• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạc Cảnh Thần không bận tâm đến Tống Y Du đang múa may quay cuồng ở bên dưới, nũng nịu vờ hờn dỗi.



Ánh mắt ngàn năm băng bao phủ của hắn đối đầu với gương mặt cợt nhả, vô tư vô lo của Nặc Vân Quang. “Hạc tổng, cuối cùng ngài cũng đồng ý kết hôn với Tiểu Ưu nhà chúng tôi rồi.”



Hạc Cảnh Thần cười nhạt. Đồng ý? Rốt cuộc là đồng ý từ bao giờ? Một mình bọn họ tự biên tự diễn, cốt là để gây thêm họa cho hắn mà thôi.



“Nặc tổng ngài cũng nên tự trọng một chút. Nếu như lâu quá mà không thấy có sự kiện lớn gì, e là lại có thêm tờ báo viết các ngài làm ăn không được chuyển sang đưa tin vô căn cứ đấy.” Hạc Cảnh Thần bình thản đối đãi Nặc Vân Quang.



Nặc Vân Quang nhăn mặt, trong thâm tâm đang không ngừng rủa bán Hạc Cảnh Thần: “Cứ chờ đó đi. Xem cái ngày mày dương dương tự đắc được bao lâu?”



Rồi ông ta cười bông đùa: “Hạc tổng cứ nghiêm trọng hoá vấn đề. Chỉ đơn giản là họp báo thêm một lần nữa. Hy vọng ngài hợp tác một chút.” Vế sau như chỉ ý rằng nếu hắn không hợp tác thì sẽ có chuyện lớn xảy ra vậy.



Hạc Cảnh Thần nhếch môi, cười khẩy cái miệng luôn nói ra điều ngốc nghếch của Nặc Vân Quang: “Nếu tôi mà cũng có ngày hợp tác với ông.. thì chắc là ông mơ rất đẹp đó.” Dứt câu, hắn cùng Hạ Trạch và Võ Tinh Huy lướt ngang qua Nặc Vân Quang lẫn Tống Y Du, không cần quay mặt tiễn đưa.



...



Giống như những gì Hạc Cảnh Thần lo lắng. Từ lúc hắn rời đi thì tâm trạng của Nguyệt Độc Thấy đã sa sầm nay còn sa sầm hơn, cô không nói không rằng gì bước xuống nhà, lúc nhìn ngang qua ai cũng u ám.



Mạch Cẩm hết mực quan tâm đến tâm trạng như trời có sấm này của cô. Mạch Cẩm vừa nhận được tin từ thư ký Diêu rằng ở công ty Hạc Cảnh Thần đang gặp chút rắc rối vì báo chí đưa tin Hạc Cảnh Thần lại kết hôn với Tống Y Du. Nguyệt Độc Thất ngày thường có thể minh mẫn tin tưởng chồng mình, nhưng cô có thai rồi thì liệu có đủ lý trí để định hình việc nào là thật việc nào là giả hay không?



Nguyệt Độc Thất buồn chán ngồi trên sô pha, lại không dám đụng vào bất cứ thiết bị điện tử nào, ánh mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.



Mạch Cẩm nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Nguyệt Độc Thất, khẽ khàng cô ấy hỏi: “Cô chủ người không sao chứ?”



Nguyệt Độc Thất rất tin tưởng Mạch Cẩm nên khi nào cũng nhìn cô bằng con mắt thân thiện, tôn trọng. Nhưng hôm nay thì khác, Nguyệt Độc Thất chỉ lướt nhẹ qua Mạch Cẩm, không nói gì.



Mạch Cẩm tay chân lúng ta lúng túng: “Cô chủ, người giận ông chủ cũng được. Nhưng đừng để tâm trạng mình xấu đi, sẽ ảnh hưởng rất nặng đến đứa bé trong bụng cô. Cô chủ, người rất thương con có phải không?” Ánh mắt Mạch Cẩm nhìn vào đôi bàn tay luôn đặt trước bụng mình từ lúc bụng cô nhô ra của Nguyệt Độc Thất.



Cứ nhắc đến đứa bé này là y như nhắc đến điểm yếu của Nguyệt Độc Thất. Cô mím môi, còn xoa xoa chiếc bụng: “Ừm.” Nguyệt Độc Thất xém thì không nhớ ra được cảm xúc này của mình đang ăn dần ăn mòn đứa trẻ trong bụng. Nhưng lại không sao điều tiết thứ độc dược tâm lý ấy ra khỏi người.



Vừa mới suy nghĩ xong về đứa trẻ thì bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên. Mạch Cẩm và Nguyệt Độc Thất đều đồng lúc liếc nhìn về hướng có âm thanh đó phát ra.



Mạch Cẩm chặn Nguyệt Độc Thất lại, “Để tôi mở cửa, cô chủ.”



Dứt lời liền chạy về hướng cửa chính. Mạch Cẩm từ lúc biết tình hình tranh cãi của Hạc gia và Tống gia đang diễn ra rất gây cấn thì lúc nào cũng cảm thấy lo lắng, dè chừng vạn vật. Cô ấy cầu cầu mong mong cho người xuất hiện không phải một âm hồn không tan nào đó khác.



Cánh cửa được đẩy nhẹ, may sao người đứng trước mặt Mạch Cẩm là người không thể nào quen thuộc hơn. Tiệp Như đứng ngoài cửa, trên tay xách theo một giỏ đồ nhìn qua thì toàn là sữa cho thai phụ và trái cây tươi.



“Phù!” Mạch Cẩm thở phào nhẹ nhõm, “Tiệp tiểu thư.”



Tiệp Như nhướng mày nhìn Mạch Cẩm, bật cười: “Sợ gì chứ? Tình hình náo động bây giờ không cho phép ai khác ngoài em xuất hiện ở đây đâu.”



Mạch Cẩm cười thân thiện đáp lời với cô nàng: “Em vào đi.”



Tiệp Như nhẹ nhàng tiến vào trong, bỏ giày ra đàng hoàng, lịch sự mới bước vào phòng khách. Lại vừa hay nhìn thấy Nguyệt Độc Thất đang ngồi như tạc tượng trên ghế mà lòng cô bạn thân chùn xuống.



“Tiểu Độc Nữ!” Tiệp Như kêu lên thảm thiết.



Mặc dù tâm trạng không tốt nhưng đối xử với nàng Tiệp Như không bao giờ là hết nhiệt tình đối với Nguyệt Độc Thất: “Cậu đến à?”



Tiệp Như tiến vào trong bếp, đặt giỏ đồ vừa mới mua cho nàng thai phụ này xuống rồi mới đến chỗ Nguyệt Độc Thất.



“Ừ. Đến thăm bạn nhỏ của tôi!”



Nguyệt Độc Thất bật cười, hiển nhiên từ lúc cãi nhau đến giờ với hắn thì đây là lần đầu tiên cô chịu cười như vậy.



Tiệp Như đến thăm cũng không phải là hành động vô thức. Bên cạnh cô nàng luôn luôn là cổ máy biết thông báo Võ Tinh Huy. Võ Tinh Huy cũng vừa mới hay tin chiều nay Nguyệt Độc Thất và Hạc Cảnh Thần nảy sinh chút chuyện gì đó, chắc là hiểu nhầm ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng của cô. Lại thêm Nặc gia liên tiếp gây khó dễ cho Hạc gia, vừa rồi còn mua tin tức giả dối.



Để trông chừng Nguyệt Độc Thất kích động nay còn kích động hơn thì Tiệp Như là một sự lựa chọn an toàn.



Tiệp Như chạy tới ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Độc Thất, đưa tay sờ mái tóc rối của cô. “Tâm trạng cậu không tốt à? Trông cậu buồn lắm đấy, biết không?”



Nguyệt Độc Thất vốn rất nhạy cảm, thời điểm này có người quan tâm, an ủi đến cảm xúc của cô thì lập tức muốn mè nheo: “Tiệp Như!” Thốt lên hai chữ cô nhào đến ôm chầm lấy cô bạn.



Tiệp Như mím môi, đau đớn xoa chiếc lưng gầy gò của Nguyệt Độc Thất. “Đồ ngốc, đừng buồn. Người ta hay nói nếu thai phụ buồn nhiều khi mang thai, đứa trẻ sinh ra rất dễ bị trầm cảm theo.”



Tất nhiên Nguyệt Độc Thất rất quan tâm đến con mình rồi. Cô nghiêm túc lắc lắc đầu: “Tớ không muốn! Con tớ phải là một đứa trẻ vui vẻ mới được!”



Tiệp Như dịu giọng, mỉm cười: “Vậy cậu không cho con mình được xem mình cười khi mang thai nữa ư? Trầm tư không giúp được gì hết.”



Nước mắt rơi nhẹ trên đôi gò má trắng trẻo của cô. Là cô non nớt, không thể điều chế cảm xúc của mình, con cô ắt phải chịu cực rồi.



Tiệp Như dỗ dành Nguyệt Độc Thất một hồi, cất giọng: “Cậu muốn uống chút sữa không?”



Nguyệt Độc Thất đã thôi thút thít, cô gật đầu.



Tiệp Như cười rất tươi, “Cậu lên phòng chờ mình nhé? Mình pha sữa rồi mang lên sau.”



Nguyệt Độc Thất không trả lời ngay, suy nghĩ một lúc thì thở dài đồng ý.



Tiệp Như rất muốn phì cười cô, cô nàng đưa tay nhéo má Nguyệt Độc Thất: “Nàng tiên của tôi ơi, đừng thở dài, cậu vẫn còn trẻ lắm!”



“Biết rồi.” Cô hồi đáp lại Tiệp Như rồi đứng lên định đi lên lầu.



Tiệp Như dặn dò, “Nhớ nằm nghỉ ngơi đấy, không được khóc lóc ảnh hưởng đến thai phụ đâu nhé!”



Nói rồi cô nàng cũng chạy một mạch vào bếp, lục lọi giỏ đồ mình mới đem qua để lấy sữa ra. Trong lúc Tiệp Như đang hí hoáy pha sữa nóng thì Mạch Cẩm nhẹ nhàng bước tới, khẽ hỏi: “Tiệp tiểu thư biết hết mọi chuyện rồi sao ạ?”



Tiệp Như nhìn Mạch Cẩm, gật đầu: “Ừ. Em rất lo cho Tiểu Độc Nữ nên mới cấp tốc chạy qua. Chiều giờ cậu ấy sao rồi ạ?”



Mạch Cẩm chỉ nhẹ lắc đầu: “Không sao. Tôi được báo tin về phải ngắt đường dây kết nối với tất cả đồ truyền thông trong nhà nên cô chủ vẫn chưa biết gì hết.”



Tiệp Như gật gù, “May thật. Em nghe bảo Hạc Cảnh Thần sắp phải họp báo với Nặc thị về vấn đề này. Chắc tối nay sẽ về trễ, chồng em cũng ở lại với anh ấy.”



Mạch Cẩm nhận ra vế sau trong câu nói của Tiệp Như, “Em làm lành với chồng mình rồi à?”



Tiệp Như nghe thế thì cười trừ, “Vâng, được một tuần rồi.”



“Tốt rồi.” Mạch Cẩm cười cười, cô quay đầu ra phòng khách định đi dọn dẹp, bất giác đứng sững người. Môi mấp máy, run run: “..Cô.. cô chủ?”



Tiệp Như thấy Mạch Cẩm thái độ kì lạ, quay qua nhìn theo hướng của Mạch Cẩm. Nguyệt Độc Thất đứng sờ sờ trước cửa nhà ăn, mặt mày tối tăm như mây đen đổ bộ.



“Tiểu.. Tiểu Độc Nữ, cậu...?” Mấy lời sau “từ khi nào cậu lại ở đây” bị nút trọn vào trong khi Nguyệt Độc Thất đột ngột hét toáng lên: “Mở ti vi lên cho tôi! Ngay lập tức!”



“Cô chủ, người bình tĩnh đã!” Mạch Cẩm lẫn Tiệp Như đều trở nên sợ hãi, lúng túng không biết phải làm sao với cô.



Nguyệt Độc Thất chẳng thèm quan tâm, cô vẫn cứ ra lệnh: “Mau bật lên cho tôi!”



Người trong nhà bị Nguyệt Độc Thất làm cho sợ, tức khắc tay chân làm việc, kết nối lại đường dây Internet trong nước mắt: “Ông chủ, xin ngài hãy thương người mà thả lòng từ bi!”



Tiệp Như cũng không nghĩ cô sẽ ở lại dưới lầu, không thể ngăn cản nổi Nguyệt Độc Thất nếu cô muốn điều gì đó.



Ti vi được bật lên, nhấn nhấn một hồi thì cuối cùng cũng bật tới đài đang chiếu cảnh diễn ra họp báo.



Nguyệt Độc Thất bình tĩnh ngồi xuống ghế sô pha, màn hình ti vi trước mặt đang hiển thị là hắn. Người đàn ông khiến cô cư xử thất thường ấy.



Hắn đang ngồi trầm mặc trước hàng ngàn ống kính, máy quay và đám phóng viên. Bên cạnh còn là Nặc Vân Quang tươi cười hớn hở.



Nguyệt Độc Thất còn chú ý thấy bên cạnh ông ta là Tống Y Du vui vẻ không kém. Nhưng người cô trông đợi, chỉ có hắn mà thôi.



“Nếu anh nghĩ em đang không xem nó. Anh sẽ trả lời như thế nào, Cảnh Thần?” Nguyệt Độc Thất rũ mặt xuống, cô tự nói trong đầu mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK