“ Hừ ! Hoá ra người đàn ông này cũng chỉ tầm thường như bao kẻ khác thôi sao ?”
Tại sao cô không nhận ra điều này sớm hơn chứ?
Nghĩ đến những lo lắng không đâu vừa rồi của mình, Hạ Tuyết thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thật là!..... Chả nhẽ vì một khảnh khắc đối diện với màu tím trong đôi mắt hắn mà cô lại cho rằng người đàn ông này không đơn giản như cô đang cảm nhận?
Chả lẽ cô đã say sao? Chắc hẳn là vậy rồi!
Nếu không thì tại sao cô lại xông vào đây?
Tại sao cô lại tấn công những người ngoài kia ?
Tại sao cô lại đổ lỗi cho người đàn ông này?
Cô đang mong chờ điều gì từ hắn sao ? Mong chờ hắn sẽ trả lại .... Lục Tâm cho cô ư?
Không, không .... Đây không phải là lỗi của hắn!.....Vậy thì là lỗi của ai? ....Chả nhẽ là cô ?
Ý nghĩ thoáng qua này khiến Hạ Tuyết vô cùng hoảng loạn, sự tự tin lúc đầu biến mất không còn một dấu vết . Cả người cô không tự giác được mà run rẩy.
Nếu sự thật là như vậy thì cô phải làm đây ?
Hạ Tuyết đứng như trời trồng. Những ngón tay mảnh khảnh siết chặt lại. Trong phút chốc cô cảm tưởng như mình đang đứng giữa một mê cung sâu thẳm. Không có lối thoát. Không biết điều gì tiếp theo sẽ xảy đến với mình. Cho đến khi một giọng nói lạnh băng vang lên, kéo cô trở về với thực tại:
“ Giờ ý cô thế nào ? Cô gái lạ mặt....”
Giọng nói lạnh lẽo ấy kèm theo cả bá khí giống như chủ nhân của nó khiến Hạ Tuyết giật mình, toàn thân hơi run rẩy. Bất giác cô cảm thấy bản thân thật lạ lùng. Hai năm qua trong quá trình gây dựng Dương gia trở thành một gia tộc hùng mạnh, chưa bao giờ Hạ Tuyết có ý định chùn bước trước bất cứ điều gì, dù có khó khăn đến đâu, dù sinh tử có cận kề thế nào! Ấy vậy mà giờ đây cô lại lo lắng, bất an chỉ bởi vì giọng nói của một người đàn ông lạ mặt!
Không được! Cô không cho phép điều này xảy ra. Cô phải thật bình tĩnh, phải trở lại là chính mình....
Nếu không.....cô sẽ bị người đàn ông này nuốt chửng mất !
Nghĩ là làm,Hạ Tuyết hít một hơi thật sâu, không chút tránh né nhìn vào đôi mắt âm u của hắn, giọng nói cực kỳ thản nhiên:
“ Được thôi!.... Nhưng anh chắc chắn rằng có thể thoả mãn tôi chứ?”
Như có sấm nổ bên tai, tất cả mọi người trong phòng quay lại kinh sợ nhìn cô. Kể cả Lâm Nhã nãy giờ im lặng cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên cùng tia hứng thú mà quan sát cô gái giữa phòng. Chỉ có duy nhất mình Mặc Lãnh Phong là vẫn ung dung ngồi đó, khoé môi nhếch lên lộ rõ vẻ ma quái.....
Cô gái này quả thật thú vị! Xưa nay chưa có một ai gặp hắn lần đầu tiên mà dám có thái độ với hắn. Vậy mà chỉ trong một đêm, cô không những xông vào giữa lúc hắn đang hành sự, đánh tơi bời vệ sĩ của hắn, đã thế lại còn dám cả gan thách thức hắn lòng tự tôn của hắn!
Được lắm! Hôm nay dù cô có là ai nhưng nếu đã dám đối đầu với hắn thì cũng đừng mong chạy thoát ....
Quyết định vừa rồi khiến Mặc Lãnh Phong trở nên cao hứng lạ thường. Bàn tay phải lại đưa điếu thuốc lên miệng, hít một hơi thật sâu rồi phả ra từng làn khói mỏng. Hắn cất giọng hỏi cô:
“ Chả lẽ cô không tin là tôi có thể thoả mãn cô sao?”
“ Anh có gì để đảm bảo sao?” Hạ Tuyết cũng hất hàm hỏi lại.
“ Ha!!!” Câu nói của cô khiến Mặc Lãnh Phong không tự giác được mà bật cười. “ Tốt lắm! Xem ra hắn phải dạy dỗ cô gái hư đốn này mới được”
Nghĩ đoạn, hắn quay đầu, tóm lấy Cung Phỉ Lợi đang ngồi bên cạnh rồi kéo cơ thể cô ta lại sát cạnh mình. Bàn tay theo đó cũng không tự giác mà như một con rắn độc trườn bò khắp cơ thể người thiếu nữ. Cung Phỉ Lợi bị tấn công bất ngờ, không nhịn được bèn phát ra những tiếng kêu gợi tình và nóng bỏng. Nhưng Mặc Lãnh Phong vẫn không có dấu hiệu dừng động tác, trái lại tiếng kêu gợi tình của Cung Phỉ Lợi làm cho ngón tay hắn càng tiến sâu thêm nữa nên chả mấy chốc cả cơ thể cô gái đỏ bừng dục sắc. Ngay sau đó, hắn quay về phía Hạ Tuyết, trêu đùa nói:
“ Sự đảm bảo này thì thế nào?”
Như bị ai đó tạt cho gáo nước lạnh, sắc mặt Hạ Tuyết đen kịt lại. Chất cồn trong người tựa như một mồi lửa làm bùng phát cơn giận của cô khiến cho ý thức của Hạ Tuyết bắt đầu không được tỉnh táo...
Người đàn ông này.... Thật đáng chết! Hắn đang trêu đùa cô!
Hắn nghĩ gì vậy?..... Nghĩ rằng làm như vậy cô sẽ bỏ cuộc sao? Nghĩ rằng cô sẽ van xin hắn tha thứ sao?
Không bao giờ có chuyện đó đâu!.... Cô sẽ cho hắn thấy...! Cô sẽ cho hắn thấy!
........
Sự tức giận trào dâng khiến Hạ Tuyết như mất đi sự minh mẫn thường ngày. Men rượu như một chất kích thích khiến cô bắt đầu nảy sinh một ý tưởng nguy hiểm mà chính Hạ Tuyết cũng không thể ngờ nó sẽ thay đổi vận mệnh của cô mãi mãi. Và như bị một sức mạnh vô hình kéo đi, bước chân Hạ Tuyết càng lúc càng nhanh. Vượt qua các mĩ nhân dưới đài, chồm lên chỗ ngồi của Lâm Nhã cũng chả kịp để ý đến sắc mặt thất thần của người phục vụ đang đứng bên cạnh mà chỉ chăm chăm phóng về phía người đàn ông đang yên vị trên chiếc ghế bành.
Lúc này đây, ánh mắt Mặc Lãnh Phong mới thoáng hiện ra sự khẩn trương nhưng không kịp. Chỉ thấy thiếu nữ trước mặt hắn, mắt ngập tràn lửa giận, hung hãn tiến về phía trước. Bàn tay thô bạo xô ngã Cung Phỉ Lợi đang ngồi yên vị trong lòng mình, khiến cho cô ta ngã chúi về phía sau.
Bị tấn công bất ngờ, Cung Phỉ Lợi chỉ kịp kêu ré lên một tiếng, cả cơ thể bị lộn nhào, quay vòng vòng trên mặt đất. Một lúc sau cô ta mới lồm cồm bò dậy, mắt đẹp phun lửa giận định giành cho người phụ nữ chết tiệt đang ở vị trí của Mặc Lãnh Phong thì bỗng chốc khựng lại, đôi mắt mở lớn, thất thần,...
Mà không chỉ có cô, từ những thiếu nữ đang đứng phía dưới, người phục vụ cho đến cả Lâm Nhã giờ đây ai ai cũng đều há hốc mồm, chết đứng tại chỗ nhìn vào khung cảnh trước mặt.
.