Trong phút chốc Hạc Cảnh Thần và Hạ Trạch đồng thời sững người, quay mặt nhìn nhau. Hạ Trạch giọng hơi run, anh ta hỏi: “Chắc đây là chị dâu của tôi?”
Hạc Cảnh Thần chau mày, “Đây không phải nhà tôi, tôi cũng chưa từng nhớ mình đã làm gì ở căn phòng này.”
Hạ Trạch nhìn lại vào máy tính, đột ngột trợn ngược hai mắt lên, cậu ta chỉ chỉ vào màn hình với biểu cảm ngơ ngác: “Cảnh Thần nhìn xem!”
Hắn xoay đầu nhìn lại, tức khắc nhìn rõ hơn cô gái đang nằm dưới thân thể của người đàn ông và liên tục kêu tên hắn chính là Tống Y Du!
Hắn đập thật mạnh tay lên bàn, mặt mũi sa sầm. Cũng chưa được mấy giây sau, gương mặt người đàn ông lờ mờ hiện ra. Còn khiến bọn họ ngạc nhiên hơn rằng gương mặt đó thật sự là hắn - Hạc Cảnh Thần!
Xem ra cô thật sự đã xem chiếc USB này và đùng đùng nổi giận.
Hạ Trạch quay mặt sang nhìn hắn, cậu ta lớ ngớ hỏi: “Chuyện này là sao đây? Cậu thật sự đã làm tình với Tống Y Du?”
Hạc Cảnh Thần nghe thấy thế liền trừng mắt, “Tôi chưa từng làm chuyện này! Cậu nghĩ tôi thật sự không hiểu vợ mình thích gì, ghét gì hay sao?”
Cậu bạn Hạ Trạch gãi gãi đầu, “Xin lỗi, tôi chỉ hơi sốc chút. Vậy thì.. e là Tống Y Du đã đến đây và cố tình để Nguyệt Độc Thất xem nó.”
Hắn đồng tình gật đầu, tuy không biết bằng cách nào mà ả ta tạo ra được đoạn phim thật như vậy. Nhưng không duy cô, bất cứ ai xem đoạn ghi hình này cũng dễ dàng nghĩ là thật.
Hắn đau đầu suy nghĩ, “Nếu không tìm ra được cơ sở xây dựng đoạn phim này thì không thể chứng minh cho ai cả. Có lẽ Tống Y Du đã có kế hoạch gì đó và đã tiến hành thực hiện rồi. Ngày mai cậu gọi Võ Tinh Huy lên công ty tôi, cho cậu ta xem. Tôi sẽ đến công ty trễ một chút.”
...
Sáu giờ sáng, khi mặt trời chỉ mới lờ mờ đi từ đỉnh núi lên. Nguyệt Độc Thất hơi cau mày, mí mắt nặng nề của cô khẽ run run. Đầu cô đau buốt, giật mạnh lên từng cơn như muốn xé nát mọi tinh tuý bên trong.
Nguyệt Độc Thất khổ sở ngồi dậy, thấy một bên tay của mình tê cứng. Chậm rãi nhìn về hướng đôi bàn tay hơi đau ấy.
Hạc Cảnh Thần hắn đang tựa đầu vào tay cô ngủ, nét mặt trông có chút căng thẳng. Nhìn hắn lúc này thật khiến lòng cô rung rinh, cô biết mình là vì tàn dư đau khổ tối qua mà mệt mỏi, có lẽ hắn đã thức suốt đêm lo lắng.
Nhưng chỉ mới nhớ đến đây, Nguyệt Độc Thất đã dật mạnh tay ra làm hắn bất ngờ tỉnh giấc.
Cô nhíu mày, “Anh đang làm gì?”
Hạc Cảnh Thần thấy cô đã tỉnh, vội vàng đứng dậy hỏi han: “Em không sao chứ? Còn chỗ nào khó chịu không? Đừng giấu, mau nói tôi biết! Tôi còn dặn Hạ Trạch mang thêm thuốc cho em!”
Nguyệt Độc Thất cười nhạt, nhìn hắn với đôi mắt rất kì lạ, cảm giác vừa chán ghét, vừa khinh bỉ: “Có! Tôi toàn thân đều nhức nhói. Đặc biệt là mắt tôi đang rất ngứa ngấy!”
Nhận ra qua giọng nói của cô có sự tức giận, hắn đứng hình giây lát. Nhìn cô không nói nên lời.
“Anh đang lừa tôi điều gì phải không, Cảnh Thần?” Giọng cô rất nhẹ nhưng cũng rất lạnh lẽo mang lại cho người đối diện ảo giác rằng đây không còn là cô nữa.
Cô thấy hắn chẳng đáp lại, nhếch môi: “Anh thì có thể không nhớ. Nhưng.. anh đã vô tình làm cô gái kia nhớ rồi!” Đúng lúc ấy, cô cảm thấy lòng mình nặng trĩu như bị cả tấn đá đè xuống, khan giọng: “Một tháng trước, anh bảo với tôi anh đi công tác, tối hôm đó tôi gọi cho anh mấy chục cuộc không hề bắt máy!”
Hạc Cảnh Thần bị bất ngờ, chăm chăm vào biểu cảm của cô. Viên ngọc bằng nước đó từ khi nào đã xuất hiện trên mi mắt dịu dàng của cô rồi.
“Tôi..”
Nguyệt Độc Thất bật cười, nước mắt cô lăn xuống, làm nền cho đôi má trắng nõn, “Anh xem rồi đúng không? Hai năm là đủ để tôi hiểu anh rồi.. Hạc Cảnh Thần.” Cô nhìn hắn, ánh mắt thâm sâu, nhẹ lắc đầu, “Anh có thể cự tuyệt, có thể không nhớ, có thể nói anh không biết. Nhưng rõ ràng là anh không phải chưa từng làm!”
Hắn giật mình, từ lúc cô tỉnh lại đến giờ hắn chưa thể thốt lên câu nào vì vốn dĩ hắn bị cô đả kích hết điều này tới điều khác.
Ngày hôm đó, cô đã gọi cho hắn cả đêm vì nhớ ư? Thật chạnh lòng vì sự thật là hắn chẳng biết gì cả. Kí ức về cái đêm đó của hắn quá mờ nhạt, không tài nào mường tượng nổi.
Hắn không muốn tin, không muốn tin gì cả! Hắn chưa từng có ý định đụng chạm đến người phụ nữ nào khác ngoài cô chứ đừng nói đến người đó là Tống Y Du.
Nguyệt Độc Thất tinh ý chăm chú sắc mặt hắn. Cảm thấy rất buồn cười, vì lần đầu tiên cô được chiêm ngưỡng hắn như vậy. Từ xanh sang trắng rồi lại đen. Cứ như một chiếc máy hiển thị màu sắc.
Nguyệt Độc Thất còn không biết là mình đang cười. Nhưng cô cười càng tươi thì tuyến lệ cô rơi càng nhiều. Cô bặm môi: “Hạc Cảnh Thần.. anh lừa tôi rồi!”
“Không!” Hắn nghe cô nói thế liền nhất quyết chối cãi, “Không! Tôi không lừa em! Tôi thật sự chưa từng làm điều này!”
Cô nhướng mày, “Có điều gì để chứng minh? Cho đến khi anh chứng minh được rằng người đàn ông đó không phải anh đi, thì hẳn đến tìm tôi!”
Nguyệt Độc Thất cô ghét nhất là bị coi thường, ghét nhất là bị phản bội, ghét nhất là bị lừa dối. Và người mà cô định tin tưởng hết quãng đời còn lại thì có tất thảy mọi yếu tố đó? Đúng là ông trời trêu người!
Hắn biết hắn không thể nói không mà để cô gật đầu tha thứ. Trong khi chính hắn còn đang hoài nghi về bản thân mình.. hắn lấy tư cách gì để bảo cô tin hắn đây?
Hắn thở dài một hơi, “Thuốc tôi để trên bàn. Nhớ uống! Lát nữa tôi sẽ gọi Tiệp Như đến chăm em.” Nói rồi hắn xoay lưng định rời đi, bỗng nhiên lại hơi liếc mắt nhìn về phía cô, “Ừ. Tôi sẽ tìm được bằng chứng cho em.. Tôi không cho phép mình khốn nạn như vậy!”
Hắn chỉ mới rời đi được chưa lâu, Nguyệt Độc Thất đã bất ngờ oà khóc. Lòng cô đau như quặn, nước mắt tuôn rơi như mưa, mọi xúc cảm đau khổ nhất từ tâm hồn đến thể xác được thể hiện một lúc một rõ.
Hạc Cảnh Thần còn đứng ngoài cửa, hắn nghe rõ tiếng khóc của cô nhưng chẳng lấy được dũng khí để bước vào, để ôm chầm lấy cô hổ giấy bé nhỏ yếu ớt kia.
Cứ thế, hắn nhấc chân bỏ đi.
...
Nguyệt Độc Thất dằn vặt mình rất lâu, mãi một hồi vì mệt lử mà không la thét thêm nữa thì Tiệp Như cũng đến.
Đứng từ bên ngoài gõ cửa, cô bạn biết mình sẽ không thể bước vào nếu không cho Nguyệt Độc Thất biết bản thân không phải hắn.
Cô gọi vang: “Tiểu Độc Nữ, tớ tới rồi!”
Nguyệt Độc Thất nhận ra ngay là ai. Cô cố gắng nuốt hết mọi phiền muộn vào bên trong, gượng giọng: “Cậu vào đi.”
Tiệp Như bình tĩnh đẩy cửa, trên tay còn xách thêm một giỏ trái cây nhỏ. Đều là các loại mà cô bạn thân thường rất thích.
Truyện Hài Hước
Nguyệt Độc Thất quá mệt mỏi, đến cả ngồi dậy đàng hoàng để đón khách cô cũng không làm được. Lại còn lười không muốn nhắc đến chuyện của hắn và Tống Y Du.
Tiệp Như nhẹ nhàng ngồi cạnh cô, vuốt ve mái tóc rối nhùi quen thuộc, “Hạc Cảnh Thần chỉ bảo cậu và anh ta cãi nhau. Nhưng nếu cậu thậm chí tức giận đến như vậy, xem ra không đơn giản.”
Cô vốn là người nhạy cảm, nghe thế còn xúc động khóc to hơn. Cô ôm chầm lấy Tiệp Như, lắc lắc đầu: “Tớ ghét hắn, ghét hắn! Rõ ràng hắn xem tớ là đồ chơi, vì sao còn chưa chịu quăng tớ đi? Nhất thiết phải giữ tớ lại để rồi thân mật với người khác hay sao?”
Tiệp Như tất nhiên liền hiểu chuyện, nghe xong rất sốc. Nhưng Độc Thất đã sốc đến mức này, cô không giữ bình tĩnh thì chuyện còn ồn ào hơn.
Tiệp Như nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Nhưng cậu cũng yêu anh ta phải không?”
Thứ mà Nguyệt Độc Thất thường làm nhất bây giờ và bất giác khiến nó trở thành thói quen chính là tưởng mình không yêu hắn và không thừa nhận mình yêu hắn.
Tình cảm cô dành cho hắn, thật ra đã bắt đầu từ rất lâu nhưng lại không được chủ nhân nó chấp nhận.
Chính là loại tình cảm vừa yêu vừa hận!