• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Túc Bạch sắc mặt khẽ biến tự hỏi làm sao có thể, lúc nãy hắn còn nghe Diệp Lan Chi nói có việc phải đi làm mà.

“Bạch Bạch, có chuyện gì sao?” Nguyên Tu quan tâm hỏi.

Túc Bạch cố nhịn cảm giác không thoải mái, lắc đầu nói: “không có gì, chỉ là… Ta đại khái không thể ở đây bồi ngươi nữa.”

Nguyên Tu hơi ngẩn ra.

Túc Bạch nhấp môi: “Ngươi cũng biết, ta, ai…, ta chính là không yên tâm ngươi nên hôm nay mới lén trốn ra ngoài, chuyện này không thể để Diệp Lan Chi phát hiện, ta thì không sao, cùng lắm lại bị hắn tra tấn một lần, nhưng ta sợ hắn lại xuống tay với ngươi lần nữa.”

Nguyên Tu mím môi, ngón tay ở trong chăn cũng nắm lại thật chặt, không có gì khó chịu hơn việc bản thân mình không thể bảo vệ được người mình yêu.

Túc Bạch vỗ vỗ vai Nguyên Tu, cũng không cảm thấy Nguyên Tu không thích hợp, chỉ xem như hắn là không muốn Túc Bạch trở về mà thôi.

Nguyên Tu nhìn thì như ôn hòa cùng chăm sóc nhưng kỳ thật trong xương cốt cũng có mấy phần kiêu ngạo cùng chiếm hữu. Bằng không, một nam thiếp như hắn cũng không dám mang theo Túc Bạch bỏ trốn, sau này lại có thể nghịch tập trở về, giáng cho Diệp Lan Chi một đòn thật nặng.

Tuy rằng trong sách nói đến cuối cùng Diệp Lan Chi cũng chèn ép nam chính đến mức không thể xoay người, nhưng Túc Bạch cảm thấy chuyện này thực không khoa học, hẳn là đầu óc của tác giả có vấn đề, mới để vai phản diện đè ép hào quang nam chủ. Ngươi nói xem tác giả bình thường có thể để chuyện như vậy xảy ra hay sao?

Túc Bạch thu liễm tâm tư, ra khỏi Thanh quán, nhắc nhở hệ thống trong đầu một tiếng, đã thấy trời đất quay cuồng, lại lần nữa trở về tẩm cung của Diệp Lan Chi.

Túc Bạch xoa xoa huyệt thái dương, thân thể của nguyên chủ vô cùng rách nát, hệ thống tuy có kỹ năng thuấn di nhưng đối với thân thể nguyên chủ vẫn có ảnh hưởng.

Choáng váng ong đầu vừa ổn định xuống đã nghe thấy tiếng bước chân tiến đến gần cửa.

Túc Bạch hơi căng thẳng, tiếng bước chân này hắn vô cùng quen thuộc, trầm ổn hữu lực, còn chưa vào cửa đã mang theo uy áp, này không phải đại phản diện Diệp Lan Chi thì còn có thể là ai?

Cũng may là Diệp Lan Chi còn chưa tiến vào.

Túc Bạch nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình, nhét vào trong ổ chăn, rồi cũng chui vào theo, chỉ để lộ phần đầu, suy yếu nhìn Diệp Lan Chi tiến vào.

Diệp Lan Chi nhìn Túc Bạch trên giường, trong lòng không khỏi thở phào một hơi, cũng không biết vì sao lại có phản ứng như thế. Bạch Bạch của hăn vẫn còn ở đây.

Diệp Lan Chi bước đến cạnh giường, bàn tay luồn vào trong chăn, sờ soạng một lúc, bắt được tay của Túc Bạch thì dùng sức năm thật chặt, lại lo làm Túc Bạch đau nên không dám quá sức, thực cẩn thận mà khắc chế nội tâm chiếm hữu mãnh liệt kia.

Túc Bạch nhìn thấy tình triều cuồn cuộn trong mắt Diệp Lan Chi thì trong lòng không khỏi sửng sốt, bả vai có rúm lại, căng thẳng.

Ta dựa vào, cái tên Diệp Lan Chi biến thái này, sẽ không phải nhân lúc ta sinh bệnh mà muốn làm cái này cái nọ đấy chứ.

Dư quang Diệp Lan Chi quét qua dáng vẻ co rúm của Túc Bạch, hai mắt càng thâm trầm, nhưng cũng không buông tay hắn ra, tay kia lại giúp hắn dịch tốt góc chăn, vừa ôn nhu, vừa sủng nịnh nói: “Yên tâm, Bạch Bạch, ta so với ngươi càng lo lắng cho thân thể của ngươi hơn.”

“Nhưng mà, loại chuyện để người khác nửa đêm mang ngươi ra khỏi phủ này ta tuyệt đối không cho phép.”

Túc Bạch nghe ra ý tứ trong lời nói của Diệp Lan Chi, hơi rũ mắt, thân mình rúc sâu vào trong chăn, tỏ vẻ bản thân sợ hãi cùng hiểu rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK