ nhân này, Tư Đồ Dật một chút tình cảm cũng không có, chỉ còn dư lại chán ghét.
Cuối cùng vẫn là Lê Viễn Huy đứng ra giải thích nghi hoặc, nói do quen biết với nhau, mà Bạch Mộ Tình trùng hợp cũng chơi ở đây nên hắn ta mới gọi qua cùng.
Cũng phải nói, trường hợp này quả thực là sân khấu của Bạch Mộ Tình, thực mau ả đã cùng các vị lão tổng lôi kéo làm quen.
Trên đường đến đây, vốn dĩ Bạch Mộ Tình nghĩ sẽ đến tìm Tư Đồ Dật hoặc Thẩm Tiêu để nói chuyện, nhưng cả hai người đều bày ra thái độ không thèm đếm xỉa, làm cho ả tức tối đến âm thầm nghiến răng.
Thẩm Tiêu cũng không thích chơi, chỉ an vị ở trên sô-pha uống rượu tán chuyện cùng vài vị cao tuổi. Ban đầu có nữ minh tinh nọ sấn đến đây muốn ngồi lên đùi Thẩm Tiêu, kết quả quần áo còn chưa đụng tới đã bị hắn đẩy ra.
Những người còn lại đối với loại trường hợp này đã không xa lạ, còn trêu Thẩm Tiêu là mắc hội chứng sợ nữ nhân, về sau làm sao lấy vợ?
Thẩm Tiêu khinh thường mà nói "Muốn cưới cũng không cưới người như vậy, mỡ trên eo đều sắp rớt ra ngoài. Nữ nhân vẫn là có chút cơ bụng mới đẹp."
Tư Đồ Dật dạo qua một vòng, cũng ngồi vào sô-pha, vừa lúc nghe được lời này liền trêu chọc "Tôi thấy cậu cũng không cần cưới, liền cùng tiểu hài tử nhà cậu chung sống cả đời đi."
Những người bên cạnh rất là kinh ngạc, hỏi Thẩm Tiêu "Nhà Thẩm tổng có tiểu hài tử?"
Thẩm Tiêu trong đầu nháy mắt hiện lên bộ dáng của Thẩm Du, không cấm cười cười, gật đầu trả lời "Đúng vậy."
Mấy vị lão tổng trong nhà có con cái lập tức làm ra hưởng ứng, lúc sau đề tài liền từ làm ăn buôn bán chuyển thành chuyên mục nuôi con.
"Tiểu hài tử bây giờ đều sớm thành tinh, lại còn có cái kiểu không được đánh cũng không được mắng."
"Tiêu tiền phung phí, một chút cũng không thông cảm cho trưởng bối lúc trước gây dựng sự nghiệp gian nan cỡ nào."
"Bị sủng đến mức tưởng mình là tiểu hoàng tử, nhìn đến liền phiền."
Nghe mọi người ca thán, Thẩm Tiêu nhíu mày, có điểm không tán đồng "Tiểu hài tử nhà tôi rất đáng yêu, ngoan ngoãn, săn sóc, miệng cũng ngọt, tối hôm qua thấy tôi trở về mệt mỏi còn biết chạy lại đấm bóp." Thẩm Tiêu đầy mặt tự mãn mà nói "Thường ngày chơi với chó mèo liền vui như điên, chạy loạn khắp nhà, có gọi cũng gọi không ngừng được."
Các vị lão tổng nghe xong rất là cảm khái "Vẫn là Thẩm tổng có phúc, nuôi được tiểu hài tử ngoan ngoãn như vậy. Nhưng không phải nghe nói cậu vẫn còn độc thân sao? Như thế nào liền có tiểu hài tử?"
Tư Đồ Dật là người duy nhất ở đây hiểu biết nội tình, nghe hỏi như vậy liền cảm thấy buồn cười, có điểm vui sướng khi người gặp họa.
"Nuôi tiểu hài tử cùng với độc thân có gì xung đột sao?" Thẩm Tiêu hỏi ngược.
Mọi người nghĩ nghĩ, xác thật giống như cũng không có gì xung đột.
Lúc sau đề tài vẫn luôn là về nuôi con dạy cái, cũng không biết ai khởi xướng, mọi người bắt đầu lấy di động ra khoe tiểu hài tử nhà mình. Tuy rằng ngoài miệng vô cùng ghét bỏ, nhưng lúc khoe ra trên mặt chỉ toàn là đắc ý cùng cưng chiều.
Thẩm Tiêu xem đến ngứa tay ngứa chân, cũng lấy di động ra, quyết định cùng quần chúng lão tổng khoe khoang một phen.
"Đây là ngày hôm qua tiểu hài tử chơi với husky, tôi mới vừa chụp."
Thẩm Tiêu nói xong liền click mở ảnh.
Các vị lão tổng hóng hớt thò qua xem, sau đó mọi người nháy mắt đều bị đóng băng tại chỗ.
"......"
Tư Đồ Dật ở một bên ghét bỏ mà mắng "Ngu ngốc."
***
Tụ hội nháo đến đêm khuya, Thẩm Tiêu mới mang theo một thân mùi rượu mà trở về nhà.
Giờ này ai nấy đều về phòng, ngay cả husky cùng Tiểu Bạch cũng đã nằm yên trong ổ của mình. À không đúng, là ổ của Tiểu Bạch.
Cả gian phòng khách chỉ có mấy ngọn đèn tường vẫn như cũ mà cần cù chăm chỉ công tác.
Trong nhà nhiệt độ ấm áp dễ chịu làm mùi rượu thêm nồng, Thẩm Tiêu cảm thấy một trận khô nóng, cũng mặc kệ lúc này bản thân còn đang ở phòng khách, liền bắt đầu cởi quần áo.
Cởi áo khoác, cởi tây trang, cởi toàn bộ nút thắt áo sơ mi.
Lúc sau còn chưa đã thèm, cho nên Thẩm Tiêu dứt khoát đem quần tây cũng cởi ra.
Sau đó Thẩm Tiêu trên người chỉ còn lại áo sơ-mi cùng quần lót, hắn tức khắc cảm thấy toàn thân khoan khoái.
Thoát quần áo xong, Thẩm Tiêu mò ra phòng bếp tìm nước uống. Hắn cũng không bật đèn, chỉ nương theo ánh sánh tủ lạnh mờ mờ, nửa người dựa vào kệ bếp, ngụm có ngụm không mà nhâm nhi nước khoáng.
Thẩm Du vừa mới chuẩn bị đi vào giấc mộng, trước khi ngủ cô có thói quen uống chút nước. Kết quả cái ly trên tủ đầu giường một giọt nước cũng không còn, Thẩm Du chỉ đành xỏ dép lê đi xuống lầu.
Tiến vào phòng bếp, cô nhìn thấy Thẩm Tiêu nửa người trên lộ ra một tảng da thịt, nửa người dưới chỉ mặc quần lót, đang ngồi trên kệ bếp phát ngốc.
Thẩm Du hoảng sợ, ánh mắt tả hữu trốn tránh, không dám nhìn thẳng.
Thế nhưng cho dù không thấy trực diện, Thẩm Du lại rất tinh tường mà nhận ra rằng, dáng người Thẩm Tiêu thực sự phi thường tinh chuẩn.
"Anh, anh mặc như vậy không sợ cảm lạnh sao? Có phải lại uống say rồi hay không?"
Thẩm Tiêu nhìn Thẩm Du đi tới, cũng không cảm thấy xấu hổ, lại còn vẫy vẫy tay bảo cô lại gần.
Tầm mắt Thẩm Du cuối cùng dừng lại trên đầu của hắn, từ cổ xuống dưới đều không dám nhìn, sau đó căng da đầu mà đi qua.
Kết quả mới vừa tới gần, Thẩm Tiêu bỗng dưng vươn một bàn tay phủ lên bụng cô, sau đó thuận tay xoa xoa mấy cái.
"......"
Thẩm Du vừa định phản ứng lại liền nghe hắn nói "Có cơ bụng, rất tốt."
"......"
Thẩm Tiêu tiếp tục thì thầm "Phải bảo trì, biết không?"
Thẩm Du rất không tự nhiên mà chụp bay tay hắn, sau đó gật đầu "Biết rồi."
Thẩm Tiêu đột nhiên lộ ra một nụ cười sáng lạn.
"Thật ngoan, thưởng cho em."
Nói xong liền cúi đầu, "chụt~" một cái hôn lên môi Thẩm Du.