Túc Bạch chết, người khiến Diệp Lan Chi lưu luyến cùng ràng buộc đã không còn nữa, đả kích này dường như đã ép hắn phát điên, lấy khí thế mạnh mẽ như sấm sét mà chặt đứt đôi cánh của Nguyên Tu – kẻ gián tiếp mang đến cái chết cho Túc Bạch- đẩy hắn (Nguyên Tu) vào tuyệt cảnh, không thể xoay người được nữa.
Mà hung thủ trực tiếp hại chết Túc Bạch cũng chính là hắn đã tự thưởng cho mình một ly rượu độc, ở trước bia một của Túc Bạch mà kết thúc sinh mệnh của mình.
Nói đơn giản một chút, Túc Bạch trong quyển sách này chỉ là một cái pháo hôi trợ giúp nam chủ đi lên đỉnh cao của nhân sinh mà thôi.
Sau khi xem xong cốt truyện, Túc Bạch trầm mặc rất lâu, hai mắt cũng dần dần chuyển lạnh, cả người như chìm trong hàn băng, có chút bất cần khiến người ta không dám tiếp cận.
Túc Bạch hơi rũ mắt, nhìn xuống trường bào tơ lụa quý giá trên người, trái tim đau đớn như bị người ta vò thành một khối, …chung quy vẫn không phải là hắn.
Túc Bạch không khỏi cười khổ. Làm sao có thể đâu, ban đầu hắn còn tưởng rằng khuôn mặt giống nhau như vậy, thì cũng có khả năng là người kia. Nhưng mà Phó học trưởng của hắn tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện cực đoan cùng tàn bạo như vậy a. Chuyện này hắn vô cùng chắc chắn.
………………………………………….
Nguyên Tu giật mình nhìn Túc Bạch xinh đẹp ngồi chỗ kia, thân thể hắn nhu nhược giống như không có xương, mềm mại như cành liễu trước gió, đầu hơi nghiêng về một bên, một tay chống trán, tóc dài đen như mực tán trên vai, đuôi mày, khóe mắt đều mang theo mị sắc.
Cho dù là nữ nhân ở thanh lâu này cũng không thể sánh được với chút phong tình lơ đãng đó của Túc Bạch.
Trái tim của Nguyên Tu bỗng dưng nhảy lên vài cái, vành tai hơi nóng, hắn đã sớm biết Túc Bạch rất đẹp, nhưng trước đây vẫn không thể cảm nhận được vẻ đẹp này của hắn (Túc Bạch). Túc Bạch ngày thường luôn mang theo cảm giác ưu sầu, khiến người ta không thoải mái, nhưng mà người trước mắt này trong nhu nhược lại mang thêm mấy phần tự tin cùng phong tình, khiến người ta một khi đã nhìn là không thể dời mắt.
Nguyên Tu lại nghĩ, người mỹ lệ trước mắt này thế nhưng trong lòng chỉ có chính mình thì vô cùng thỏa mãn, cười cười nói: “Túc Bạch…”
Túc Bạch ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nguyên Tu, đôi mắt hẹp dài vẫn còn mang theo một chút mê mang, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, cửa phòng đã bị người đẩy ra từ bên ngoài, nữ nhân lúc nãy đã mang theo đại phu trở lại.
“Công tử, ta đã mời đại phu tới rồi.” Nữ nhân hướng Túc Bạch cười lấy lòng, người này mặc quần áo quý giá, bộ dạng lại xinh đẹp như thế, nếu hắn có thể tâm duyệt chính mình…
…………………………………………..
“Hắn thế nào?” Túc Bạch hỏi đại phu.
Nguyên Tu sủng nịnh cười nói: “ Bạch Bạch, bắt mạch cũng không nhanh như vậy, ngươi đợi một chút, đừng quấy rầy đại phu chẩn bệnh.”
Túc Bạch cứng đờ, gật gật đầu, bản năng có chút không thích nghe hai tiếng “Bạch Bạch” kia từ trong miệng Nguyên Tu. Nhưng mà lúc Diệp Lan Chi gọi hắn như thế hắn lại không có phản ứng gì nha, cái này hẳn là do đại boss phản diện kia năng lực quá cường hãn đi.
Nguyên Tu hơi cau mày nghi hoặc, không hiểu vì sao lại cảm thấy Bạch Bạch hình như đối với hắn có chút xa cách.
“Thế nào rồi?” Túc Bạch chờ đại phu xem xong lại hỏi một lần.
Nhìn bộ dạng sốt ruột của Túc Bạch, Nguyên Tu không khỏi nhếch môi cười khẽ, xem ra là do hắn nghĩ sai rồi, Bạch Bạch đã không muốn làm nam thiếp của Diệp Lan Chi mà tình nguyện cùng hắn bỏ trốn, thì làm sao có thể thay lòng đổi dạ được.
Túc Bạch cau mày nghe đại phu căn dặn những chuyện cần chú ý xong thì quay lại phân phó nữ nhân đem thuốc đi nấu, chờ vội xong hết thảy, trong đầu đã vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống:
[Cảnh báo, cảnh báo! Diệp Lan Chi đang trên đường hồi phủ, đang trên đường hồi phủ]