Mảnh sứ văng khắp nơi, đồ ăn nước canh bắn đi tứ tán, đem cả sàn nhà biến thành cái vỉ pha màu.
Ba người còn lại, sắc mặt cũng gần giống vỉ pha màu, lúc xanh lúc trắng.
Thẩm Tiêu làm đổ cả bàn thức ăn xong, tươi cười trên mặt vẫn không giảm, ung dung mà nhìn nam nhân ngồi đối diện, trong mắt toàn bộ đều là khiêu khích.
Tư Đồ Dật từ nhỏ đã bị nuôi nấng chiều chuộng mà lớn, người muốn cùng hắn kết giao mấy ai không phải cúi đầu khom lưng, a dua nịnh hót? Hôm nay xem như lần đầu gặp được kẻ dám làm Tư Đồ Dật bẽ mặt như vậy, hơn nữa còn là ngay trước mặt người phụ nữ của hắn.
Việc này, trăm triệu không thể bỏ qua.
Giây tiếp theo, Tư Đồ Dật đột nhiên đứng lên, có ý định phát tác "Cậu..."
Trong một khắc, vô số ý niệm hiện lên trong đầu Thẩm Du, nhưng ngàn vạn suy nghĩ cũng chỉ đầu nhập về một điều duy nhất: tuyệt đối không thể làm hai người này trở mặt ngay lúc này!
Ý niệm này vừa xuất hiện, Thẩm Du phản ứng so với Tư Đồ Dật còn nhanh hơn, xoát xoát đứng lên, hung tợn mà trừng mắt nhìn Thẩm Tiêu, cả giận quát "Đáng ghét chết đi được!"
Nói xong liền dậm chân, thở phì phì mà bước ra ngoài, cũng không quay đầu lại, trực tiếp bỏ của chạy lấy người.
Thẩm Tiêu kinh ngạc vài giây, sau đó sắc mặt liền trầm xuống, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
Hắn chân dài, ba chân bốn bước đã đuổi kịp Thẩm Du.
"Em đứng lại đó cho anh!"
Thẩm Du quay đầu, trừng trừng nhìn hắn "Không!"
Nói xong còn cố ý bước nhanh hơn, tựa như bay mà chạy vào thang máy.
Thẩm Tiêu ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác, vài bước đuổi theo, một phen giữ chặt tay cô sau đó lưu loát đem người khiêng đến trên vai. Động tác sạch sẽ nhanh nhẹn, vô cùng thành thạo.
"A a a! Đáng ghét đáng ghét đáng ghét, mau bỏ em xuống!"
Thẩm Du dùng hai chân cố sức giãy giụa.
Thẩm Tiêu tức giận giơ cao một bàn tay, dùng sức mà hướng mông Thẩm Du vỗ "bốp" một tiếng.
"Thành thật chút đi!"
"......"
Ô ô ô, xà tinh bệnh cư nhiên trước mặt mọi người đánh mông thiếu nữ...
Hai anh em ầm ĩ đi rồi, trong phòng không khí bỗng nhiên ngưng trọng đến nỗi làm người hít thở không thông.
Viên Duyệt đã bị một màn vừa rồi dọa thành pho tượng. Tuy rằng trước đó cũng có chuẩn bị tâm lý, biết Thẩm Tiêu chính là xà tinh bệnh đại vai ác, nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một khác.
Viên Duyệt hiện tại đều bị doạ sắp ướt quần rồi được chứ!
Người như vậy, Du tỷ làm cách nào có thể sống cùng với hắn hơn ba tháng qua? Đổi làm cô, khẳng định đã sớm bị hù chết tám trăm lần.
Viên Duyệt phát ngốc một hồi, không chú ý chính mình đã bị Tư Đồ Dật ôm đến trên đùi.
Mãi đến khi hắn cất giọng thì thầm bên tai "Loại bệnh tâm thần này cũng đáng đến em kết bạn sao? Nhân lúc còn sớm mau tuyệt giao đi!"
Viên Duyệt có chút bực mình "Tôi cho dù tuyệt giao với ai cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc Tiểu Du, anh hiểu chứ?"
Nói xong liền phục hồi tinh thần, bắt đầu giãy giụa "Tôi có cho phép anh động tay động chân sao? Mau thả ra!"
Tư Đồ Dật thấp giọng cười cười "Tôi không chỉ muốn động tay động chân với em, tôi còn động môi nữa."
Dứt lời, Tư Đồ Dật nắm lấy cằm của Viên Duyệt, há mồm ngậm lấy hai cánh môi, giống như sắp đem người nhai nuốt.
Viên Duyệt càng ra sức đẩy đối phương ngược lại càng siết chặt, một bàn tay đã không an phận mà chui vào vạt áo...
Hu hu hu mẹ ơi, ở đây có đại sắc lang ức hiếp người!
***
Thẩm Du bị Thẩm Tiêu vác như vác bao tải đi xuống lầu, lại khiêng đến bãi đỗ xe, cuối cùng ném lên ghế phụ.
Đệm ghế tuy rằng rất mềm, nhưng Thẩm Du vẫn bị quăng đến choáng váng, chờ Thẩm Tiêu từ bên kia ngồi vào tới, cô liền nhịn không được mà hầm hừ "Em có phải là bao tải đâu, anh đừng có khiêng tới khiêng lui được không? Ruột gan sắp trào ra hết rồi!"
Thẩm Tiêu thấy cô nửa ngày cũng chưa thắt đai an toàn, liền không nói hai lời, cúi người chồm qua cài giúp, khóe miệng nhợt nhạt nhếch lên "Yên tâm, ruột có trào ra, anh giúp em nhét trở vào là được."
"......"
Thẩm Tiêu sau đó cũng tự mình thắt đai an toàn, chờ xe chậm rãi di chuyển rồi mới mở miệng "Người ban nãy hẳn là nữ nhân của Tư Đồ Dật, sau này đừng tiếp xúc với cô ta nữa."
Thẩm Du vừa nghe thấy liền cả giận, tên này hiện tại còn muốn quản cả chuyện cô kết giao với ai sao?
"Đó là bạn tốt của em, vì cái gì không được tiếp xúc?"
"Tên Tư Đồ Dật đó vừa nhìn liền biết không phải thứ gì tốt, loại người này không đáng để lui tới, nhân lúc còn sớm mau tuyệt giao."
Thẩm Du:......
Mi một tên đại vai ác, có tư cách để nói người ta không phải thứ gì tốt sao?
Hồi tưởng một màn vừa phát sinh ban nãy, Thẩm Du trong lòng lại buồn bực. Cô cùng Hàn Hiểu Băng gặp lại nhau, cứ tưởng ngày tháng sắp tới sẽ dễ dàng một chút, ít nhất trên con đường ngăn cản Thẩm Tiêu hắc hoá cũng có được một người thân tín giúp đỡ.
Bằng quan hệ giữa Viên Duyệt và Tư Đồ Dật, Thẩm Du thậm chí khờ dại cho rằng chỉ cần bọn họ nỗ lực một chút thì Thẩm Tiêu cùng với Tư Đồ Dật sẽ trở thành bằng hữu, cuối cùng tránh được kết cục ngươi chết ta sống.
Nhưng cô vẫn quá ngây thơ rồi.
Thẩm Tiêu chính là xà tinh bệnh ung thư thời kì cuối!
Mới nãy thái độ của Tư Đồ Dật rõ ràng đã có chuyển biến tốt, nhìn ra được là thật tâm để ý Viên Duyệt. Nhưng cố tình Thẩm Tiêu lúc ấy lại phát bệnh, hắn chính là muốn đem quan hệ của cả hai bức đến cục diện đối nghịch nhau mới thôi.
Căn bản không cần tới tác động bên ngoài, Thẩm Tiêu hoàn toàn tự nguyện đem thân vùi vào hố lửa!
Đây mới là lý do mà Thẩm Du phát giận.
Cho nên cô quyết định, mấy ngày kế tiếp phải chiến tranh lạnh với Thẩm Tiêu. Đừng tưởng rằng cô thật sự dễ bắt nạt, tùy ý cho hắn nặn tròn bóp dẹp, muốn làm gì thì làm!
Nghĩ như vậy, Thẩm Du liền lạnh mặt im lặng, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Ban đầu Thẩm Tiêu cũng không để ý, mãi đến lúc xe dừng đèn đỏ hắn mới nhận ra Thẩm Du có điểm an tĩnh, cho nên liền nghiêng người qua xem. Kết quả phát hiện Thẩm Du vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, bèn lên tiếng hỏi "Nhìn cái gì vậy?"
Thẩm Du không để ý tới hắn.
Thẩm Tiêu nhíu mày, duỗi tay bóp lấy cằm Thẩm Du, ý muốn xoay mặt cô qua bên này. Kết quả Thẩm Du hung hăng chụp bay tay hắn, sau đó lại vặn đầu nhìn ra cửa sổ.
Thẩm Tiêu:......
Xe cộ phía sau không ngừng bóp còi thúc giục, hắn lúc này mới miễn cưỡng tiếp tục lái xe.
Kể từ lúc đó, mặc kệ Thẩm Tiêu đề cập đến vấn đề gì, cô đều một mực không phản ứng.
Chờ đến khi xe bình ổn mà dừng trước biệt thự, Thẩm Du mới nhanh chân nhảy xuống sau đó không hề ngoái lại, đi thẳng vào nhà.
Chú Lý đang ở trong vườn xới đất cho ruộng rau, mèo đen dựa vào trên cỏ, lười biếng phơi nắng, husky cũng lẽo đẽo theo sau hăng hái mà liếm láp, mèo đen bị nó liếm đến phiền, liền lấy móng vuốt cào qua đi.
Chờ Thẩm Tiêu xuống xe, chú Lý mới tiến tới hỏi han "Làm sao vậy tiên sinh? Tiểu thư nổi giận?"
Thẩm Tiêu cũng không trả lời, hừ một tiếng sau đó đi vào trong.
Chú Lý không hiểu ra sao, nghĩ nghĩ, đành quay trở về xới đất.
Hai anh em này gần đây cảm tình dần dần chuyển biến tốt, hiện tại còn biết giận dỗi lẫn nhau, rất khá, như vầy mới có cảm giác gia đình.
Chú Lý rất là vui mừng mà nghĩ vậy.
Thẩm Du sau khi vào nhà liền trực tiếp trở về phòng, mặt ngoài là cáu kỉnh với Thẩm Tiêu, kỳ thật chỉ muốn nhanh chóng cùng Viên Duyệt trao đổi tình báo.
Vì thế vừa đem cửa phòng khoá lại cô liền vội vội vàng vàng gửi tin nhắn đi.
<Thế nào? Tư Đồ Dật có tức giận hay không?>
Nhưng mà tin nhắn gửi đi nửa ngày cũng không thấy ai hồi đáp.
Con bé này, lúc nãy ở nhà hàng còn thề son sắt một lòng, nói cái gì mà về sau tất cả đều nghe lời cô, hiện tại đến cả tin nhắn cũng không thèm trả lời!
Thẩm Du bĩu môi ném di động sang một bên, nằm trên giường phát ngốc, suy nghĩ xem về sau nên làm cái gì bây giờ.
Hình tượng vai ác của Thầm Tiêu có vẻ đã thâm nhập vào cốt tuỷ, muốn thay đổi hắn thật sự rất khó. Hơn nữa, chỉ với cái tính gặp ai cũng đắc tội kia của hắn, chính là vũ khí sắc bén nhất dùng để tự tử.
Đến nam chủ cũng tuỳ tiện trêu chọc, đây còn không phải là vội vàng đi tìm chết sao?
Thật là sầu chết người!
Ngẫm nghĩ một hồi, kết quả đã mơ mơ màng màng mà ngủ quên rồi, chờ đến khi Thẩm Du tỉnh lại đã là hai tiếng đồng hồ sau. Di động trên bàn đang tích tích mà nhảy.
Thẩm Du vừa cầm lên xem liền thấy Viên Duyệt bên kia gửi qua rất nhiều tin nhắn.
<Du tỷ, tới giờ em mới đọc được tin>
<Mẹ ơi, em bị hắn đè trên giường liên tục hai tiếng. Hắn là người máy biến thành sao?>
<Chị, hay là chị rời xa tên xà tinh bệnh kia đi, hắn so với Tư Đồ Dật sắc lang còn muốn khủng bố!>
<Du tỷ, chị đâu rồi? Oa hu hu Tư Đồ Dật đang tìm chìa khoá mở cửa vào đây>
<Xong cmn đời, hắn còn chưa ngủ đủ sao...chị, hai tiếng sau gặp lại...>
Tin nhắn đến đây liền ngừng, phỏng chừng bên kia đã bị Tư Đồ Dật trảo trở về giường.
Thẩm Du thở dài, không ngờ Tư Đồ Dật lại ngấm ngầm là cái dạng người này, giống như Viên Duyệt nói, quả thực không bằng cầm thú! Nghe nói hắn ở trên giường còn rất đa dạng, mỗi lần đều đem Viên duyệt lăn lộn đến chết khiếp.
Mà Viên Duyệt đứa nhỏ này cũng thực đáng thương, lúc còn là Hàn Hiểu Băng, đến tay đàn ông còn chưa dám nắm, nụ hôn đầu vẫn còn nguyên. Vậy mà xuyên một phát đến đây, liền không chỉ bị nam chính Tư Đồ Dật chơi quy tắc ngầm, lại còn như vậy, như vậy, như vậy...
Nghĩ đến đây, Thẩm Du cảm thấy vừa vui vừa buồn thay cho Viên Duyệt. Cũng may là xuyên thành nữ chính, tuy vất vả chút nhưng sau này chú định là sẽ cùng nam chính hạnh phúc bên nhau.
Đổi lại nếu xuyên thành Bạch Mộ Tình hay Bạch Mộ Vũ, kia mới thật là thảm!
Cho nên hiện tại người tương đối đáng thương kỳ thật chỉ có cô, muốn ngăn cản vai ác hắc hóa, thật sự khó hơn lên trời.
***
Bởi vì quyết định chiến tranh lạnh với Thẩm Tiêu mấy ngày, cho nên sau đó hắn có trêu ghẹo như thế nào Thẩm Du đều bày ra vẻ mặt tử khí trầm trầm, không nói, không cười. Kể cả bị bắt tới đút ăn, cô vẫn chỉ là an tĩnh ngoan ngoãn ngồi ăn, yên lặng đến mức giống như muốn đem bản thân biến thành trong suốt.
Bầu không khí giữa hai người phảng phất lại trở về lúc Thẩm Du vừa xuyên qua.
Vấn đề này làm cho Thẩm Tiêu cảm thấy vô cùng phẫn nộ, hắn một chút cũng không thích đứa em gái tử khí trầm trầm này! Quả thực giống như búp bê vải vô hồn, không thú vị tới cực điểm.
Hôm nay Thẩm Tiêu tan tầm, thấy Thẩm Du ngồi ở bậc thềm nhìn husky chơi với mèo đen, hắn liền đi qua ngồi vào bên cạnh.
"Em không phải muốn đặt tên cho mèo sao? Nghĩ được chưa? Gọi là gì?"
Thẩm Du không để ý tới hắn, chỉ ngơ ngác mà nhìn husky.
Mèo đen quả thực không thích chơi cùng với nó, nhưng con ngốc cẩu kia lại không nhận ra, vẫn luôn tung ta tung tăng mà đuổi theo.
Thẩm Tiêu cố gắng nhẫn nại, hít thở thật sâu, khó được mấy khi dùng ngữ khí ôn hoà mà nói "Em không muốn thì để anh đặt tên cho."
Thẩm Du tiếp tục ngó lơ.
Thẩm Tiêu hắng giọng "Đã vậy, kêu là Tiểu Bạch đi!"
Thẩm Du:......
Cho một con mèo đen từ đầu đến đít lấy tên Tiểu Bạch, quả nhiên đủ xà tinh bệnh!
***
Đến giờ ăn tối, Thẩm Du từ lầu ba xuống dưới, đi vào nhà ăn, lại ngoài ý muốn mà không nhìn thấy Thẩm Tiêu.
Chú Lý bưng hai chén cơm lên, cười nói với cô "Tiên sinh không ăn tối ở nhà."
Thẩm Du nhướng mày, vừa cầm lấy chén chuẩn bị ăn cơm liền nghe chú Lý nói thêm "Tiên sinh có nhắn lại, tối nay tiên sinh phải cùng với Bạch Mộ Tình tiểu thư đi hẹn hò."
Thẩm Du:!!!
Đi hẹn hò còn muốn nhắn lại làm gì, xà tinh bệnh tuyệt đối là cố ý!