Giọng điệu Hạ Tuyết vang lên thật cương quyết nhưng chỉ trong khoảnh khắc ấy bàn tay của cô lại vô thức đặt lên bụng.... Nhưng ngay sau đó, như nhận ra mình vừa làm một điều gì thất thố, Hạ Tuyết khẽ rụt tay về, lòng thầm tự nhủ....
.... Không được, chuyện này căn bản không thể chấp nhận được ! Bỏ đi cái thai này chính là cách tốt nhất...
Câu trả lời của Hạ Tuyết khiến Hạ Nhâm hài lòng gật đầu. Quay đầu về phía Ronald giờ đây vẫn im lặng đứng bên cạnh mình, anh dõng dạc :
“ Ronald! Cậu nghe rồi đấy, hãy làm phẫu thuật loại bỏ cái thai này đi !”
“ Tôi hiểu rồi...!!!” Ronald gật đầu với Hạ Nhâm rồi quay về phía Hạ Tuyết đang ngồi im lặng ở trên giường, chần chừ một lát mới trầm giọng hỏi :
“ Lão đại! Ngài chắc muốn làm điều này chứ ?”
Hạ Tuyết giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Ronald, trong đôi mắt đã có vài phần biến hoá khiến cho Nhâm lập tức nhận ra điều này. Trong phút chốc, khuôn mặt anh bỗng trở nên lạnh ngắt, nhìn chằm chằm vào Ronald rồi nói lớn :
“ Ronald, câu này của cậu là có ý gì, Hạ Tuyết đã nói như vậy, chả lẽ cậu còn muốn cãi lệnh “
“ Hạ Nhâm...” Ronald từ tốn nói “ Mình chỉ là muốn cho lão đại một cơ hội mà thôi! Mặc dù hiện giờ cái thai lão đại mang rất yếu ớt, phá bỏ nó là chuyện rất dễ dàng. Nhưng dù sao cũng đã được hai tháng rồi, cái thai căn bản đã thành hình, nếu muốn vứt bỏ nó e rằng sẽ có chuyện không ổn xảy đến!”
Ronald nói như vậy thực ra là không tán thành việc làm này của lão đại. Dù cho có là thuộc hạ của Hạ Tuyết đi chăng nữa thì chung quy cho cùng hắn cũng là một bác sĩ, sinh mệnh con người là quan trọng nhất, huống hồ chi đây mới chỉ là một đứa trẻ, căn bản có quyền được sống. Vậy nên dù thế nào hắn cũng muốn lão đại hãy suy xét chuyện này cho cẩn thận, dù gì đây cũng là con của ngài ấy !
“ Cậu có thôi ngay đi không ? “ Hạ Nhâm thấy vậy thì chen vào “ Cậu biết tình hình của chúng ta căng thẳng như thế nào không ? Giờ đây có thể Grim đã có được sự đồng thuận của Minh Chấn, nếu giờ thêm cả việc này thì chúng ta làm sao gánh vác nổi ?”
Ronald thấy vậy thì cũng tức giạn phản bác :
“ Hạ Nhâm, cậu vừa phải thôi, đây là quyết định của lão đại không phải là của cậu. Hơn nữa....”
“ Ronald...” Lúc này một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên cắt ngang cuộc đối thoại của hai người đàn ông, đồng thời cũng khiến ánh mắt của ba người trong phòng đổ dồn về nơi phát ra âm thanh ấy. Hạ Tuyết ngồi trên giường, ngón tay nắm chặt thành quyền, im lặng một lúc lâu sau cô mới ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn :
“ Anh mau chuẩn bị phẫu thuật phá bỏ cái thai này đi !”
“ Nhưng lão đại...” Ronald vội lên tiếng, bất chợt nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng muốn giết người của Hạ Tuyết thì cúi đầu :
“ Vâng, thuộc hạ quá phận...”
Hạ Tuyết thấy vậy thì hít một hơi thật sâu, cô trầm giọng nói :
“ Vậy anh mau chuẩn bị đi, hãy làm ngay chiều nay, tôi không muốn phí một chút thời gian nào ? “
“ Vâng, thuộc hạ hiểu !” Ronald cẩn trọng nói. Hạ Tuyết thấy thế thì thoáng gật đầu rồi quay sang Hạ Nhâm và Mẫn Đường, nhanh chóng phân phó
“ Hai người hãy đi tìm hiểu cho tôi những doanh số lợi nhuận mà Reaper kiếm được từ việc buôn bán vũ khí và thuốc phiện, đồng thời hãy tra cho tôi số lô hàng mà ta thất lạc ở Nam Mĩ. Tôi muốn cho Grim thấy dù hắn đã chiếm thế thượng phong trong lần này, cũng không thể nào ngăn cản chúng ta chiến thắng được...”
Nói một chặp, Hạ Tuyết bất giác ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn vào những người có mặt trong phòng :
“ Mọi người hiểu rồi chứ !”
“ Vâng, thưa lão đại !” Một tiếng hô đồng thanh vang lên khiến cho Hạ Tuyết thoáng mỉm cười, cô gật đầu, mệt mỏi nói :
“ Giờ mọi người hãy đi ra ngoài đi. Tôi...muốn nghỉ ngơi “
Nghe thấy mệnh lệnh của Hạ Tuyết, Hạ Nhâm và Mẫn Đường nhìn nhau, cuối cùng thở dài đáp lại :
“ Vâng, theo ý của lão đại “
Tiếng đóng cửa khẽ khàng vang lên, đem ánh sáng ở ngoài hành lang dần khuất dạng sau một màu nâu gỗ mộc, đồng thời cũng khiến nụ cười trên môi Hạ Tuyết phai nhạt đến lạnh lẽo.
Tromg ánh nắng ban mai mỏng manh, một thân thể nhỏ bé khẽ gục xuống, lặng im không một tiếng động...
....
Mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, Hạ Tuyết ngẩng đầu, liếc nhìn màu đỏ chói mắt trước cửa phòng phẫu thuật mà khẽ nhíu mày. Đang suy nghĩ, bỗng cô cảm nhận một bàn tay to lớn khẽ nắm chặt bả vai mình cộng một giọng nói dịu dàng, ấm áp văng vẳng bên tai :
“ Em thế nào rồi ! “
“ Vâng...” Hạ Tuyết mỉm cười, cô đưa tay lên chạm vào bàn tay thô ráp đang đặt trên vai mình rồi quay lại nhìn người thanh niên ở phía sau :
“ Em không sao, sẽ không có chuyện gì đâu “
Hạ Nhâm phức tạp nhìn cô rồi sau đó hướng mắt về phía căn phòng phẫu thuật mang cái ánh sáng đỏ quỉ dị trước mặt. Lòng thầm thở dài ảo não. Trước đây, không biết đã bao nhiêu lần anh đã từng mơ ước sẽ có dịp được đứng ngoài phòng hộ sinh của Hạ Tuyết, chờ đợi bên cạnh chồng cô và được bế đứa cháu ruột của mình trên tay. Anh biết đó không chỉ là giấc mơ của mình, nó cũng là khát vọng của cả Hạ Tuyết, một khát vọng xây dựng nên một gia đìng của chính cô... Thế nhưng, thật buồn cười làm sao, bây giờ anh lại phải đem ước mơ ấy của mình đi phá bỏ...
Nghĩ đến đây, Hạ Nhâm mới trầm trọng nói :
“ Thôi! Em vào đi... Ronald đang chờ đấy !”
“ Ừm!!! “ Hạ Tuyết gật đầu, sau đó quay lại cười với Hạ Nhâm :
“ Gặp anh sau một tiếng nữa nhé ! “
“ Được rồi!!” Hạ Nhâm cũng dịu dàng mỉm cười , rồi chậm rãi đặt bàn tay của mình lên mái tóc sương lê đặc trưng của cô, thủ thỉ :
“ Em sẽ ổn thôi !”
Hạ Tuyết thấy thế thì ngẩn ra, rồi không nói thêm một lời cô quay người, để lộ ra bóng lưng kiên cường vốn có nơi đáy mắt Hạ Nhâm rồi khuất dạng sau cánh cửa phòng mổ. Hạ Nhâm nhìn theo mà thoáng đặt tay lên đầu, lòng thầm trấn an chính bản thân mình
“ Sự bất an này đúng là không nên có !!!”
.....
Cánh cửa phòng mở ra, mùi thuốc sát trùng phảng phất trong không khí khiến con người ta có cảm giác thật khó thở. Ronald đã đứng chờ sẵn, hắn mặc một bộ đồ phẫu thuật màu xanh nước biển, bên cạnh còn có hai ý tá hỗ trợ đang sắp xếp dụng cụ. Vừa nhìn thấy bóng dáng Hạ Tuyết, Ronald đã tiến lại gần cô rồi hướng tay về phía chiếc bàn kim loại lạnh lẽo ở chính giữa phòng :
“ Lão đại! Mời ngài “
Hạ Tuyết thấy thế thì cũng không dám chậm trễ, cô tiến lại gần bên bàn mổ rồi nhanh chóng ngồi ngay ngắn lên đó. Ronald lúc này mới tiến lại gần cô, tay hắn cầm một tập tài liệu mỏng rồi chậm rãi nói với Hạ Tuyết :
“ Lão đại, tôi xin nhắc cho ngài một số điều cần lưu ý, sau khi nạo phá thai ngài sẽ trải qua một đợt chăm sóc đặc biệt. Ngài không được làm việc, không được tham gia các vấn đề của tổ chức tối thiểu là 3 tuần. Ngài cũng không được làm nhiệm vụ, không vận động mạnh để tránh bị băng huyết và chảy máu trong, nếu không dù ngài có ba đầu sáu tay cũng không tránh khỏi nguy hiểm, ngài hiểu chứ ?”
“ Tôi hiểu rồi! Anh mau tiến hành đi !”
“ Vâng thưa lão đại..!!!” Ronald đáp nhanh gọn rồi tiếp lời :
“ Mời ngài nằm xuống “
Hạ Tuyết quay đầu, nhìn chiếc giường kim loại lạnh lẽo một lúc lâu rồi thả mình xuống đó, ánh mắt cô trong phút chốc bị choáng ngợp bởi thứ ánh đèn chói mắt phía trên, đồng thời là những mẩu đối thoại vụ vặt :
“Huyết áp bình thường 88mgHg... Nhịp tim ổn định..”
“ Không có dấu hiệu của các bệnh viêm nhiễm thưa bác sĩ “
“ Tôi biết rồi, chuẩn bị gây tê tử cung ngay đi..”
“ Vâng thưa bác sĩ..”
Những cuộc đối thoại cứ thế tiếp diễn, lọt vào tai Hạ Tuyết lại như những nốt nhạc lạc âm thật hỗn độn. Quay đầu sang bên phải, cô vô thức nhìn thấy những dụng cụ kim loại đang đặt ngay ngắn trên một khay sắt lớn. Những viễn cảnh kinh khủng theo đó cũng dần dần xuất hiện, Hạ Tuyết hình dung bọn họ đưa những dụng cụ kia vào cơ thể cô, cắt từng phần của cái sinh linh bé nhỏ đang ngự trị trong cơ thể này rồi lấy nó ra thật chậm rãi... Từng chút...từng chút một, màu máu cứ thế sẽ giao hoà, cho đến khi ngập tràn cả không gian bằng một vẻ đẹp tang tóc...
Đại não lúc này như có phản ứng, hai tròng mắt màu sương mù thẫm đen đến cùng cực mở lớn, đưa Hạ Tuyết quay lại một thời điểm quá khứ tưởng chừng đã đi vào dĩ vãng...
“ Mẹ ơi, mẹ ơi...”
Trên chiếc ghế mây giữa khu vườn rộng rãi, một cô bé mập mạp ngẩng đầu, ngắm nhìn người phụ nữ đang mải miết chú tâm vào cuốn sách trước mặt, tò mò hỏi :
“ Mẹ ơi ! Con được sinh ra như thế nào ?”
Người phụ nữ nghe vậy vẫn không ngẩng đầu, chỉ tập trung vào trang sách trước mặt, giọng điệu bình thản :
“ Mẹ trồng con rồi lôi lên từ dưới đất chứ sao ?”
“ Thật ư ?” Cô bé ngẩng đầu, cặp mắt nhạt màu long lanh nhìn người phụ nữ...
“ Thật... Như mấy bông hoa đỗ quyên kia kìa...!!” Người phụ nữ thật thà đáp rồi đưa tách trà trên mặt bàn lên cánh môi, nhấp một ngụm lớn. Cặp mắt cô bé theo đó cũng càng thêm long lanh hơn nữa, đợi cho bà uống đến một nửa tách trà, cô mới ngây ngô nói :
“ Vậy là con sai rồi ! Bấy lâu nay con cứ tưởng con được sinh ra là vì mẹ và cha đã quan hệ tình dục cơ đấy ! “
“ Khụ...khụ..” Người phụ nữ nghe xong câu nói này thì tận lực ho khan, tay đập đập vào lồng ngực có chút khó nhọc. Khuôn mặt đỏ phừng phừng vì ngạt khí, bà vừa ho vừa nói đứt quãng :
“ Tuyết Nhi...khụ...khụ... Sao con biết được chuyện đó... Khụ... Con...con mới có 5 tuổi thôi mà !”
“ Con cũng phải có nguồn tin của mình chứ ! “ Cô bé nhún vai “ Cha của con tốt quá mà !”
“ Lão chồng chết tiệt này! Tối nay phải dạy dỗ lại mới được ? “ Người phụ nữ làu bàu trong cuống họng, bàn tay siết chặt khiến cho gân xanh nổi lên. Lúc này trông bà đích thị đã lộ hình ảnh nữ cường của gia đình rồi. Thế nhưng cô bé lại chẳng mấy để tâm, chỉ sà vào lòng bà, thỏ thẻ :
“ Thế mẹ ơi, cảm giác khi mang thai con thế nào ? Nó có khác với lúc mẹ mang thai anh không ạ ? “
“ Chuyện này... “ Người phụ nữ thoáng ngẩng đầu suy nghĩ, cuối cùng bà khẽ mỉm cười, với tay ôm chặt cô bé vào lòng, bà nói với cô :
“ Đó là cảm giác hạnh phúc nhất trên thế gian này ! “
“ Thật không mẹ ? “
“ Ừ! “ Người phụ nữ gật đầu, rồi ôn tồn “ Nó rất đẹp và sau này con cũng sẽ được trải nghiệm cái cảm giác ấy. Cái cảm giác được mang trong mình một sinh thể bé nhỏ của riêng con.... Đó là cảm giác được làm mẹ, Tuyết Nhi à !”
“ Vậy sao...” Cô bé hào hứng “ Con cũng có thể trở thành một người mẹ sao ? Nhưng có lần con xem ở trên tivi, lại có rất nhiều người lựa chọn phá thai đấy mẹ ạ ! Con không hiểu, nếu đó là điều hạnh phúc nhất trên thế gian, tại sao lại có người muốn phá bỏ em bé cơ chứ ? “
Người phụ nữ thấy thế thì mỉm cười, vòng tay ôm chặt cô bé hơn nữa, ánh mắt màu đen lấp lánh tràn đầy suy nghĩ. Im lặng một lúc, bà mới mở lời :
“ Có những người lầm lỡ, Tuyết Nhi ạ ! Đối với họ thứ hạnh phúc đó đến không đúng thời điểm nên họ cho đó là một tai hoạ cần phá bỏ. Cuộc đời này là như vậy, chúng ta cũng không thể trách họ đâu, Tuyết nhi con hiểu chứ !”
Cô bé nghe câu trả lời này của người phụ nữ thì khó hiểu nhìn bà rồi nhanh chóng phản bác :
“ Nhưng con sẽ không bao giờ như thế đâu... !!!! Dù có bất cứ trường hợp nào xảy ra con cũng sẽ không bao giờ như những cô gái đó !”
Người phụ nữ thấy thế thì hơi nhướng mày, khó tin nhìn cô bé rồi hỏi :
“ Con chắc chứ ? “
“ Chắc ạ !!! “
“ Vậy thì được rồi ! “ Người phụ nữ bình tĩnh nói, sau đó bà đưa bàn tay của mình ra trước mặt cô bé rồi trước biểu cảm khó hiểu của cô thì dõng dạc :
“ Đây là một lời hứa ?”
“ Lời hứa ? “ Cô bé nghiêng nghiêng đầu, hỏi lại.
“ Phải !” Người phụ nữ gật đầu “ Nếu con đã chắc chắn như vậy thì con hãy đặt bàn tay của mình lên đây và hứa dù cho có chuyện gì xảy ra con cũng sẽ bảo vệ đứa con của mình được không !”
Khuôn mặt khó hiểu của cô bé thấy vậy thì giãn ra, ngay sau đó không chậm trễ đặt tay của mình lên đó. Rồi khi năm đầu ngón tay nhó bé của cô chạm vào những ngón tay mảnh khảnh của bà, cô mới ngẩng đầu, nghiêm túc nói :
“ Con hứa dù cho có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ không từ bỏ niềm hạnh phúa đấy mẹ à !”
“ Dù bất kể chuyện gì chứ ?”
“ Dù bất kể chuyện gì !” Cô bé chân thành nói. Trong khoảnh khắc ấy dường như có thể thấy được một màu sắc nhàn nhạt nhưng quyết tâm khiến người ta phải thán phục của cô...
.....
_Đúng vậy, dù bất kể là gì_
Hạ Tuyết trừng mắt, ánh đèn phẫu thuật chiếu lên khuôn mặt tái xanh của cô có một chút quái dị khi những âm thanh và một cảm giác đau nhói tập kích trên da khiến cô giật nảy :
“ Chuẩn bị tiêm thuốc tê “
Lúc này Hạ Tuyết mới nhận ra cái cảm giác đau nhói đó không từ đâu khác chính là từ kim tiêm của người y tá hộ lý đang găm trên da. Như một phản ứng cảnh báo nguy hiểm, Hạ Tuyết bật dậy, hô lên :
“ KHÔNG!!!! “
Ngay sau đó, trước con mắt kinh ngạc của những y bác sĩ trong phòng cô vùng dậy, ẩn mạnh tay người y tá đang cầm tay mình rồi lao ra khỏi chiếc giường kim loại. Trước hành động bất ngờ này của Hạ Tuyết, Ronald là người có phản ứng đầu tiên, nhanh như cắt hắn tiến lên túm lấy cánh tay của Hạ Tuyết rồi nói với hai người y tá đang bàng hoàng đứng bên cạnh :
“ Giữ lão đại lại ngay !!!!”
Mệnh lệnh trực tiếp của Ronlad khiến cho hai người y tá đang hốt hoảng cũng lập tức lấy lại tinh thần, chạy đến định ngăn cô lại. Thế nhưng, khi một trong hai y tá đó vừa bước đến bên gần mình thì Hạ Tuyết đã nhanh chóng giằng tay ra khỏi tay Ronald rồi không nói gì vung một quyền vào giữa ngực cô y tá kia.
“ Á !!!!! “ Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, ngay sau đó là thân ảnh cô y tá khẽ rơi nhẹ nhàng vào ngực Hạ Tuyết cùng với đó là ánh mắt kinh hãi của Ronald và người y tá còn lại :
“ Lão đại... Ngài đang làm gì thế ? Sao ngài lại ngăn cản cuộc phẫu thuật ?” Ronald hốt hoảng nhìn Hạ Tuyết rồi nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Thế nhưng con người trước mặt hắn giờ đây lại chỉ khom người, đặt cô y tá bị mình đánh đến hôn mê xuống mặt sàn rồi thản nhiên đứng dậy. Không quay đầu, giọng nói cô phản xạ với ánh sáng trắng xoá của phòng phẫu thuật đến lạnh lẽo :
“ Xin lỗi Ronlad....nhưng từ bây giờ, tôi sẽ bảo vệ hạnh phúc này của mình...”
Đến đây, Hạ Tuyết câm lặng, cô xoay người, để lộ một cặp mắt đầy sự rét lạnh khiến cho Ronald phải sợ hãi mà lùi lại đầy cảnh giác. Ngay sau đó, Hạ Tuyết cất bước, vừa tiến về phía hắn và người y tá vừa nói bằng những thanh âm thật rõ ràng :
“....Dù có phải đối đầu với chính gia tộc này đi chăng nữa !!! “
....
Nửa tiếng trôi qua, Dương Hạ Nhâm bồn chồn đứng trước cửa phòng phẫu thuật, bên cạnh là Triệu Mẫn Đường cũng đang sốt sắng đứng ngồi không yên. Thi thoảng cô lại kiễng chân, cố nhìn qua tấm kính chắn mờ đang chặn giữa Hạ Tuyết và mình. Sốt ruột, cô ngước mắt nhìn Hạ Nhâm, dò hỏi :
“ Mọi chuyện sẽ trở lại như cũ, phải không Hạ Nhâm ?”
Hạ Nhâm không nói gì, trong đôi mắt bàng bạc của anh lộ rõ vẻ mệt mỏi cùng suy tư đến nao lòng. Nghĩ ngợi một lúc, anh lắc đầu cười khổ :
“ Không... Mọi chuyện sẽ không thể như trước được nữa...”
“ Nhưng....” Anh tiếp lời, nhìn Mẫn Đường rồi cười mỉm :
“ Đâu phải là chúng ta không thể giả vờ mọi thứ vẫn như bình thường được đâu !!!”
“ Ừ! “ Mẫn Đường cũng tán thành “ Anh nói .....”
“ Ầm....!!!” Tiếng động long trời lở đất vang lên từ phòng phẫu thuật khiến đại não Hạ Nhâm như bị chấn động. Không nói câu nào anh lao lên, tiến về phía cánh cửa phòng trước mặt, Mẫn Đường và các về sĩ bên cạnh cũng không chậm trễ theo sau Hạ Nhâm tiến vào bên trong....
“ Rầm” Cánh cửa mở ra, đập vào mắt họ là một cục diện hỗn loạn. Khắp nơi trong phòng, những dụ cụ y tế nằm ngổn ngang, vung vãi khắp nơi, tựa như một trận hỗn chiến. Mà ở nơi cửa sổ hai lớp sát đất, đã bị vỡ một mảng lớn khiến cho mảnh kính văng khắp sàn, bên cạnh còn có Ronlad và hai người y tá thì đang nằm bất tỉnh nhân sự. Duy chỉ có một điều khiến Hạ Nhâm kinh hãi hơn cả, đó là.... không có bóng dáng của Hạ Tuyết.
“ RONALD “ Hạ Nhâm lo lắng lao lên, đỡ cơ thể bất động của Ronlad lên khỏi mặt đất rồi vỗ vỗ vào mặt hắn :
“ Ronald... Tỉnh lại đi, Hạ Tuyết đâu rồi ? “
Bị vỗ đến đau đớn, Ronlad khẽ chớp mặt, thấy khuôn mặt đen thui của Hạ Nhâm đang nhìn về mình thì gạt tay anh ra, trách móc :
“ Này! Tôi chưa chết, cậu không cần phải vỗ đau thế đâu ?”
Hạ Nhâm thấy Ronld đã tỉnh thì như giảm bớt gánh nặng, nhanh chóng tóm lấy bả vai hắn, anh gấp gáp hỏi :
“ Ronald đã có ai xông vào đây sao ? Hạ Tuyết đâu rồi ? “
“ Không...!!!” Ronald lắc đầu, lấy tay ôm bụng rồi lồm cồm bò dậy. Nhướm mày, hắn nói với Hạ Nhâm :
“ Là lão đại, ngài ấy đánh ngất tôi và hai y tá rồi phá cửa sổ, lao ra ngoài !!!”
“ Cái gì !!” Hạ Nhâm và Mẫn Đường đồng loạt thất kinh :
“ Lão đại đã bỏ trốn sao ?”
“ Phải!!!” Ronald đáp, thở khó nhọc “ Lão đại đã đánh trúng huyệt đạo của tôi, tôi có thể sẽ ngất thêm 2 tiếng nữa. Vậy nên cậu hãy nghe cho rõ đây, Hạ Nhâm !”
“ Chuyện gì ?” Hạ Nhâm nheo mắt nhìn hắn, sự lo lắng trong đôi mắt sương mù tựa hồ đã tăng lên đến cực điểm nhìn hắn. Ronlad càng lúc càng cảm thấy mất đi dưỡng khí, hắn cố nói đứt quãng :
“ Lão đại...ngài ấy....muốn từ bỏ Dương gia “
Nói xong, hắn lại gục xuống kèm theo đó là sắc mặt không thể xấu hơn của Hạ Nhâm. Chính là nỗi bất an này, nỗi bất an khiến Hạ Nhâm phải sợ hãi đến run rẩy, rồi không nói không rằng, anh hét lên với những người vệ sĩ phía sau :
“ TÌM KIẾM LÃO ĐẠI! NHANH LÊN !!! “