Đợi Mục Thạch đi rồi, Túc Bạch liền giơ tay vẫy tiểu nhị lại, lấy phong thư trong tay áo ra, giao cho tiểu nhị, “Biết làm thế nào rồi chứ?”
“Biết, biết.” Tiểu nhị cầm phong thư kèm theo bạc, cười như nở hoa.
Hắn không biết vị công tử này muốn làm cái gì, nhưng mà chỉ cần hắn có thể có kiếm được bạc là tốt rồi, vị công tử này không nhờ hắn chuyển thư hắn còn thất vọng nữa ấy chứ.
“Công tử yên tâm, ta nhất định sẽ giao thư tới tận nơi an toàn.” Tiểu nhị nói.
Túc Bạch nhấp môi.
Tiên sinh kể chuyện đến quên trời đất, Túc Bạch hơi híp mắt, thích thú đong đưa đầu, phe phẩy quạt xếp trong tay, liếc thấy Mục Thạch đã trở lại liền đứng dậy, đứng lên đi ra ngoài.
Mục Thạch thấy Túc Bạch ra ngoài thì sửng sốt hỏi, “Công tử, không nghe nữa ạ?”
“Không nghe nữa, trở về thôi.” Túc Bạch đáp. Hắn vẫn còn có chuyện phải làm.
Mục Thạch “À” một tiếng, cười toét cả miệng, sau đó đưa điểm tâm trong tay cho Túc Bạch. Ban đầu Túc Bạch còn sửng sốt, nhưng hiểu ra rồi lại không nhịn được mà thở dài trong lòng.
Chẳng lẽ tên này tưởng hắn thích Diệp Lan Chi thật? Diệp Lan Chi đối xử với Túc Bạch như vậy mà Túc Bạch còn thích hắn được thì chẳng khác nào tự mình tìm ngược.
Lúc Túc Bạch cố ý trở về sớm nên Diệp Lan Chi cũng chưa về.
Sau khi vào phòng, hắn liền dùng ý thức nói với hệ thống: “Đổi hai cái thuấn di đi.”
Lâu không nghe thấy kí chủ nói lời này, tự dưng hệ thống lại có cảm giác đã lâu không gặp, có điều nó cũng rất tò mò.
【Ký chủ, Diệp Lan chi đã không hạn chế ngươi đi ra ngoài nữa, sao ngươi còn đổi thuấn di làm gì? 】
Túc Bạch khẽ nhếch mày nói, “Không dùng thuấn di chẳng lẽ ta còn có thể quang minh chính đại tới thanh quán hay sao?”
“Nếu ta nói chân trước ta mới bước vào, chân sau Diệp Lan Chi đã tới rồi, hơn nữa sau này cũng đừng mơ bước ra khỏi cánh cửa này nữa thì ngươi có tin không?”
Hệ thống không biết phải nói gì nữa, bởi vì chuyện này thực sự là rất có khả năng. Ký chủ nắm vững thiết lập nhân vật còn hơn cả nó nữa.
Hệ thống đổi cho Túc Bạch hai cái thuấn di. Bởi vì trong thời gian này ký chủ đã soát được không ít điểm tín nhiệm của Diệp Lan Chi nên đổi hai cái thuấn di xong sắc mặt cũng không tái nhợt như trước kia.
Cơn choáng váng xuất hiện, dưới chân Túc Bạch liền trở nên phù phiếm, cảnh sắc xung quanh thay đổi liên tục, đến lúc nhìn kỹ lại thì người đã đứng trong thanh quán náo nhiệt rồi.
Túc Bạch thành thạo lên lầu hai, đi về căn phòng cuối hành lang, sau đó liền gặp được Hạ Lăng trên hành lang. Hạ Lăng thấy hắn tới thì sửng sốt, hiển nhiên là cũng không ngờ tới, hắn đã lâu rồi không có tới đây.
Lúc Hạ Lăng nhìn thấy Túc Bạch trên mặt liền có chút mất tự nhiên, hai mắt còn lóe lên tia sáng. Túc Bạch nhướng mày, nhìn nàng chào hỏi mình xong, không thèm quay đầu lại đi thẳng vào phòng luôn.
“A.” Túc Bạch khẽ cười một tiếng.
【… Ký chủ, ngươi đang cười cái gì? 】
Mặc dù hệ thống rất muốn làm một hệ thống máy móc vô cảm, nhưng mà nó lại không nhịn được muốn biết suy nghĩ trong lòng của ký chủ. Ai bảo vị ký chủ này của nó lại không giống như những người khác chứ.
“Cười vì nhiệm vụ tiến hành rất thuận lợi.” Túc Bạch cười đáp.
【 Hử? Nhiệm vụ gì thuận lợi? 】
Tâm tình của Túc Bạch hôm nay rất tốt nên kiên nhẫn giải thích cho hệ thống, “Ngươi có nhìn thấy phản ứng lúc nãy của Hạ Lăng khi nhìn thấy ta không? Nàng không chào đón ta, nhưng mà ta vốn là kim chủ lớn nhất của nàng, chi phí ăn mặc, tiêu dùng của Nguyên Tu ở đây đều do ta cung phụng, mỗi lần ta tới còn cho nàng không ít tiền, ngươi nói xem vì sao nàng thấy ta lại không cáo hứng?”
Hệ thống bày tỏ vẻ mình không biết.
Túc Bạch đã quá quen với trạng thái trì độn này của nó nên kiên nhẫn giải thích tiếp: “Nguyên Tu có bộ dạng tốt, cũng không nhu nhược như mấy nam sủng, mà ngược lại còn có mấy phần khí phách của nam nhân, người nửa đời trước đều thẳng như Túc Bạch mà cũng động tâm với hắn được thì nói gì đến nữ nhân.”
“Ta lại tạo cơ hội để cho hai người đó ở chung với nhau, giúp bọn họ bồi dưỡng tình cảm. Hạ Lăng lưu lạc ở thanh quán bán nghệ, thân thế bi thảm lại thiếu thốn tình cảm, mà Nguyên Tu là kiểu người ôn nhu, tự nhiên sẽ không tránh được mỗi ngày lại quan tâm hỏi thăm nàng mấy câu.
Đối mặt với người có tao ngộ giống mình cả một thời gian dài như vậy, Hạ Lăng sao có thể không động tâm? Nhìn biểu tình lúc nãy của nàng, hẳn là đã động tâm với Nguyên Tu rồi. Cách nàng nhìn Nguyên Tu khác hẳn ta, chứng tỏ nàng đây là đã xem ta như tình địch.”
Túc Bạch trầm ngâm một lúc lại đột nhiên lại nói: “Ẩy, nhưng mà như vậy cũng không tốt lắm.”
【 Vì sao lại không tốt? 】
Túc Bạch nhướng mày, “Nữ chủ xem ngươi là tình địch, dựa theo nguyên tắc của kịch bản ngôn tình, ngươi cảm thấy tình địch của nữ chủ sẽ có kết cục tốt sao?”
【……】
Hệ thống không thể phản bác. Bởi vì theo cốt truyện, Túc Bạch chỉ là một cái pháo hôi, yêu thầm Nguyên Tu, hết lòng giúp đỡ hắn nhưng cuối cùng lại hậm hực mà chết.
………………………………
Trong phòng, Hạ Lăng đỡ Nguyên Tu ngồi dậy, hắn vừa ngồi dậy liền rút cánh tay lại, tay Hạ Lăng cứng đờ, trong lòng cũng trống rỗng. Nàng thất thần giúp hắn uống thuốc, thấy hắn còn muốn cự tuyệt liền cắn cắn môi dưới, hốc mắt đỏ lên, “Nguyên Tu đại ca chán ghét ta như vậy sao? Cũng phải, dù sao ta cũng chỉ là nữ tử chốn yên hoa, rất nhiều người đều không muốn thân cận với ta.”
“Ta không có ý đó.” Nguyên Tu nhíu mày, há miệng muốn giải thích.
Hắn muốn nói trong lòng hắn đã có người khác, hơn nữa người này còn rất đặc biệt, cho nên không muốn thân cận quá mức với nữ tử. Nguyên Tu biết rõ không phải mình là người đoạn tụ, mà chỉ đơn thuần là thích Túc Bạch thôi, bởi vậy hắn mới không muốn thân cận với nữ tữ khác, sợ Túc Bạch sẽ để ý.
Nhưng mà trong khoảng thời gian này đều do Hạ Lăng chiếu cố hắn, nhìn nàng ủy khuất như vậy hắn lại có chút không nỡ, bàn tay đã đưa ra nửa chừng lại rút lại, thở dài, xem như ngầm đồng ý để cho Hạ Lăng đút thuốc.
Hạ Lăng trong lòng vui vẻ, cong cong môi, dư quang nơi khóe mắt lại lặng lẽ nhìn ra sau cửa, hơi chột dạ. Nàng biết Túc Bạch đã tới, có lẽ lúc này đang ở ngoài cửa nhìn bọn họ.
Nguyên Tu quá tốt, nàng không có cách nào để từ bỏ, dù sao nam nhân với nam nhân cũng không có kết quả tốt. Hơn nữa nàng cũng không thích một nam nhân tốt như Nguyên Tu phải đồng giường cộng chẩm với một nam nhân khác hết quãng đời còn lại.
Nàng biết thân thế của mình không trong sạch, nhưng vẫn không nhịn được mà tranh thủ, chỉ cần có thể thân cận với Nguyên tu một chút thôi cũng được.
Túc Bạch đưa tay lên nhẹ nhàng đẩy cửa ra một chút, nhìn thấy hai người tình nồng ý mật như vậy liền chậc một tiếng, vô cùng ý vị.
【…… Ký chủ, ngươi đang nghĩ gì thế ? 】
Túc Bạch cười khẽ, “Nàng cố tình diễn trò cho ta xem đây mà.”