Túc Bạch lắc đầu, vô cùng ngoan ngoãn.
“Ồ, vậy ta bồi ngươi ăn.”
Diệp Lan Chi định xốc chăn Túc Bạch lên, giúp hắn mặc quần áo, người khác cảm thấy mặc quần áo là việc mà nữ nhân nên làm cho nam nhân, nhưng Diệp Lan Chi hắn lại cảm thấy, có thể giúp Bạch Bạch mặc quần áo chính là chuyện may mắn.
Túc Bạch ấn tay Diệp Lan Chi xuống, quần áo của hắn còn ở đang giấu ở trong chăn đâu, nếu để Diệp Lan Chi xốc lên nhất định sẽ phát hiện chuyện hắn vừa mới ra ngoài. Không chừng lúc hắn ở Thanh quán đã bị Diệp Lan Chi nhìn thấy một chút rồi cũng nên.
“Ngươi… ra ngoài đi.” Túc Bạch đỏ mặt nói.
Diệp Lan Chi trầm mặt nhưng còn chưa kịp phát hỏa đã nghe Túc Bạch nói tiếp: “Ta hiện tại thân thể…, ngươi có phải hay không lại muốn làm gì ta? Diệp Lan Chi, ta không muốn, ngươi đã cưỡng bách ta hai lần, nếu ngươi còn cưỡng bách ta một lần nữa, ta sẽ…"
Hai mắt Diệp Lan Chi càng thêm u ám, dường như có một con mãnh thú đang muốn thoát ra khỏi lồng giam, “Túc Bạch, ngươi dám nói câu kế tiếp xem!”
Túc Bạch run run, làm như bị dọa.
Diệp Lan Chi dùng sức nhắm mắt lại, cưỡng chế lửa giận trong lòng, sợ chính mình lại dọa sợ Bạch Bạch, hiện tại Bạch Bạch quả thật quá sức mảnh mai, yếu ớt, không thể để hắn chịu thêm kinh hách nữa.
“Ta ra ngoài chờ ngươi.” Diệp Lan Chi ném xuống một câu rồi xoay người ra ngoài.
Túc Bạch thở ra một hơi, nhanh chóng mặc quần áo vào, nhìn chính mình trong gương, nam tử trong gương diện mạo xuất chúng, mặt mày nho nhã thanh tú, tóc dài đen óng xõa ra sau lưng như thác, bạch y nhẹ nhàng, vai rộng eo nhỏ, vô cùng tuấn tú.
Trong sách này cho phép nam tử trang điểm, hơn nữa cũng có nam tử tranh đua mỹ mạo với nữ tử, chuyện yêu thích nam phong cũng không bị người nhạo báng.
Nhưng chí của Túc Bạch chưa bao giờ ở đây, hắn là người có tài, cũng có khát vọng, muốn thi đậu công danh, ở trên triều tỏa sáng, nhưng còn chưa kịp tham gia khoa cử, đã bị Diệp Lan Chi bắt tới nơi này.
Hắn làm sao có thể không hận Diệp Lan Chi?
Túc Bạch đại khái chỉnh sửa lại tâm lý của nguyên chủ một chút, hơi híp mắt, câu môi cười khẽ, nam tử trong gương kia cũng cười, phong tình lưu chuyển.
Túc Bạch nếu muốn tranh nam phong, đương triều thật đúng là không có mấy người có thể so với hắn.
Túc Bạch bấm tay, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, hô lên: “Vào đi.”
Diệp Lan Chi vẫn ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài quả nhiên liền đẩy cửa vào.
Thật nghe lời. Túc Bạch hơi nhướng mày.
Diệp Lan Chi ngẩng đầu lên nhìn thấy Túc Bạch đang nhướng mày nhìn hắn, trái tim bỗng dưng nhảy lên một chút, bàn tay trong tay áo nắm lại thật chặt, cố nhịn xuống ham muốn đẩy Bạch Bạch lên giường, chiếm hữu một phen.
Diệp Lan Chi cho người đi truyền thiện.
……………………………………………..
Hậu viện phía sau, mấy nam thiếp tụ tập một chỗ, mặt mày ủ ê.
“Từ lúc cái tên hồ ly Túc Bạch kia tiến vào đến giờ, gia đều đem hết tâm tư đặt lên người hắn, ta nghe hạ nhân nói, gia vốn còn đang bận chuyện quan trọng nhưng cũng không thèm quan tâm mà vội vã trở về gặp hắn, này… này… Đúng là hồ ly tinh không biết xấu hổ!” Nhan Như bất mãn nói.
Nguyên Hi xoa nước mắt, “Trước kia gia tuy không chạm vào ta, nhưng tốt xấu gì cũng nói với ta vài câu, nhưng từ lúc tên kia vào cửa, gia ngay cả ánh mắt cũng không cho ta, nói gì đến hỏi thăm.”
Nguyên Trọng rót một ly trà, khẽ nhấp một ngụm, cười cười nói: “Ta đúng là không thể so được với Túc Bạch, luận thân phận, người ta chính là nhi tử của thị lang, luận tài tình, kinh thành này có ai so được với Túc Bạch hắn sao? Gia nếu thích hắn cũng là chuyện bình thường.”