• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngươi đừng tức giận nữa, ta sẽ thu hồi lại những lời nói lúc nãy có được không? Ngươi ăn một miếng điểm tâm đi, nhé?” Diệp Lan Chi ôn nhu dỗ dành.

Túc Bạch vẫn nghiêng đầu tránh qua một bên, không chịu ăn.

Trong lòng Diệp Lan Chi cũng biết mình đuối lý, bởi vì ý chí chiếm hữu của bản thân quá mạnh cho nên Bạch Bạch mới giam hãm trong Nhiếp chính vương phủ này, bây giờ còn bởi vì dục vọng cá nhân mà tước đoạt tất cả tự do của hắn.

“Bạch Bạch, ta sai rồi.” Diệp Lan Chi nói, “Ta sẽ không ngăn cản ngươi ra ngoài, cũng sẽ không nói những lời tùy hứng như lúc nãy nữa, ngươi đừng bỏ mặc ta có được không? Nhé? Bạch Bạch, ngươi đối xử với ta như vậy, ta sẽ đau lòng lắm, ngươi muốn đánh, muốn mắng gì cũng được, nhưng mà đừng không để ý ta có được không?” Diệp Lan Chi đau khổ nói.

Lại nhìn điểm tâm trong tay, đây là Bạch Bạch vì muốn mang về cho hắn ăn nên vẫn luôn ủ ở trong ngực đó, vậy mà hắn lại phát hỏa với Bạch Bạch, còn nói những lời khốn kiếp kia, hắn làm sao lại có thể nhẫn tâm với Bạch Bạch như thế chứ?

Diệp Lan chi ôm Túc Bạch, vùi đầu vào hõm vai của hắn, nặng nề nói, “Bạch Bạch, đừng không để ý tới ta như vậy có được không? Chỉ cần ngươi không rời khỏi ta, chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi, ngươi đừng như thế này, tim ta đau lắm!”

Thân thể Túc Bạch bỗng nhiên cứng đờ, chỗ cổ cảm giác được sự ẩm ướt lạnh lẽo, Diệp Lan Chi hắn…hắn…khóc rồi. Ý nghĩ này khiến Túc Bạch có chút ngây ngẩn.

Diệp Lan Chi trong sách là người tàn bạo lãnh khốc, cả ngày đều giống như một cỗ máy giết người, quyền lực trong tay khiến hắn xem mạng người như cỏ rác, chưa bao giờ biết rơi nước mắt là gì. Một Diệp Lan Chi như vậy, lại dựa vào vai hắn rơi lệ, thấp giọng cầu xin mình đừng bỏ mặc không thèm để ý đến hắn.

Túc Bạch sửng sốt hai giây mới phản ứng lại, nâng cánh tay cứng ngắc lên, vỗ vỗ sau lưng Diệp Lan Chi, nuốt nước bọt vài lần cho nhuận yết hầu mới nhàn nhạt nói: “Sau này đừng bao giờ nói những lời như vậy nữa, ta không thích nghe.

“Không nói, về sau cũng sẽ không nói, chỉ cần ngươi đừng không để ý tới ta, ta sẽ không nói như vậy nữa.”

“Bạch Bạch, đừng bỏ mặc ta, ngươi như vậy, tâm ta sẽ đau đớn như bị dao cắt” Diệp Lan Chi có chút nức nở nói, “Trước kia ta cho rằng, tâm ngươi có ở đây hay không cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi ở lại bên cạnh ta để ta thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy ngươi là đủ rồi, nhưng mà hiện tại, ta lại chịu không nổi, không chịu nổi ngươi lạnh nhạt ta, không chịu nổi ngươi không để ý tới ta, cũng không chịu nổi chuyện bản thân mình không tồn tại chút nào trong mắt của ngươi.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện từ nay về sau ngươi đều không để ý tới ta, bỏ qua sự tồn tại của ta, trái tim ta liền đau đớn.”

“Ngươi cũng biết đau sao?” Túc Bạch nói.

Diệp Lan Chi trong sách sẽ không biết những cái này. Trái tim của Túc Bạch khẽ giao động, có chút phức tạp nhìn Diệp Lan Chi, Diệp Lan Chi trong sách thế nào không có ai hiểu rõ hơn hắn. Nhưng mà Diệp Lan Chi trong sách đó với Diệp Lan Chi trước mắt, người vẫn luôn sớm chiều chung đụng với hắn này lại không giống nhau.

Người này mới là người tồn tại chân thật ở bên cạnh mình. Hắn cũng sẽ khóc, sẽ làm nũng, sẽ đỏ mắt ủy khuất, nói hắn không chịu được nếu mình bỏ mặc, không thèm để ý tới hắn. Một Diệp Lan Chi như vậy sẽ khiến Túc Bạch đau lòng.

Túc Bạch tự nhủ phải tỉnh táo, người trước mắt này cũng chỉ là nhiệm vụ của hắn, là nguồn năng lượng sinh mệnh của hắn, hắn không thể sinh ra cảm tình với nguồn năng lượng được. Nhưng mà cuối cùng, hắn vẫn đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Diệp Lan Chi mấy cái, tựa hồ như an ủi.

Diệp Lan Chi thấy Bạch Bạch đã chịu quan tâm hắn thì càng rúc sâu vào lòng Bạch Bạch nói, “Bạch Bạch, ngươi biết không, ngươi không để ý tới ta, ta sẽ đau lòng, ngươi mặc kệ ta sẽ khiến ta sợ hãi, tất cả những thứ này chỉ có Bạch Bạch có thể cho ta, cũng chỉ có một mình ngươi mới có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của ta.”

“Đã lớn như vậy rồi còn làm nũng.” Túc Bạch đẩy đẩy Diệp Lan Chi.

Diệp Lan Chi lần đầu tiên nếm được trái ngon của yếu thế cho nên càng rúc sâu vào trong lòng Túc Bạch, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của hắn, nửa người trên đều dựa vào trên người Bạch Bạch, giống như một con hùng sư đang làm nũng với chủ nhân.

“Bạch Bạch, ngươi tha thứ cho ta nhé?” Diệp Lan Chi hỏi.

“Ừ, tha cho ngươi lần này đó!” Cho nên nhanh đứng dậy đi!

“Bạch Bạch, ngươi hôn ta một cái đi, hôn ta, ta sẽ đứng lên.” Diệp Lan Chi ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Túc Bạch.

Túc Bạch cắn răng, “Ngươi bây giờ được đằng chân lân đằng đầu có phải không? Điểm tâm này ngươi có ăn không?" Túc Bạch đưa mắt nhìn điểm tâm, “Ta thật vất vả mới mang về cho ngươi, ngươi còn không ăn nữa sẽ nguội đó, thật là lãng phí tâm ý của ta.”

Diệp Lan Chi có chút không tình nguyện rời xa vòng tay ôm ấp của Bạch Bạch.

Tuy hắn muốn dính lấy Bạch Bạch như vậy cả đời, nhưng mà điểm tâm này là do Bạch Bạch cố ý giấu trong ngực mang về cho hắn, bên trên vẫn còn lưu lại hương thơm trên người của Bạch Bạch, hắn phải ăn hết mới không cô phụ tâm ý của Bạch Bạch.

Tâm ý này của Bạch Bạch hắn phải ăn hết vào bụng, cũng giống như trân quý Bạch Bạch vậy, cẩn thận đặt hắn vào trong lòng mình.

…………………………………………

Túc Bạch có chút đau đầu nhìn người đang ngủ bên cạnh. Diệp Lan Chi dường như đã giải khóa được một kỹ năng mới, thích làm nũng với hắn, sau khi ăn điểm tâm xong, có nói gì cũng không chịu đi, chỉ một lòng dính lấy hắn, muốn ngủ trên giường của hắn.

Nếu là Diệp Lan chi cường ngạnh trước đây còn dễ nói, Túc Bạch chỉ cần mặt lạnh tương đãi, nếu không được nữa thì lấy tánh mạng tới uy hiếp là xong. Nhưng Diệp Lan Chi bây giờ không cường ngạnh cũng không cưỡng bách, chỉ dùng một đôi mắt hồng hồng đáng thương nhìn hắn, cầu hắn, bảo hắn phải làm sao cho phải?

Một nam nhân cao mét chín, bộ dạng vô cùng tốt không nói, còn đáng thương nhìn hắn như vậy, bảo người trời sinh vốn dĩ đã cong như hắn phải làm sao mới có thể cự tuyệt được đây?

Lần đầu tiên hệ thống nhìn thấy bộ dáng đau đầu như thế này của ký chủ. Ký chủ này của nó trước nay đều là người bày mưu lập kế, dường như chuyện gì cũng có thể nắm ở trong lòng bàn tay, bỗng dưng hôm nay lại đau đầu thế này khiến nó đột nhiên cảm thấy có chút vui sướng khi người gặp họa.

【Ký chủ, muốn đi xem Nguyên Tu không? Đã mấy ngày ngươi không đi xem hắn rồi.】

Tuy nó rất thích nhìn dáng vẻ đau đầu này của ký chủ, nhưng mà vẫn phải tận chức tận trách nhắc nhở nhiệm vụ một chút.

“Không cần.” Túc Bạch trả lời trong đầu, “Cứ để hắn và Hạ Lăng bồi dưỡng cảm tình đi, thân thể Nguyên Tu đã tốt hơn rất nhiều, chẳng mấy nữa là có thể khỏi hẳn, ra kinh, thời gian bọn họ ở chung đã không còn nhiều lắm.”

“Nam nữ chủ tương ngộ bởi vì ta mà thay đổi, cho nên ta phải từ đường khác để hai người bồi dưỡng tình cảm với nhau mới được.”

Túc Bạch hơi dừng lại.

【Ký chủ, có việc?】

Túc Bạch hơi hơi nheo mắt đáp, “Ta đang nghĩ có nên chuộc thân cho Hạ Lăng hay không?”

【? 】

Túc Bạch nói: “Cuộc gặp gỡ định mệnh của Hạ Lăng và Nguyên Tu đã thay đổi, Hạ Lăng đã không cứu Nguyên Tu, cũng không cho Nguyên Tu lộ phí, ai có thể bảo đảm cảm tình của nam nữ chủ được bồi dưỡng là bởi vì ân cứu mạng của Hạ Lăng, hay là bởi vì ngày sau ở chung dẫn tới lâu ngày sinh tình chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK