Đưa tay muốn đẩy cằm hắn lên, ngượng ngùng: “Hạc Cảnh Thần, anh mau đi ăn sáng đi. Đừng làm trễ giờ của tôi.”
Hạc Cảnh Thần ngẫm một hồi cuối cùng cũng chịu buông cô ra.
Nguyệt Độc Thất xoay lưng nhìn. Giờ cô mới để ý, trên người hắn vẫn còn nổi bật mặc chiếc áo choàng ngủ màu xám, đai thắt ngang hông, để lộ một thân thể cường trán bên trong.
Tự khắc thấy xấu hổ, cô mím môi quay mặt đi hướng khác. Vừa hay cảnh ấy được Hạc Cảnh Thần thu hết vào tầm mắt. Hắn nhếch môi cười, “Sao? Cảm giác làm người đầu tiên nhìn tôi thế này có thích không?”
Nguyệt Độc Thất mặt đỏ như trái ớt, cắn răng: “Không không! Hạc tổng làm ơn, anh ngồi xuống uống thuốc ăn cháo giúp tôi!”
Thấy cô van xin ráo riết hắn đành phải chiều lòng cô ngồi xuống chiếc bàn cô đặt thức ăn trong phòng.
Nguyệt Độc Thất bình tâm khống chế cảm xúc. Rất nhanh chóng phân loại cho hắn nghe.
“Đây, bát thuốc này là để uống trước khi ăn. Còn cả loại này, và loại này uống lập tức sau khi no bụng. Anh làm theo đi!”
Hạc Cảnh Thần đối với vấn đề thuốc thang tỏ ra chán chường, Nguyệt Độc Thất lại quá chú tâm. Hắn với vẻ mặt bất cần đời cầm chén thuốc húp một hơi.
Nhìn hắn uống chén thuốc đắng kia mà cô tự giác chau mày. Thế mà Hạc Cảnh Thần vẫn tỏ ra dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra.
Đặt chén thuốc đã cạn sang một bên, hắn gõ gõ ngón tay lên thành bát cháo, nhướng mày với cô.
Nguyệt Độc Thất đứng hình chốc lát, cô nghiêng đầu: “Hạc tổng.. ý anh đây là muốn tôi...?”
Hắn gật đầu: “Đút tôi ăn.”
Cứng đờ giữa không gian tĩnh lặng. “Nhưng tôi đâu phụ trách làm việc này?”
Hạc Cảnh Thần tỏ ra vô cùng ngang bướng: “Ông chủ nói, nghe lời.”
Nguyệt Độc Thất cắn nhẹ môi dưới, phải nhẫn nhục người đàn ông này. Anh ta là chủ, cô là đày tớ, không cãi được.
Nghĩ thế nên Nguyệt Độc Thất sát tới cạnh hắn. Liền bị hắn nắm lấy cổ tay, trong một giây đã ngồi hết lên đùi Hạc Cảnh Thần.
“Trong phòng chỉ có một cái ghế, nếu đứng sẽ khiến em mỏi chân.”
Nguyệt Độc Thất từ lúc gặp Hạc Cảnh Thần tới nay đúng là chưa phút giây nào yên ổn. Lầm bầm tự nhủ phải nhẫn nhịn. Cô cầm bát cháo ấm, múc một muỗng vừa đủ, đưa lên trước môi Hạc Cảnh Thần.
“Nào, mời anh!”
Hắn bật cười, song vẫn mở miệng cho cô đút ăn. Nguyệt Độc Thất không dám so đo tính toán với hắn, lúc đầu còn có ý định đút nóng cho bỏng họng hắn thì thôi. Tuy nhiên nghĩ cũng chỉ là nghĩ, không dám manh động mới là việc của cô.
Hạc Cảnh Thần để cô đút hết cháo. Rất nhanh sau đó đã uống nốt số thuốc còn lại trên bàn.
Nguyệt Độc Thất thở phào nhẹ nhõm, “Xem như sáng nay tôi đã xong việc. Đến giờ tôi sẽ lại mang đến, tạm biệt Hạc tổng!”
Vừa có ý đồ bỏ chạy, Hạc Cảnh Thần đã rất nhanh nhẹn đứng trước cửa chặn cô lại. “Chưa xong.”
Cô chấn kinh, ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn kia: “Còn chuyện gì cần tôi giúp nữa?”
Hạc Cảnh Thần nhoẻn môi, cúi thấp đầu nói khẽ vào tai cô: “Mặc đồ giúp tôi.”
Mặc đồ?! Nguyệt Độc Thất trợn mắt với Hạc Cảnh Thần. Đây là muốn ép cô vào đường cùng. Lắc đầu lia lịa: “Anh điên rồi chắc?! Tôi không làm!”
“Hửm? Không làm cũng phải làm!” Nói rồi hắn ném chiếc áo sơ mi trắng của mình lên đầu cô. Song rất tự nhiên cởi chiếc áo choàng ngủ của hắn ra.
Nguyệt Độc Thất lúng túng, tay chân chẳng biết phải làm sao, lấy chiếc áo mình đang cầm trên tay của hắn che mặt lại.
Tim không ngừng đập loạn, chợt Hạc Cảnh Thần giật chiếc áo trước mặt cô ra. Nguyệt Độc Thất theo quán tính nhìn về phía trước. Vừa hay bắt trọn khoảnh khắc nửa thân trên của hắn trần như nhộng. Bao nhiêu thứ lồ lộ đối diện Nguyệt Độc Thất.
May sao mà bên dưới của hắn đã mặc sẵn một chiếc quần dài công sở, nếu không cô tin rằng mình sẽ bị chọc đuôi.
Hạc Cảnh Thần tiến sát lại gần cô, dùng tay giữ lưng cô lại để Nguyệt Độc Thất không lùi thêm bước nào nữa, giở giọng trêu ghẹo: “Chỉ mặc áo thôi, không cần phải sợ.”
Nguyệt Độc Thất lập tức phản bác: “Anh nói dễ nghe như vậy thì tôi đã không sợ.”
Hắn cười rất cong vành môi, “Mau lên, đừng làm trễ giờ làm của tôi.”
Được được, ông chủ nói gì cũng được. Nguyệt Độc Thất cầm lấy chiếc áo sơ mi kia, khẽ khàng giúp hắn mặc vào. Còn rất cẩn thận gài nút áo cho hắn.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với thân thể nam giới gần như vậy. Không tránh khỏi đỏ mặt, tía tai. Hạc Cảnh Thần lại rất thích thú trước biểu cảm biến đổi đa sắc màu của cô.
Gài đến chiếc nút áo cuối cùng, cô thở ra một hơi nặng nề. Hạc Cảnh Thần quyết định buông tha: “Được rồi, không trêu em nữa. Em đi được rồi!” Nói câu cuối cùng, hắn nhẹ nhàng nhấc cằm cô lên, rất tự nhiên đặt lên môi cô một nụ hôn tiễn biệt.
Nguyệt Độc Thất nóng muốn lột da, cô lấp bấp: “Hạc tổng, sau này đừng hôn tôi nữa. Anh đi làm cẩn trọng!” Dứt câu cô mở cửa chạy thẳng ra ngoài.
Còn hắn, hắn đã tin rằng việc hôn cô đã thành nghiện từ bao giờ.
...
Hạc Cảnh Thần sau đó lái xe đi đến công ty. Nguyệt Độc Thất vẫn phải ở lại Hạc gia trong phòng thuốc sắp xếp đồ đạc.
Cô xếp lại các toa thuốc có cùng phương pháp trị liệu hoặc loại giống nhau vào cùng một nơi. Còn rất tận tình giặt khô khăn lau lại toàn bộ các tủ kính chứa thuốc, kèm với bàn làm việc.
Mất hai tiếng đồng hồ để dọn dẹp nơi thần bí này cho tươi sáng hơn. Mệt mỏi, Nguyệt Độc Thất ngồi bệnh xuống ghế thở dốc.
Và cứ đúng như những gì cô dự đoán. Hễ có thời gian nghỉ ngơi, Nguyệt Độc Thất sẽ ngay lập tức nhớ đến Hạc Cảnh Thần.
Người đàn ông duy nhất có sức quyến rũ khiến cô không thể kháng cự. Vắt tay lên đầu tự nhủ, hình như cơ thể này của cô không có ý định từ chối tiếp xúc đường mật với hắn. Quái lạ!
Chỉ mới ngồi ngẫm được năm phút, từ bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa liên hồi.
Nguyệt Độc Thất giật mình đứng dậy, chỉnh sửa quần áo ngay ngắn, trực tiếp ra mở cửa: “Tôi đến ngay!”
Cô chỉ mới xoay tay nắm cửa, đang định mở hé một chút thì đã có thể nghe thấy ngoài kia tiếng nói chuyện của một người phụ nữ trung niên: “Là cô gái nào có thể khiến Cảnh Thần tự mình tuyển thẳng như vậy?”
Ngay sau đó còn có giọng nói khác hoà âm vào: “Thưa Hạc lão phu nhân, cô gái này tên là Nguyệt Độc Thất. Có vẻ rất lanh lợi.”
“Hừ. Hạc Cảnh Thần không phải tự dưng nhặt một đứa con gái khác từ ngoài về cho phép ở bên cạnh. Ta muốn tận mắt nhìn cô bé đó.”
Bốn chữ Hạc lão phu nhân nghe qua choáng tai vô cùng. Nguyệt Độc Thất không ngu ngốc đến độ chẳng nhận ra người đàn bà mang trên người danh xưng cao quý này, chính là mẹ ruột của hắn.
Xoa ngực bối rối. Lẽ nào tình tiết chỉ có trong phim, mẹ chồng đến tận nơi đưa cho cô năm tỷ bảo cô rời xa con trai bà ấy sắp bắt đầu rồi?
Nguyệt Độc Thất lắc đầu qua lại, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy hết dũng khí mở toang cửa.
Mắt chạm mắt. Người trước mặt cô chắc đã qua tuổi năm mươi. Nhưng cái vẻ ngoài này, rồi cả thần thái cao cao tại thượng này đều chẳng khác thời kì đôi ba.
Nguyệt Độc Thất cúi người chào hỏi: “Xin chào, tôi là Nguyệt Độc Thất, người kê thuốc cho Hạc tổng vừa mới nhận việc.”
Không quan tâm đến màn giới thiệu kia, Tư Đồ Chư Nhị trực tiếp hắng giọng: “Ngẩng mặt lên!”
Nguyệt Độc Thất giật mình, mím môi, cô kiên cường đối đầu với bà ấy.
Tư Đồ Chư Nhị như bị sốc, gương mặt toát ra đầy nỗi bất ngờ. Ngờ nghệch trước hiện thực như mộng ảo, bà chỉ chỉ tay về hướng của cô: “Cháu là..?”
Nguyệt Độc Thất lúng túng, “Cháu là Nguyệt Độc Thất.”
Tư Đồ Chư Nhị mém thì ngả ngửa người, phải để quản gia đỡ lấy bà mới đứng vững. “Không thể nào như vậy được. Không thể chỉ là trùng hợp.”
Nguyệt Độc Thất càng lúc càng không hiểu, cô từ tốn hỏi: “Hạc phu nhân, người có gì mách bảo ạ?”
Tư Đồ Chư Nhị nhìn cô lúc này ánh mắt đã dịu dàng hơn rất nhiều, lời nói cũng mang theo nét yêu thương: “Con gái. Chúng ta nói chuyện một chút được chứ?”
Cô hơi lo sợ việc phải nói chuyện với người quyền thế, nhưng tất nhiên không có đường lui. Gật nhẹ đầu: “Vâng.”
Tư Đồ Chư Nhị mỉm cười hài lòng, song bà quay sang quản gia: “Lui đi.”
Rồi bà thẳng thừng bước chân vào phòng thuốc. Đóng cửa lại, Nguyệt Độc Thất kéo ghế mình cho Chư Nhị ngồi xuống. “Hạc lão phu nhân, người có đôi điều gì muốn nói với cháu?”
Tư Đồ Chư Nhị gật đầu, nhìn sơ qua căn phòng bỗng nhiên có dấu hiệu gọn gàng, dễ thở hơn khi trước, bà hỏi: “Cháu làm điều này?”
Cô ấp úng trả lời: “Vâng, có phải cháu hơi tuỳ tiện rồi? Tại vì lúc sống với cô cháu, cháu cũng hay dọn dẹp nên thành quen.”
Tư Đồ Chư Nhị bất ngờ: “Sống với cô? Cháu không ở cùng bố mẹ?”
Nguyệt Độc Thất xoa xoa cánh tay mình: “Thật ra, cô cháu nói bố mẹ cháu đã qua đời. Nhưng cháu còn không nhớ được họ là ai.”
Tư Đồ Chư Nhị hiểu rõ con trai. Từ xưa đến nay ngoại trừ đứa bé gái năm ấy, hắn chưa từng đụng đến phụ nữ. Hôm nay đột ngột mang cô về, con giao cho một công việc thường xuyên gặp mặt. Bà rất tin tưởng vào giác quan này của Hạc Cảnh Thần.
Âu yếm, bà nói với cô: “Hạc Cảnh Thần từ lúc còn nhỏ đến lớn tâm tình nhiều sự việc khiến nó không tốt. Cháu ở lại, giúp đỡ Cảnh Thần nhé?”