• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Độc Thất thấy mình sắp tiếp đất không an toàn, lúc gần ngã xuống cô chợt nhớ ra đứa bé đang nằm trong bụng mình. Bản năng của một người mẹ trỗi dậy khiến Nguyệt Độc Thất lấy một tay chống xuống đất, tay còn lại ôm chặt bụng mình không buông.



Cô té một tiếng: “Rầm!” thật to như thể cả tầng này ai cũng có thể nghe được. Nhưng tiếc thay hiện tại ngoài cô và Tống Y Du ngoài hành lang và Hạc Cảnh Thần ngồi trong phòng cách âm thì không ai có thể nghe thấy chấn động vừa qua.



Cơm hộp mà Nguyệt Độc Thất dành cả buổi trưa để nấu nướng cũng văng ra một bên. May mà cô buột rất chặt cộng với cơm hộp chắc chắn nên không có gì rơi ra.



Cô đau đớn vật vã trên nền đất, cô gắng với tới lấy hộp cơm đã rồi đứng dậy thì đột nhiên Tống Y Du bước đến. Ả lấy đôi giày cao gót cao tận chừng ba bốn phân của mình giẫm lên đôi bàn tay xinh đẹp của Nguyệt Độc Thất. Gót giày nhọn hoắc cứa vào tay cô đau điếng.



Cô ngước mặt lên trừng mắt với Tống Y Du, “Cô điên rồi à? Mau thả ra!”



Nhưng đáp lại cô là vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Tống Y Du: “Sao nào? Chưa từng phải nhìn tôi bằng cách này chứ gì?” Nói rồi cô còn nghiến thêm gót giày xuống khiến tay Nguyệt Độc Thất như bị hàng ngàn mũi kim đâm lên.



“Người đàn bà hách dịch này!” Cô mắng Tống Y Du một tiếng, tay còn lại nhanh chóng nắm lấy cổ chân cô ta kéo một cái thật mạnh.



Tống Y Du bị Nguyệt Độc Thất kéo chân liền ngã về đằng sau. Cú ngã của cô ta đúng là chẳng thua kém về khoảng âm thanh như Nguyệt Độc Thất, mông cô ta chạm đất có vẻ vô cùng đau đớn.



“Cô muốn tôi chơi với cô đến mức điên loạn rồi phải không?” Nguyệt Độc Thất nhíu mày hét vào mặt Tống Y Du.



Không trễ nãi, cô tháo ngay đôi giày cao gót chết tiệt của cô ta ra một cách mạnh bạo, ném thẳng vào người Tống Y Du.



“Tôi không biết cô mang thai là thương con cô hay lấy con cô ra để phá vỡ gia đình người khác nữa. Đều là bụng mang dạ chửa mà xem cô mang mạng sống của con mình ra làm trò đùa với đôi guốc cao tám phân kìa!” Nguyệt Độc Thất cười chế giễu Tống Y Du đang đau đớn xoa mông.



“Cô im miệng ngay cho tôi! Cô có tư cách gì mà dám phán xét Nặc Tiểu Ưu tôi chứ?!” Tống Y Du la loạn lên.



Nguyệt Độc Thất không thèm bận tâm đến ả ta nữa. Vừa lúc cô định chống tay đứng dậy thì phát hiện truyền từ tay mình đến là một cơn đau chát chúa, tay cô đang chảy máu!



Không phải kiểu máu chảy be bét quá nhiều, vết máu xuất phát từ cả hai nơi. Một là chỗ bàn tay do bị chiếc guốc nhọn của Tống Y Du giẫm lên. Hai là phần cánh tay trầy xước do ban nãy cô lấy tay chống đỡ cho bụng không va xuống đất.



Đang không biết tính sao thì một giọng nói đằng trước không rõ là của ai phát ra: “Hạc tổng, hình như ban nãy tôi nghe ở ngoài có tiếng động gì đó. Để tôi xem thử!”



Vừa mới kết thúc câu nói thì một cậu nhân viên từ trong văn phòng của Hạc Cảnh Thần bước ra. Và y như rằng cảnh tượng trước mặt đã khiến cậu ta sững cả người.



“.. Hai.. hai người?”



Thấy rất lâu mà không ai lên tiếng, một giọng nam quen thuộc khác truyền tới: “Có chuyện gì vậy, cậu Mặc?”



Nguyệt Độc Thất nhận ra đó là giọng của hắn nhưng nhìn thấy Tống Y Du đang có ý định giả vờ giả vịt như người bị hại thì cô cũng nằm yên dưới đất luôn.



“Muốn chơi với tôi? Tôi chơi tới bến với cô!”



Như dự đoán hắn đường đường bước ra từ căn phòng làm việc ấy, phong thái uy nghiêm, lạnh lùng, cao ngạo như thường ngày.



Đi cùng hắn còn có một người đàn ông khá già khác, cô cũng nhìn ra ngay đó là Nặc Vân Quang!



Ha! Xem vậy mà cả hai cha con họ đều rước thân tới!



Hạc Cảnh Thần liếc nhìn, thấy cảnh tượng hãi hùng trước mắt. Tống Y Du ngồi chểnh mảng dưới nền đất với khuôn mặt nhăn nhúm giả tạo. Còn Nguyệt Độc Thất thì từ lúc nào đã xuất hiện ở công ty, cô còn đang nằm lê lết dưới đất, tay của cô lại không hiểu vì sao có máu chảy thành hàng?!



“Tiểu Độc Thất!!?” Hắn bất ngờ, nhíu chặt mày hô lên.



Nguyệt Độc Thất nhìn sơ qua Tống Y Du, ả thì chẳng đau đớn gì hơn cô đâu nhưng xem cái thái độ giả vờ kìa!



Thấy thế thì cô cũng chẳng nhịn nữa, nhăn mặt lại cô còn cười trừ với hắn: “A, chồng!”



Hạc Cảnh Thần nghĩ là cô rất đau còn cố cười thì tức khắc sinh đau lòng. Hắn chạy vội đến bên cô, đỡ cô dậy, ríu rít hỏi: “Sao em lại đến đây!? Còn tay của em thế nào làm thành như vầy?!”



Hắn vô cùng sốt sắng lo cho cô khiến cô chỉ biết cười cười áy náy. Nguyệt Độc Thất chỉ vào bịch cơm hộp nằm chông chênh giữa đời kia, nói: “Em đến mang cơm cho anh.. nhưng lại bắt gặp vị tiểu thư họ Nặc này..” Vừa nói cô vừa liếc sang Tống Y Du.



“Nói! Cô ta làm gì em đây!?” Hắn tức giật quát lên khiến ai đang nhìn cũng phải khiếp sợ.



Nặc Vân Quang đã chạy lại chỗ con gái từ trước, ông ôm chầm lấy Tống Y Du: “Con gái! Con không sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?!”



Hạc Cảnh Thần tối sầm mặt, hắn im lặng vài giây rồi cất giọng lạnh như núi băng: “Nặc tổng! Tôi đang hỏi Nặc tiểu thư, không biết vị tiểu thư này đã làm gì vợ tôi rồi?”



Nặc Vân Quang nhận ra thái độ thù địch của hắn, mím môi lo lắng.



Tống Y Du lại nói thay ông: “Là Nguyệt Độc Thất cô ấy đi đứng không cẩn trọng nên đụng vào em. Em không làm gì cô ấy hết!”



Hắn lạnh lùng nhướng mày, còn kèm theo một nụ cười chê bai Tống Y Du: “Vậy tay vợ tôi làm sao lại chảy máu? Đừng bảo cô định nói cô ấy bất cẩn mới để bị chảy nhiều máu như vậy sao?” Lúc lên tiếng hắn vẫn luôn nắm chặt bàn tay rĩ máu của cô không buông.



“Hạc Cảnh Thần, có thể anh không tin em nhưng thật sự là như vậy đó!” Tống Y Du nhìn chẳng khác nào một chị bạch liên lên tiếng.



Nguyệt Độc Thất lại giở giọng chế giễu ả: “Đúng! Là do em bất cẩn, bất cẩn nên mới bị tiểu thư Nặc Tiểu Ưu đây dùng tay tự mình nâng đỡ em nằm xuống, lấy giày cao gót mát-xa.”



Hạc Cảnh Thần càng lúc càng tối mày tối mặt. Nặc Vân Quang thì một mực bênh con gái đến cùng: “Hạc phu nhân xin cô tự trọng! Đừng tự tiện đổ lỗi cho Tiểu Ưu nhà chúng tôi như vậy!”



Hắn không thèm nghe ông Nặc, quát: “Kêu bác sĩ Hạ lên đây mang theo đồ dùng băng bó vết thương. Bảo bộ phận sửa chữa tháo camera cho tôi xem. Xem cận cảnh chuyện gì xảy ra để mà còn biết cách đối đãi khách!” Hắn trừng mắt với hai cha con bọn họ.



Tống Y Du nghe thấy thế liền bủn rủn tay chân, cô ta chạy tọt đến nắm lấy tay áo của hắn: “Anh phải tin em, Cảnh Thần! Em thật sự không làm gì Nguyệt Độc Thất hết! Anh không còn yêu em nữa thì thôi, một chút ân tình vì hôn ước xưa cũng không giữ lại?”



Hạc Cảnh Thần lập tức hất mạnh tay cô ta ra. “Haa! Hôn ước, yêu đương? Xin lỗi nhé, từ trước đến nay Hạc Cảnh Thần này đều không quay mặt nhìn loại đàn bà rác rưởi như cô!”



Nói xong hắn bế xốc Nguyệt Độc Thất lên, định bưng vào phòng làm việc của hắn.



Nặc Vân Quang nghe hắn nói con gái mình như vậy liền rất tức giận, ông ta hùng hổ: “Cảnh Thần, cậu đang nói gì vậy? Uổng công tôi tin tưởng giao con gái mình cho cậu! Trước đây cậu yêu con gái tôi ra sao mà giờ lại vì ả đàn bà kia mà phụ bạc tình cảm của con tôi!?”



Bước chân đang đi của hắn cũng dừng lại, mặt hắn đáng sợ tựa ma vương, giọng trầm trầm: “Tôi có từng yêu ai đi chăng nữa cũng không phải cô ta!” Rồi bế nhanh cô vào phòng trước sự ngơ ngác của hai cha con họ Nặc ấy.



Hắn để cô nhẹ nhàng ngồi lên ghế sô pha, cầm tay cô xem sơ qua một chút. Cô không dám ú ớ nửa lời vì cô biết hắn đang nghĩ gì. Ắt là lúc này hắn phải tức giận lắm!



Hạc Cảnh Thần nhíu mày rất sâu, một lát mới lên tiếng: “Ai cho em đến đây?”



Giọng hắn ồm ồm nghe rất đáng sợ, hắn tức giận thật rồi!



Nguyệt Độc Thất mím môi, nhẹ giọng trả lời: “Là em tự mình tới đây.”



Hắn đã khó chịu lúc bấy giờ còn khó chịu gấp bội phần, “Em như vầy là ý gì đây? Không nghe lời? Đã bảo mang thai thì ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung lỡ có chuyện. Em không nghe hiểu hay sao?” Hắn tức giận xả một tràn vào mặt cô khiến cô cắn môi, run run.



“Chồng! Em xin lỗi, chỉ là em suốt ngày ở trong nhà, rất bức bối. Thai kì cũng chỉ mới một tháng, em muốn được mang bữa trưa đến cho anh. Nào có ngờ sẽ gặp Tống Y Du cào cấu ra thế này..” Cô ấp úng kể lể.



Hắn lại buộc miệng mà cười nhếch mép: “Không ngờ tới? Vậy phải tới lúc em xảy ra chuyện mới ngờ được?”



Từ trước đến nay hầu như rất ít khi hắn mắng cô. Dẫu cho cô có cao chạy bay xa, tìm cách thoát khỏi hắn mấy lần cũng chưa từng bị mắng xối xả như bây giờ. E là lần này cô đã đụng gần tới giới hạn của hắn rồi. Nhìn hắn vẫn còn nhẫn nhịn lắm.



Hắn nghiến răng khiến cô giật cả mình: “Dạo gần đây gan em hơi lớn nhỉ? Vài tuần trước thì tự mình tới tiệc của Nặc gia quậy phá. Hôm nay lại tự ý đến công ty, lại còn gà bay chó sủa với Tống Y Du. Em xem lời nói của tôi ra gì rồi?!”



Hắn mắng tới tấp thế này thật sự khiến cô không quen nổi. Dù cô hiểu rất rõ hắn như vậy là vì quan tâm đến cô, muốn cô yên phận dưỡng thai cho tốt, cô đã gây quá nhiều chuyện ồn ào rồi..



Nhưng thật sự phong thái này khiến cô sợ lắm! Nguyệt Độc Thất co rúm người lại nghe hắn mắng mỏ, hai mắt nhắm tịt vào trong.



“...” Hắn nhìn cô cảm thấy rất đau lòng. Cô bao giờ cũng tỏ ra mạnh mẽ nhưng thật sự còn rất ngốc nghếch.



Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng đưa qua đầu cô, ôm lấy cô vào lòng: “Xin em! Đừng đem mạng của mình ra chơi đùa! Thế giới này đáng sợ hơn em tưởng. Nếu em có chuyện gì xảy ra.. tôi cũng biết đau lòng!”



Nguyệt Độc Thất bị dọa từ nãy đến giờ cho phát sợ, cô vòng tay ôm lấy hắn rất chặt: “Em xin lỗi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK