Bạch Mộ Tình tuy rằng bên ngoài bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đã sớm đem Thẩm Tiêu mắng thành cẩu, nếu không phải hắn còn có chỗ dùng, ả mới không muốn cùng kẻ tâm thần như vậy có liên quan.
Chuyện này hết thảy đều do Tư Đồ Dật, là hắn tạo thành cục diện như ngày hôm nay.
Trong lòng hận đến thấu xương, Bạch Mộ Tình chỉ có thể một bên xem diễn, một bên véo lòng bàn tay, chờ tiệc tối kết thúc trở về xe bảo mẫu, tay ả đã là xanh tím.
Ở trong xe bình ổn tâm tình một chút, Bạch Mộ Tình gọi điện thoại cho Bạch Mộ Vũ, hai chị em cảm tình tuy rằng không phải thật tốt nhưng cũng không đến mức xa lạ.
Chờ bên kia bắt máy, Bạch Mộ Tình nói "Chị chờ ở trên xe phía sau hội trường, em lại đây, cùng nhau về nhà."
Bạch Mộ Vũ ỉu xìu trả lời "Biết rồi."
Một lát sau, Bạch Mộ Vũ mới chạy tới, lên xe cũng chỉ gọi chị một tiếng, sau đó liền ủ rũ ngồi yên một chỗ.
Bạch Mộ Tình tự mình ngồi ghế lái, ghé mắt đánh giá người bên cạnh, hôm nay đây là làm sao vậy? Hai chị em người này so với người kia còn mất tinh thần?
"Sao vậy? Bị người khi dễ?"
Bạch Mộ Vũ bĩu môi, một hồi lâu mới căm giận mà nói "Không bị khi dễ, chỉ là bị ghê tởm tới rồi!"
Bạch Mộ Tình "À" một tiếng, không tiếp tục truy vấn, ả đối với chuyện hơn thua của em gái hoàn toàn không có hứng thú, quay đầu cầm lấy di động bắt đầu xem tin tức giải trí.
Bạch Mộ Vũ cũng cúi đầu nghịch điện thoại, lên diễn đàn trường học xem, cứ mỗi lần nhìn thấy ảnh chụp của Thẩm Du liền cảm thấy ghê tởm.
Ghét bỏ mà tắt đi màn hình di động, Bạch Mộ Vũ bắt chuyện "Đêm nay không phải có soái ca đi cùng chị sao? Người đâu?"
Nhắc tới cái này, Bạch Mộ Tình lại bực bội, ngữ khí hậm hực mà trả lời "Tên điên đó nhìn thấy em gái hắn múa cái gì mà Đôn Hoàng vũ liền nổi giận, trực tiếp bỏ của chạy lấy người. Đó là em hắn chứ có phải vợ đâu, cần thiết khẩn trương như vậy sao? Quả thực có bệnh!"
"Từ từ, múa Đôn Hoàng vũ?" Bạch Mộ Vũ bắt được mấy từ mấu chốt.
"Phải không, đêm nay giống như chỉ có một màn độc vũ đó thôi."
Bạch Mộ Vũ nheo mắt, khó có thể tin mà hỏi "Chị nói Thẩm Du là em gái của người kia?"
Bạch Mộ Tình lúc này mới nhớ tới "Đúng rồi, chuyện này vẫn luôn quên hỏi, em quen Thẩm Du sao?"
Bạch Mộ Vũ:......
Đâu chỉ là quen, còn rất tích cực đi ức hiếp nữa là khác, chỉ là gần đây có chút bắt nạt không nổi.
"Nhà Thẩm Du không phải rất nghèo sao? Anh trai của nó làm sao có thể làm bạn nhảy của chị được?" Bạch Mộ Vũ khó hiểu mà hỏi.
Bạch Mộ Tình biểu tình lập tức liền giống như đang nhìn kẻ ngốc.
"Nhà nghèo? Bọn họ chính là Thẩm gia tập đoàn, thực lực có thể cùng so với Tư Đồ tập đoàn ngang ngửa, khả năng còn có thể thắng, sao có thể nghèo? Em nghe ai nói bừa đó?"
Bạch Mộ Vũ cắn môi, mặt mày xám ngoét, đôi tay gắt gao mà siết chặt di động, thiếu chút nữa không đem điện thoại bẻ làm đôi.
Nhà Thẩm Du rất có tiền?
Sao có thể, rõ ràng là một kẻ nghèo hèn, ngày thường toàn mặc đồ vỉa hè, chỉ có mấy cái mặc tới mặc lui, lúc ăn cơm cũng đều chọn món rẻ nhất, đồ xào còn không múc thêm. Người như vậy, nhà rất có tiền?
Bạch Mộ Vũ cảm thấy, tin tức này độ công phá đã có thể trực tiếp so sánh với bom nguyên tử.
***
Thẩm Du còn chưa kịp thay áo, lấy đồ, đã bị Thẩm Tiêu khiêng ra ngoài, làn váy cùng dải lụa rũ xuống, quệt đất cả một đường.
Từ cửa thoát hiểm rời đi hội trường, gió đêm vừa thổi, lụa trên người Thẩm Du liền theo gió tung bay, uyển chuyển vũ động.
Thẩm Tiêu tư thái kia hệt như chiến thần sau khi thắng trận đang khiêng tiên nữ làm chiến lợi phẩm mang về.
Đi đến chiếc xe thể thao của nhà mình, Thẩm Tiêu mở cửa ghế phụ, thoải mái mà đem người nhét vào trong rồi ngồi vào ghế lái.
Nghĩ nghĩ, hắn lại đem áo vest cởi xuống, ném tới trên người Thẩm Du, sau đó mới dẫm chân ga chạy đi.
Thẩm Du xoa xoa bả vai xong liền ngoan ngoãn đem áo khoác mặc vào, bên trên còn tàn lưu nhiệt độ cơ thể của Thẩm Tiêu, ấm áp dễ chịu, mang theo một cổ hơi thở thoải mái thanh tân đặc thù.
Khoác áo xong, Thẩm Du nhỏ giọng lầm bầm "Đồ của em còn chưa lấy về."
Di động, ví tiền cùng quần áo, toàn bộ còn lưu tại hậu trường, cũng không biết có ai giúp cô cất đi hay không.
Thẩm Tiêu đánh tay lái, nghiêng mặt trừng Thẩm Du liếc mắt, cái gì cũng không nói, tiếp tục lái xe.
Thẩm Du bị ánh nhìn như dao nhọn phóng tới, nháy mắt trở nên thành thật, ngồi yên tại chỗ trộm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Ban đêm trên đường không còn ồn ào náo động, hai bên tai chỉ còn tiếng động cơ xe thể thao gia tốc, ban đầu cảm thấy thật ồn ào, nhưng nghe một lúc lại bắt đầu thấy thích.
Thẩm Du biết Thẩm Tiêu rất tức giận, nhưng trong lúc nhất thời cô quả thực nghĩ không ra hắn đang bực tức cái gì? Là bởi vì cô lên sân khấu biểu diễn sao? Nhưng vì cái gì đâu?
Bởi vì đoán không ra, cho nên Thẩm Du cũng không dám nói bừa.
Xe thực mau đã trở lại biệt thự. Chú Lý đi ra mở cửa, nhìn đến một cái hai cái đều đang nhăn mày, lập tức khẩn trương lên theo, nhỏ giọng hỏi "Làm sao vậy?"
Thẩm Du mới vừa đổi dép lê, hướng vào trong nhà đi hai bước, lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không rõ lắm.
Thẩm Tiêu giày cũng không thay, trực tiếp đi vào, vừa nghe chú Lý hỏi xong, nháy mắt liền giống như động đến kíp nổ, đột nhiên đem chìa khóa xe trong tay ném xuống đất, nổi giận đùng đùng mà đi đến trước mặt Thẩm Du, một tay đem áo khoác trên người cô kéo xuống.
"Chú nhìn nó xem, ở bên ngoài đều là mặc loại quần áo này!"
Chú Lý nhìn theo hướng tay của Thẩm Tiêu, chớp mắt nhìn đến cổ áo để lộ ra một mạt ngực liền hoảng sợ, sau đó luống cuống tay chân tiến lên giúp Thẩm Du đen áo khoác bọc lại kín mít.
"Mặc vào mặc vào, đừng để cảm lạnh."
Thẩm Du rốt cuộc biết Thẩm Tiêu nổi giận vì cái gì, không cấm nhỏ giọng biện giải "Cái này là đồ diễn, em chỉ mặc mỗi hôm nay."
Thẩm Tiêu quả thực nổi trận lôi đình "Chỉ hôm nay thôi đã bị toàn trường thấy hết!"
Thẩm Du:......
Chú Lý:......
Kỳ thật không chỉ toàn trường, lúc này trên diễn đàn có rất nhiều người phát video của Thẩm Du, thậm chí còn lan đến cả Weibo. Cho nên, hẳn là càng nhiều người nhìn đến mới đúng, nhưng chuyện này bọn họ cũng không biết.
Thẩm Tiêu nhìn Thẩm Du một cái, ngọn lửa trong lòng lại nhảy lên bừng bừng, liền hậm hực ra lệnh "Hiện tại đem quần áo thay ra, xong rồi vứt đi ngay!"
"......"
Bộ đồ này tốn hết vài ngàn thuê về, sao nói vứt liền vứt được?
Nhưng Thẩm Du hiện giờ thật đúng là không dám cùng Thẩm Tiêu tranh luận, sợ thêm dầu vào lửa làm hắn càng tức giận. Cho dù trong lòng cảm thấy ủy khuất nhưng vẫn nghe lời mà xoay người lên lầu đi thay quần áo.
Thẩm Tiêu đi qua đi lại tại chỗ, sau đó cởi bỏ mấy nút áo sơ-mi, nói với chú Lý "Chú nấu ít cháo đem lên cho nó đi, trời lạnh căm căm còn ăn mặc như vậy lên múa, sao không bị đông chết cho rồi!"
Phân phó xong, chính hắn cũng thở phì phì mà đi lên lầu, vừa đi đến chỗ ngoặt lại nghiệm ra chuyện gì, liền quay lại nói tiếp "Nhớ rõ đem cái váy rách kia vứt đi."
Chú Lý thở phào, vội vàng xoay người tiến vào phòng bếp.
Husky vốn dĩ đang ngủ cũng bị Thẩm Tiêu rống giận đánh thức, đi theo phía sau chú Lý ra ra vào vào, không ngừng vẫy đuôi.
Chú Lý một bên hầm cháo, một bên nghiêm túc mà giáo huấn.
"Khi nào tiên sinh ở nhà mày phải ngoan ngoãn trốn đi, tiên sinh đuổi theo mày không phải muốn chơi với mày mà là muốn hành hạ mày, hiểu chưa?"
Husky trừng một đôi mắt to vô tội, tiếp tục vẫy đuôi.
"Thôi, coi như tiên sinh chơi chung với mày đi, ngốc cẩu." Chú Lý thở dài.
Cháo cũng nấu xong, chú Lý đến gõ cửa phòng Thẩm Du, cô he hé cửa nhìn ra bên ngoài, xác định không có nguy hiểm mới dám mở toang cánh cửa, nhỏ giọng hỏi "Đại ma vương đâu?"
Chú Lý cười khẽ "Về phòng rồi, bảo chú mang cháo lên đây cho tiểu thư."
Thẩm Du khoa trương mà vỗ vỗ ngực "Thiếu chút nữa hù chết cháu rồi, hiện tại nguy cơ giải trừ?"
Chú Lý nhíu mày, cũng không quá xác định mà nói "Chắc vậy, nhưng tiểu thư đưa váy cho chú, chú đem vứt."
Thẩm Du vẻ mặt đưa đám "Chú, cái váy này tiền thuê tận mấy ngàn, có thể không vứt hay không?"
"Váy quan trọng hay là mạng nhỏ quan trọng? Chưa kể, tiểu thư đến bình cổ giá trăm vạn đều đập qua, bây giờ còn sợ vứt đi cái váy vài ngàn?"
Thẩm Du:.......
***
Vốn tưởng rằng sự tình đến đây liền hạ màn, rốt cuộc cái váy gây hoạ kia đã bị thủ tiêu.
Thẩm Du một đêm ngủ ngon, hôm sau rời giường chuẩn bị đi học, lúc xuống lầu lại phát hiện ngoài cửa dưới lầu nhiều ra hai tên vệ sĩ.
Cô để balo ở phòng khách, đi vào nhà ăn, thấy chú Lý đang chuẩn bị bữa sáng liền thuận miệng hỏi "Chú, vệ sĩ ở ngoài kia đến đây làm gì vậy?"
Chú Lý hiếm khi trên mặt không mang ý cười, chỉ ậm ừ "Đến để làm thần giữ cửa."
Thẩm Du không hiểu ra sao "Thần giữ cửa?"
Chú Lý gật đầu, vừa há mồm lại không biết nói như thế nào, dứt khoát đem bữa sáng đẩy đến trước mặt Thẩm Du "Ăn xong lại nói."
Thẩm Du gật gật đầu, hôm nay buổi sáng phải lên lớp, cũng không có thời gian ngồi đây nói chuyện phiếm, vì thế cúi đầu chuyên tâm ăn.
Chờ ăn xong bữa sáng, cô liền đứng dậy, chú Lý cau mày đi theo.
Thẩm Du cầm lấy balo, cảm thấy khó hiểu "Hôm nay cháu thấy chú cứ là lạ."
Hai người mới vừa đi tới cửa, không chờ chú Lý trả lời, tên vệ sĩ cao lớn liền duỗi tay ngăn lại "Tiểu thư, cô không thể đi."
Thẩm Du:......
Chú Lý ở bên cạnh thở dài.
Thẩm Du nghi hoặc hỏi "Tôi muốn đi học, vì cái gì không thể đi?"
"Tiên sinh phân phó, không thể để tiểu thư ra khỏi biệt thự."
"......"
Mới đầu Thẩm Du còn chưa tin, nhưng lăn lộn cả ngày rốt cuộc cũng rõ sự thật, cô thế nhưng bị xà tinh bệnh giam lỏng!
Năm 2019 rồi cư nhiên còn có người ra chiêu cũ rích như vậy? Thẩm Tiêu hôm nay rời giường có phải hay không đầu bị cửa nhà tắm kẹp rồi a a a a a!!!
Nhưng Thẩm Tiêu không ở nhà, Thẩm Du thân gái yếu ớt đánh không lại hai tên vệ sĩ, chỉ có thể thở phì phì ngốc ở trong nhà chờ hắn đi làm về.
Đợi một lần đợi thẳng đến tối, cô vô duyên vô cớ nghỉ học cả một ngày.
Thẩm Tiêu về đến nơi, Thẩm Du cũng không rảnh để mà sợ hãi, lập tức sấn tới chất vấn "Anh dựa vào cái gì nhốt em lại? Em là công dân, em có quyền tự do thân thể!"
Thẩm Tiêu cởi áo khoác, lại tháo bỏ cà vạt, chỉ lo làm việc của mình mà không chú ý tới cô.
Thẩm Du gấp đến độ hậm hực dậm chân "Tốt xấu gì cũng cho cái lý do đi chứ?"
Thẩm Tiêu lạnh lùng nhìn cô "Bởi vì em không ngoan."
"......"
Thẩm Tiêu nói xong lời này, liền đi vào nhà ăn.
Lúc này chú Lý đã đem bữa tối mang lên bàn. Thấy dáng vẻ tức muốn hộc máu của Thẩm Du, chú Lý vội vàng nháy mắt ra hiệu "Tiểu thư, có gì ăn cơm xong lại nói đi."
Thẩm Tiêu cũng nâng lên mí mắt, ra lệnh "Ngồi xuống, ăn cơm."
Nghe hắn dùng ngữ khí không khác gì đang nói chuyện với sủng vật, Thẩm Du nháy mắt bạo phát.
"EM! KHÔNG! ĂN!"
Rống xong liền chộp lấy ly pha lê trên bàn, dùng sức một cái, lập tức đem nửa ly nước hất thẳng lên mặt Thẩm Tiêu.
Vẻ mặt hoảng sợ chú Lý:......
Vẻ mặt ướt lộc cộc Thẩm Tiêu:......