Hôm nay cũng là ngày Hạc Cảnh Thần quyết định số phận ở lại hay ra đi của cô. Tất nhiên, không nói cũng biết, với loạt hành động ám muội hắn dành cho cô suốt thời gian qua, có điên hắn mới để cô đi. Còn Nguyệt Độc Thất thì kiên quyết từ sáng sớm đến gặp hắn, nhất tâm khiến hắn tha cho cô.
Ăn mặc gọn gàng, buột tóc đàng hoàng. Nguyệt Độc Thất nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của mình thành hình nắm đấm. Lần này không thua hắn nữa, không thể để hắn tiếp tục có cơ hội chiếm đoạt cô vô cớ!
Chỉ là quyết tâm của cô quá mỏng, mỏng đến độ lúc đứng trước mặt người đàn ông với gương mặt nghiêm nghị, cứng rắn như sắp thép kia, rõ là chẳng hé môi nói được lời nào.
Hạc Cảnh Thần ngồi trong phòng làm việc của hắn. Từ khi cô đến phụ trách kê thuốc cho hắn, căn phòng vốn dĩ rất u tối này đã trở nên tươi sáng hơn nhiều. Nguyệt Độc Thất tuy sợ sệt Hạc Cảnh Thần đến mức run lẩy bẩy tay chân, nhưng với cái bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế cấp độ nhẹ, một ngàn lần thì hết ngàn lần đều vén màn lên cho ánh sáng vào phòng.
Hạc Cảnh Thần đặt tập tài liệu dày cộm liên quan đến tập đoàn Hạc thị xuống bàn, lúc này mới nhìn cô trò chuyện đúng nghĩa.
“Được rồi, một tháng qua em đã vất vã.”
Nguyệt Độc Thất nút ngụm nước khô cằn trong họng: “Vâng.. vậy..” Vậy thì hắn có phải đang cho cô một cơ hội rút lui?
“Tiếp tục làm việc tốt của em. Cố gắng phát huy.”
Nguyệt Độc Thất bất động. Quả nhiên làm sao tin nổi vào cái bẫy của sói. Cô cười nhạt, “Hạc tổng, tôi không phải có ý gì khác.. anh có thể tha cho tôi không?”
Hạc Cảnh Thần lập tức nhíu mày, ngẩng gương mặt điển trai liếc cô: “Em có ý gì?”
Bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sát khí tỏa ra ngào ngạt, bầu không gian bị cái tọa nhiệt kia làm cho lạnh lẽo.
Cô cắn môi, nắm chặt cổ tay mình để bản thân bình tĩnh: “Tôi là muốn nghỉ việc. Anh có thể nghĩ là tôi muốn chuyên tâm vào học hành cũng được.”
Hạc Cảnh Thần chau mày càng sâu, giọng hắn có phần hung dữ thấy rõ: “Chuyên tâm học hành? Lẽ nào thời gian phân bố công việc làm phiền học sự của em?”
Cô đảo mắt về nơi khác, có thiên hướng chột dạ. Nếu bảo phiền thì là nói dối. Bởi lẽ trong suốt một tháng không dài cũng không ngắn, tuy phải lo cho Hạc Cảnh Thần uống thuốc đúng giờ. Vậy mà hầu như thời gian học ở trường đại học không trùng với bất cứ khung thời gian vàng nào của hắn. Hỏi có tiện không thì thật sự đối với cô là rất tiện!
Hạc Cảnh Thần nhếch môi: “Nói dối?”
Mím môi, thở dài lấy lại bình tĩnh, “Ừ, là tôi nói dối. Nhưng còn không phải là do anh cưỡng bức tôi quá hay sao?!”
Hạc Cảnh Thần nghe thấy câu phản pháo này liền nhướng mày, song còn bật cười: “Ha? Cưỡng bức? Tuỳ em thôi.” Dứt câu hắn đứng thẳng dậy, đút tay vào túi quần, thản nhiên đi tới gần cô.
Nguyệt Độc Thất phát giác được sắp có đôi chuyện không hay. Theo quán tính, cô lùi lại vài bước về sau. Đến khi gót chân cô chạm phải cánh cửa đang đóng hờ, Hạc Cảnh Thần đã sừng sững trước mặt.
Để tay chống lên cửa, mắt đối mắt với cô: “Cưỡng bức? Em cứ suy nghĩ tiêu cực.” Cúi đầu xuống thấp một chút, hắn nói khẽ: “Nguyệt Độc Thất, em còn chưa nhận ra là tôi đang muốn chiến hữu em cho riêng mình ư?”
Chiếm hữu cho riêng mình? Hắn đang nói gì vậy chính là câu hỏi liên tục mọc nấm mốc trên đầu cô.
“Anh?!”
Hạc Cảnh Thần cười giễu, đưa một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp bé nhỏ của cô. “Ừm, tôi muốn theo đuổi em. Ngoài tôi ra, không ai được đụng đến em hết.”
Đầu óc Nguyệt Độc Thất lập tức bị cuồng phong hắn quay mòng mòng. Như không muốn tin vào những câu từ vừa lọt đến tai, cô hỏi ngược: “Anh đừng đùa nữa được không? Chúng ta chỉ mới gặp nhau được một tháng.. hơn nữa, một người cao quý như anh sao có thể thích một đứa nhà quê như tôi chứ?!”
Hạc Cảnh Thần lập tức nhạo bán suy nghĩ ấy của cô: “Mặc kệ em, em nghĩ sao cũng được. Nhưng muốn chạy thoát khỏi tôi? Có mơ cũng đừng dám thấy!”
Nói rồi hắn ôm chặt cô vào lòng, bấu sát cô đến nghẹt cả thở giữa bờ ngực săn chắc của hắn.
“Còn dám chạy không?”
Nguyệt Độc Thất tưởng chừng bị hắn ôm sắp hết khí oxi tới nơi. Cố gắng lắc đầu: “Không dám, không dám. Ở lại với anh, nhất định ở lại với anh!”
Hắn nhoẻn miệng cười, thả lỏng cô ra: “Ngoan!” Xoa xoa mái tóc mềm mượt, ôn nhu: “Độc Thất ngốc, ở bên tôi, em không phải chịu thiệt thòi đâu.”
Nguyệt Độc Thất chịu thua rồi. Đối diện với hắn căn bản lần nào cũng như lần nào, thắng chả nổi.
Làm việc cho Hạc Cảnh Thần xem như là phúc lợi cho cô vậy. Đợi đến khi hắn tìm thấy người phụ nữ định mệnh của cuộc đời mình, nhất định sẽ thả cô ra thôi!
...
Tuy nhiên, đời mãi không như mơ. Và ý trời, ý hắn đều sẽ không thuận theo ý của Nguyệt Độc Thất. Cô gái định mệnh của hắn mà cô tưởng tượng, chờ đợi cô ta chắc là đến kiếp sau cũng không gặp được.
Cũng bởi, ngày hôm ấy, chỉ với một chút sai xót nho nhỏ của bản thân. Nguyệt Độc Thất đã chính thức sa chân vào chiếc lưới sâu thẩm do Hạc Cảnh Thần thêu dệt nên.
Làm việc bên cạnh Hạc Cảnh Thần rất lâu, con số đã có thể tính bằng năm. Nhưng cái gọi là tư tưởng ruồng bỏ, chán chường mà hắn sẽ làm với cô vốn không thể xảy ra. Mà Nguyệt Độc Thất chỉ có thể cảm nhận được tình cảm kì lạ kia của bản thân đang lớn dần thôi.
Ngoại trừ thời gian đến trường học, số thời giờ còn lại là dành bên hắn.
Tan trường là Nguyệt Độc Thất rất an phận, có hôm được hắn cử người đưa thẳng đến biệt thự Hạc gia. Có hôm thì tự mình chạy tới cho lành.
Lúc đến Hạc gia cô đã nhanh chân đi thẳng tới phòng thuốc. Cởi cặp sách lằng nhằng trên người, ổn định nhịp thở một chút mới tiến hành chuẩn bị thuốc thang.
Thật ra, cô biết Hạc Cảnh Thần đã hết bệnh từ lâu rồi. Tuy nhiên hắn và cô luôn âm thầm làm một điều. Hắn không nhận mình hết bệnh để giữ cô bên cạnh. Cô hằng ngày cho hắn uống canxi vờ làm thuốc cốt để bên cạnh hắn lâu hơn.
Nguyệt Độc Thất bưng chén nước bổ sung sức lực cho một ngày làm việc. Đến trước cửa phòng, mấy năm trôi qua đã hình thành cho cả cô và hắn một thói quen. Nếu là cô thì có thể tự động vào phòng hắn. Nếu là người khác.. thiếu một tiếng gõ cửa đều bị sa thải!
Trực tiếp đẩy cửa, cô thấy Hạc Cảnh Thần đã trầm tư ngồi trước bàn làm việc.
Hắn không đưa mắt nhìn qua, chỉ có giọng nói vang vang: “Về rồi à?”
“Vâng.” Đáp cho có lệ, cô tiến tới gần, đặt đồ bổ xuống cạnh hắn, “Nghỉ một chút đã.”
Hạc Cảnh Thần không hiểu sao rất nghe theo Nguyệt Độc Thất. Ngay sau đó đã bỏ dụng cụ làm việc xuống.
Rung tay đung đưa nước trong chiếc bát nhỏ, khẽ nói: “Tôi có chuyện này cần nhờ em.”
“Anh nói đi.” Mối quan hệ sớm đã trở nên tự nhiên, cô thẳng thừng gật đầu.
“Hai bữa nữa là em tốt nghiệp rồi. Kết hôn với tôi đi.”
Hai chữ “kết hôn” khiến tròng mắt cô mở rộng hết cỡ. Cô tin là nếu cô đang ngậm nước trong miệng thì đã không nhịn nổi phun hết lên người hắn!
“Hạc Cảnh Thần anh khùng hả?!”
Hắn liếc cô một cái khó chịu. “Tôi tỉnh táo. Là muốn em kết hôn với tôi..”
“Không được đâu!” Nguyệt Độc Thất sợ hãi cự tuyệt.
Hắn cong môi, “Ha.. dù sao trên đời này ngoài tôi ra em còn có thể kết hôn với ai khác nữa?” Hắn nói chí phải. Nụ hôn đầu cũng bị hắn cướp từ mấy năm trước, ngủ với hắn cô cũng làm nốt rồi. Nếu sau này cô có chồng mà chồng cô không phải hắn, chắc người ta sẽ tức điên lên.
Tuy nhiên cô vẫn bặm môi chống cự: “Thế thì ở giá!”
Do đó mà hắn che miệng cười cả buổi: “Ở giá? Em nghĩ tôi để em ở giá?”
Hạc Cảnh Thần chống tay nhìn cô, “Không sao, giả vờ thôi. Em chỉ cần giả vờ kết hôn với tôi để tôi xử lí đám tôm tép kia thôi.”
Phát hiện kế hoạch kết hôn giả của hắn làm cô sững sờ. Trong lòng truyền đến giác cảm lạ kì. Có chút nhẹ nhõm mà cũng có chút buồn tủi.
“Giúp tôi một ngày thôi. Sau đó em muốn làm gì cũng được, ly hôn cũng được.”
Nguyệt Độc Thất nhìn hắn thăng trầm, có thể tin tưởng hắn ư? Nhưng mối quan hệ suốt mấy năm gần như đã thân thiết khiến cô không nỡ không giúp đỡ.
Thở dài: “Được, tôi đồng ý cuộc hợp tác này. Anh nhớ đấy, thù lao thì tôi muốn làm gì cũng được!”
Hạc Cảnh Thần tất nhiên hài lòng, hắn mỉm cười tinh xảo: “Ừ, làm gì cũng được!”
Bó tay, cô hỏi: “Vậy bây giờ tôi cần làm gì.”
Hạc Cảnh Thần nhún vai, hắn đứng dậy đi thẳng ra ngoài, lúc đi ngang qua cô còn ngoắc ngoắc một ngón tay bảo cô đi theo.
“Đến Cục dân chính.”
Nguyệt Độc Thất chẳng mảy may nghi ngờ. Cho rằng hắn đã tính toán kĩ lưỡng trước nên cứ thành tâm đi cùng hắn.
Và đó.. cô và hắn chỉ trong một phút đã kết hôn chớp nhoáng như vậy.