Kỳ thật Thẩm Du cũng chỉ làm bộ làm dáng, cô biết Bạch Mộ Vũ cùng đám người kia khẳng định không dám lục soát.
Bọn họ chính là sau khi thấy Thẩm Du đi vào lớp mới nửa đường quyết định tới chỉnh cô, hẳn vẫn chưa kịp chuẩn bị đầy đủ. Nói cách khác, không có thời gian đem cái vòng cổ kia giấu kĩ. Chưa kể giá trị còn trên mấy vạn, Bạch Mộ Vũ trước đó từng ở trong lớp rêu rao qua. Món đồ đắt tiền như vậy, ả nhất định không làm nó rời mình quá xa. Cho nên Thẩm Du suy đoán, vòng cổ kia chắc chắn còn ở trên người Bạch Mộ Vũ hoặc là nhóm người phía sau. Nếu bây giờ trước mặt chủ nhiệm soát người, âm mưu liền bại lộ, đối với bọn họ mà nói là chuyện mất mặt tới cỡ nào!
Thẩm Du muốn, chính là hiệu quả này.
Sắp vào tiết học, người tiến vào mỗi lúc một đông, ai ai nhìn đến tình huống trước mắt đều kỳ quái mà nhỏ giọng nghị luận.
Đứng trước vô số ánh mắt soi mói tìm tòi, trong đám bạn của Bạch Mộ Vũ bỗng nhiên có một nữ sinh nhút nhát sợ sệt mà bước tới, mắt rưng rưng, nhỏ giọng tự thú với giáo viên "Chủ nhiệm, đồ của Mộ Vũ là do em giữ, vừa rồi cậu ấy ném ở chỗ em, nói muốn đùa Thẩm Du một chút. Chủ nhiệm, thực xin lỗi! Bọn em chỉ muốn đùa vui một chút mà thôi!"
Vừa dứt lời, nước mắt liền ào ào đi xuống, hoa lê đái vũ, trông thực sự đáng thương.
Thẩm Du nhướng mày, sự thật quả nhiên cùng cô đoán được không sai biệt lắm. Nữ sinh này cất giấu vòng cổ của Bạch Mộ Vũ, ngay từ đầu là vì quan hệ bạn bè nên vẫn luôn im lặng. Nhưng hiện tại chủ nhiệm cùng bạn học đều có mặt, lúc này chịu không nổi áp lực mới chủ động đứng ra vạch trần chân tướng. Bất quá ăn nói thực khéo, lại còn ra vẻ đáng thương, nhưng thật ra rất biết cách khiến người khác đồng tình.
Sau khi nữ sinh kia nhận tội, sắc mặt Bạch Mộ Vũ liền sa sầm, khó chịu mà quay đầu lại trừng người nọ một cái, giống như đang trách cô ta quá nhiều chuyện. Nhưng cuối cùng cũng không có phản bác, xem như ngầm cam chịu những gì nữ sinh kia nói là sự thật. Chuyện này bị Thẩm Du nháo một hồi đã hoàn toàn vượt qua những gì ả đoán trước. Chính ả thực chất không thể bỏ xuống sĩ diện mà nhận sai, hiện tại có người chủ động mở miệng thừa nhận đúng là không gì tốt hơn.
Đám người Bạch Mộ Vũ đây là muốn một sự nhịn chín sự lành, chuyện to hoá nhỏ, nhưng Thẩm Du lại không nghĩ dễ dàng tiện nghi cho bọn họ như vậy.
Trước giờ nguyên chủ luôn bị những người này xem như túi trút giận, tuỳ ý khi dễ, căn bản không ai suy xét đến cảm thụ của cô. Hôm nay làm ra chuyện này, nếu đổi lại là nguyên chủ, có phải hay không vừa bị khi dễ còn phải nén giận? Tưởng tượng đến đây, ngọn lửa trong lòng đích thực khó mà áp xuống, Thẩm Du tiến lên một bước, nói "Nói vậy trò đùa này đùa đến quá nghiêm trọng rồi đi, nếu đổi lại chính mình là người bị vu thành kẻ cắp, các người còn cảm thấy vui sao? Rõ ràng là có dự mưu hãm hại."
Nữ sinh kia liên tục lắc đầu, nước mắt rơi càng bạo "Không liên quan đến em, thật sự không liên quan đến em."
Bạch Mộ Vũ nhíu mày, bước lên trước nghiến răng nghiến lợi mà nói "Thẩm Du, cậu rốt cuộc muốn gì? Chừng nào mới xong?"
Thẩm Du nhìn ả "Cậu xin lỗi tôi, việc này coi như kết thúc."
Tưởng đem nước bẩn hắt lên người cô, xong việc còn muốn làm như cái gì cũng chưa xảy ra, trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Bạch Mộ Vũ vẫn là không phục "Vừa rồi không phải cậu cũng nói tôi trộm đồ sao? Coi như huề!"
Thẩm Du chớp chớp mắt, động tác nghịch ngợm ở bên dưới lớp kính dày tựa hồ bị che đi "Người sáng suốt đều có thể nhìn ra tới, tôi làm như vậy chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi. Nghèo như tôi vậy, lấy đâu ra lắc tay bạch kim ngọc lục bảo?"
Bạch Mộ Vũ trố mắt nhìn "Cậu—!"
Chủ nhiệm giơ tay nhìn đồng hồ, nói "Chuyện này đại khái nếu đã rõ ràng, Mộ Vũ em là người sai trước, không nên đùa giỡn ác liệt như vậy, liền đến xin lỗi Thẩm Du đi."
Bạch Mộ Vũ rõ ràng không phục "Chủ nhiệm, cậu ta vừa rồi cũng nói em là kẻ trộm, đó không phải là ác ý lên án hay sao? Dựa vào cái gì em phải xin lỗi?"
Chủ nhiệm nhíu mày "Chính em gây phiền toái trước, nếu em không làm vậy thì đã chẳng xảy ra chuyện gì."
Bạch Mộ Vũ nhấp môi, đôi mắt ngập nước, phảng phất giống như phải chịu oan ức tận trời. Nhưng mà lúc này mới bán thảm thì đã muộn rồi, việc xin lỗi, căn bản không thể nào làm dối cho qua như vậy được.
Vì thế, ngay trước mặt bao người, Bạch Mộ Vũ phải đối với một kẻ thường ngày bị mình ghét bỏ nhất, khinh thường nhất mà mở miệng xin lỗi. Cái loại cảm giác này, so với bị kéo đi chém đầu còn khó chịu hơn.
"Thẩm Du, xin lỗi, tôi không nên đùa cậu như vậy."
Lời này nói xong, Bạch Mộ Vũ liền cảm thấy trên mặt trướng đau, giống như bị người tát qua trăm ngàn cái. Ngoài miệng tuy nhận thua, nhưng trong lòng cảm xúc oán hận lại chỉ có tăng không giảm. Bạch Mộ Vũ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn kiêu ngạo, đâu chịu nổi khuất nhục như vậy, mối hận này nhất định ghi nhớ cả đời!
Thẩm Du gật gật đầu, xem như miễn cưỡng tiếp thu lời xin lỗi, cái thái độ qua loa lấy lệ kia, làm Bạch Mộ Vũ một bên tức khí sắp hộc máu.
Chờ giáo viên đi rồi, tiếng nghị luận sôi nổi xung quanh nháy mắt phóng đại, mọi người đều ầm ì bàn tán việc vừa xảy ra.
Bạch Mộ Vũ cũng không có lập tức rời đi, xanh mặt mà trừng trừng nhìn Thẩm Du, giống như muốn đem cô nuốt sống.
"Tôi thế mà đã đánh giá cậu quá thấp, lại còn học được giả heo ăn thịt hổ! Thẩm Du, hiện tại trong lòng có phải hay không rất đắc ý? Tôi nói cho cậu biết, việc này còn chưa xong đâu!"
Thẩm Du thu hồi ánh mắt, một lần nữa quay về chỗ ngồi của mình "Chỉ cần cậu đừng chọc đến tôi, tôi tất nhiên cũng không rảnh chạy đi chọc cậu." Thẩm Du thật tình hi vọng đám người này hãy tiếp tục làm lơ mình.
Bạch Mộ Vũ còn muốn nói thêm gì, lại bị nhóm người phía sau kéo tay áo ngăn cản "Sắp vào tiết rồi, chúng ta về chỗ ngồi đi."
Nhìn đến Thẩm Du chỉ lo cúi đầu xem sách, Bạch Mộ Vũ không cam lòng mà dậm chân một cái, cùng những người khác quay đi.
"Các cậu có cảm thấy hôm nay Thẩm Du rất kì quái hay không?" Sau khi trở lại chỗ ngồi, liền có một người lên tiếng nói với Bạch Mộ Vũ "Thoạt nhìn thật đúng là lớn gan!"
Mọi người gật đầu "Trước kia mặc kệ bị nói cái gì đều thấp đầu không đáp lại, hôm nay cư nhiên dám nháo ra chuyện lớn như vậy?!"
Bạch Mộ Vũ ra vẻ hung hăng "Con nhỏ đó chính là muốn tìm chết, chờ xem, rồi có ngày cũng bị chỉnh đến thảm." Hôm nay mối thù bị bẽ mặt trước mọi người, Bạch Mộ Vũ khẳng định ngày sau trả lại gấp bội.
Nữ sinh vừa rồi đứng ra kể tội thoạt nhìn có vẻ ái ngại, nhỏ giọng nói "Mèo trèo lên cây, chó cùng rứt giậu, chúng ta hôm nay hình như đúng là hơi quá đáng."
Lời vừa nói xong, liền bị mọi người phiên cái ánh mắt xem thường.
Bất quá cách giải thích này có điểm hợp lý, phỏng chừng bởi vì bị dồn ép quá mức sinh ra nóng giận, mới có thể đột nhiên bùng nổ. Nhưng mà lần này Thẩm Du bùng nổ xác thực đem mọi người doạ cho nhảy dựng, trước đây, Thẩm Du rõ ràng còn là cái bao cát chỉ biết nhẫn nhục. Kể cả bị người khác nói lời khó nghe cũng sẽ trước sau im lặng. Vậy mà giờ...
Trừ bỏ Bạch Mộ Vũ, những người khác trong lòng ít nhiều đều ngộ ra một chút. Bình thường trêu chọc Thẩm Du là mập là xấu cũng thôi, hôm nay cư nhiên muốn vu hại cô thành kẻ trộm, đúng là quá đáng rồi. Nhưng chủ ý này ngay từ đầu là Bạch Mộ Vũ nói ra, mọi người mới đi theo phối hợp.
Hiện tại nhìn dáng vẻ Bạch Mộ Vũ xem ra vẫn không thấy mình sai.
***
Thẩm Du lại bắt đầu cuộc sống hàng ngày đón bus, chú Lý kiến nghị chuẩn bị cho cô một chiếc xe. Nói cho cùng, thứ trong nhà không thiếu nhất chính là xe, thuê thêm tài xế cũng không khó, nhưng đều bị Thẩm Du uyển chuyển từ chối.
Nguyên chủ trước kia đều đi bus, không lý do gì cô vừa xuyên qua liền bắt đầu hưởng thụ xe nhà đưa đón. Hiện tại trở về ở tại Thẩm gia lại còn cả ngày phải đối mặt với bệnh xà tinh, vẫn là điệu thấp một chút tốt hơn.
Lần đó sau khi Thẩm Tiêu đem phòng ở của cô đập nát, ngày hôm sau lại nhởn nhơ như không có việc gì. Như thể tên điên vừa đi phá nhà người ta cũng không phải là hắn. Lúc vui sẽ đút cô ăn đủ loại trái cây, bất quá vẫn thích anh đào nhất. Thẩm Du trước sau thấu không nổi cái thú vui này.
Về đến nhà, chú Lý đang ở một bên đào đất, nói rằng mùa thu sắp tới rồi, có thể tự trồng một ít rau dưa, như vậy hưu nhàn khoẻ mạnh.
Những việc cỏn con này Thẩm Tiêu sẽ không quản. Có lẽ xà tinh bệnh cũng cần có người nhà đi, nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Du liền không sợ hãi như trước. Nhưng vẫn sẽ vì tương lai của chính mình mà cảm thấy lo lắng, tên vai ác Thẩm Não Hư kết cục rất thảm, cô là người nhà của hắn, khẳng định cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Từ khi có thành viên mới — Husky, trong nhà liền trở nên náo nhiệt rất nhiều. Con ngốc cẩu này thấy ai đều dính lấy, bất quá vẫn bám Thẩm Du nhất.
Chú Lý xới đất, nó liền ở một bên tự chơi với cái đuôi của mình, muốn cắn lại cắn không đến, chỉ có thể xoay vòng vòng tại chỗ, ngốc muốn chết!
Nhìn dáng vẻ xuẩn xuẩn manh manh kia, Thẩm Du vui vẻ không thôi, ban ngày ở trường học gặp chuyện buồn bực cũng nhờ vậy biến mất, đúng là đồ hạt dẻ cười.
"Husky về nhà mấy ngày rồi, còn chưa đặt tên cho nó đâu."
Phía trước bởi vì tâm tình quá rối rắm, liền quên mất chuyện này, hôm nay Thẩm Du mới nhớ tới.
Nào ngờ chú Lý lại nói "Tiên sinh đặt tên rồi."
Thẩm Du tò mò "Gọi là gì?"
Chú Lý quệt mồ hôi trán "Nhị Cẩu Tử."
"......"
Tục như vậy!?
Được rồi, Nhị Cẩu Tử thì Nhị Cẩu Tử, tên tuy rằng không dễ nghe, nhưng "cẩu" bản thân đã đủ đáng yêu.
Ở trong sân bồi Nhị Cẩu Tử chơi hồi lâu, Thẩm Du mới trở về phòng thay đồ thể dục, sau đó đến phòng tập mà rèn luyện hai giờ.
Từ sau khi phát hiện chính mình trốn không thoát Thẩm gia, Thẩm Du liền hạ quyết tâm thực hiện chế độ không sợ hãi, không chống cự giãy giụa. Vì thế liền bắt đầu cẩn thận tìm hiểu căn biệt thự này, làm chính mình mau chóng dung nhập nếp sinh hoạt ở đây. Sau đó phát hiện, ở lầu một bên cạnh đại sảnh còn có một phòng tập thể hình không hề nhỏ, bên trong đầy đủ các loại máy móc vận động. Riêng máy chạy bộ có đến hai cái, ngày thường hẳn là do Thẩm Tiêu dùng.
Cho nên từ hôm đó bắt đầu, Thẩm Du sau khi tan học đều sẽ đến phòng rèn luyện thân thể.
Hôm nay cô trước tiên chạy bộ nửa giờ, sau đó bắt đầu kéo gân, tập xoạc. Tuy rằng vẫn đau đớn như cũ, nhưng Thẩm Du trước sau cắn răng chịu đựng, chỉ cần có thể vượt qua giai đoạn ban đầu này, về sau liền sẽ thực nhẹ nhàng.
Sau khi làm một loạt động tác, cả khuôn mặt đều là đầy mồ hôi, Thẩm Du vừa định lau mặt uống nước, kết quả mới ngẩng đầu liền thấy Thẩm Tiêu đứng ngay ở cửa. Ăn vận đơn giản một kiện quần tây áo sơ-mi trắng, ba cúc áo đầu bị cởi bỏ, để lộ ra một mảng ngực, trông phóng đãng lại tùy ý.
Hắn an tĩnh dựa vào cạnh cửa, khoé miệng câu câu, cười như không cười mà nhìn chằm chằm cô.
Thẩm Du bị nhìn đến da đầu tê dại, nghĩ thầm: tên này đứng ở cửa xem trộm bao lâu, như thế nào một chút tiếng động đều không có?
Còn cười đến gian trá như vậy, có phải hay không lại mưu toan việc xấu gì?
Vì thế Thẩm Du lại bắt đầu đề phòng.
Còn may, tối hôm nay Thẩm Tiêu cũng không bày ra mưu kế gì, cơm nước xong liền đi vào thư phòng, vẫn luôn không có ra tới. Thẩm Du may mắn chính mình thoát được một kiếp, nhẹ nhàng thở ra, đem theo Husky về phòng nghỉ sớm.
Nhưng mà, chiều hôm sau tan học về nhà, Thẩm Du lại phát hiện chú Lý đang bận rộn chỉ đạo một nhóm công nhân làm việc.
Thẩm Du ngơ ngác hỏi "Chú Lý, đây là đang làm gì?"
Chú Lý xoa tay, xấu hổ cười cười "Đập tường."