• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đồ ăn sáng ở nhà của ngươi thật tinh xảo, lại không ngấy, ăn rất ngon!" Thái Vũ Quân ăn đến no nê, ngồi vuốt bụng, rất thỏa mãn.

Đoạn Hành Dư hơi hơi mỉm cười, "Tất cả đều là của nương ta làm."

"Thật sự ăn rất ngon! Ta rất thích!"

Hai người đều là tán thưởng không dứt.

"Lúc này hẳn nương ta đang làm điểm tâm, có muốn đến xem một chút không?"

"Có!" Tiểu hài nhi luôn luôn thích xem náo nhiệt.

Thái Vũ Quân đến trước mặt đại nhân vẫn là ngừng nghỉ một chút, hai người lễ phép mà chào Nhị phu nhân, tiếp theo liền ở bên cạnh xem quy trình làm điểm tâm đến vui vẻ. Đoạn Hành Dư cũng xắn tay áo lên cùng làm.

"Oa~ Đào hoa tô, bánh hoa phù dung, bột củ sen, bánh hoa quế, bánh hạt dẻ~ đều là điểm tâm ta thích. Tiểu Dư, ngươi thật hạnh phúc, có nương tốt như vậy, làm ra thật nhiều đồ ăn ngon." Thái Vũ Quân rất hâm mộ.

Đoạn Hành Dư cùng Tần thị nghe xong đều cười.

"Không giống ta, nương ta đã sớm qua đời, các di nương cũng đều có hài tử của bản thân." Thái Vũ Quân nói đến đây liền có chút ủy khuất.

Lâu Tri Muội có chút không biết phải làm sao, "Ngươi đừng khổ sở, về sau ta bồi ngươi đến nhà Hành Dư ăn là được."

"Hài tử ngoan, lại đây." Tần thị vẫy tay gọi Thái Vũ Quân, bé con ủy ủy khuất khuất dịch người đi qua, liền bị tắc trong miệng một ngụm bánh gạo nếp mềm mại.

"Ăn ngon không?" Tần thị nhìn gương mặt phình phình của Thái Vũ Quân, rất đáng yêu, lại bởi vì mặt hắn nhìn như trẻ con, so với Đoạn Hành Dư còn nhỏ hơn một chút, trong lòng nàng vô cùng yêu thích.

"Ngon!" Thái Vũ Quân như gà mổ thóc gật đầu.

"Vậy về sau liền thường xuyên tới đây ăn điểm tâm đi."

Thái Vũ Quân nhìn Tần thị, đột nhiên hốc mắt liền đỏ lên, "Phu nhân, Tiểu Dư lớn lên nhìn thật giống người, chính là nhìn tới ngài ta lại nhớ đến nương, ta nhìn liền cảm thấy thân thiết."

Tiểu đáng thương bỗng rơi nước mắt, khiến tâm can Tần thị đau chết, "Ngoan ngoan, không nên khóc, nếu ngươi cảm thấy ta thân thiết, ta nhìn ngươi cũng vui mừng vô cùng, nếu ngươi không chê, sau này kêu ta một tiếng mẹ nuôi được không?"

Thái Vũ Quân tự nhiên rất vui, "Mẹ nuôi!" Hắn lau lau nước mắt, lại nhìn về phía Đoạn Hành Dư, "Tiểu Dư, ngươi về sau phải kêu ta là ca ca!"



"..." Đoạn Hành Dư mặt vô biểu tình. Tùy rằng cũng rất đau lòng y, cũng vui lòng khi nương nhận y làm con nuôi, nhưng là... Gọi y là ca ca sao, không có khả năng.

Điểm tâm đều đã hoàn thành, mọi việc đều do Tần thị tự tay làm lấy, đặt ở trên bàn, Thái Vũ Quân cùng Lâu Tri Muội thì ở một bên ăn vụng.

Đoạn Hành Dư cầm một chiếc hộp đồ ăn tới, xếp vài chiếc điểm tâm vào bên trong.

"Tiểu Dư, ngươi đặt điểm tâm vào đấy làm gì?" Tần thị nghi hoặc hỏi.

"Dạ..." Đoạn Hành Dư cúi đầu, cẩn thận chọn lựa điểm tâm, vốn dĩ hắn định tự tay làm, nhưng thoạt nhìn không đẹp, hắn cau mày, cuối cùng vẫn để mẫu thân làm, mỗi loại đều chọn được mấy khối đẹp mắt, "Tặng người."

"Hửm?" Thái Vũ Quân nhìn qua, rất tò mò, "Còn muốn chọn? Tiểu Dư có phải tặng cho nữ tử ngươi ái mộ?"

Đoạn Hành Dư trừng lớn hai mắt, "Không phải!"

Phản ứng thế này có chút phô trương, trong mắt người khác chính là hành động lạy ông tôi ở bụi này.

Tần thị ngược lại vô cùng vui vẻ, cười tủm tỉm hỏi, "Tiểu Dư thực sự ái mộ nữ tử nào sao? Vậy thật tốt."

Đoạn Hành Dư bất đắc dĩ, "Không có." Hắn cho Thái Vũ Quân một cái nhìn xem thường, "Đi đi đi, đừng nói bậy."

"Phải, đừng nói bậy." Lâu Tri Muội chụp đầu Thái Vũ Quân một cái. Ai nói nhất định phải là nữ tử?

Đoạn Hành Dư sửa soạn điểm tâm thật tốt liền mang hộp đồ ăn ra phòng bếp, Thái Vũ Quân định đi theo sau xem náo nhiệt, lại bị Lâu Tri Muội kéo lại.

Bên kia, Đoạn Hành Dư tìm được A Mao, đem hộp đồ ăn đưa cho hắn, "Ngươi đi tìm A Cần ca ca, nói hắn đi xe ngựa đến phủ Cửu hoàng tử, đưa Cửu hoàng tử, nói hắn đa tạ đã tặng bút lông cùng sách cho ta."

Hôm nay cơm trưa cũng là do Tần thị tỉ mỉ chuẩn bị, gần đây không có khách nhân tới, Đoạn Hành Dư đã đi học ở Quốc Tử Giám nên sẽ ăn trưa tại học đường, Tần thị cũng ít xuống bếp hơn.

Trừ bỏ điểm tâm ở ngoài cùng một ít món chính. Tổng cộng gồm thịt kho tàu, cá trích, gà luộc, vịt hầm khoai tây, sườn heo chua ngọt, thịt viên gạch cua chưng rau xanh, diều chim cùng nấm kim châm trắng, khoai tây thái nhỏ tẩm hương cay, thịt kho tàu cà tím, Thái Vũ Quân xem đến nước miếng chảy ròng ròng.

"Oa!" Đôi mắt Thái Vũ Quân đều sáng lên, kích động đến xoa hai tay, "Ta có thể ăn sao?"

Đoạn Hành Dư thấy dáng vẻ này của hắn, cùng Lâu Tri Muội nhìn nhau cười, "Ăn đi."

Đũa Thái Vũ Quân đi thẳng đến vịt nướng cùng xương sườn, ăn uống thỏa thích, Lâu Tri Muội gắp một khối thịt cá thật to đến cái đĩa trống trước mặt, cẩn thận lựa sạch sẽ xương cá, rồi đem thịt cá bỏ vào chén Thái Vũ Quân.

Đoạn Hành Dư nhìn hành động của hắn, không nhịn được che giấu biểu tình của bản thân, như thế nào lại muốn cười như vậy.

Thành kiến trong lòng đã không còn, hắn cảm thấy nhìn hai người tương tác với nhau còn rất thú vị.

Hơn nữa Thái Vũ Quân tựa hồ tập mãi thành quen, thoạt nhìn Lâu Tri Muội vẫn thường xuyên làm như vậy.

Nhặt xong xương cá, Lâu Tri Muội lại hướng gà luộc Thái Vũ Quân vẫn luôn không đụng vào mà động thủ. Vì để thêm ngon miệng, Tần thị đem hành thái xối lên thịt gà, Lâu Tri Muội lúc này đem hành thái gạt ra. Vẫn giống động tác lúc trước, hắn quen tay lựa xương gà, lại thuần thục để vào chén Thái Vũ Quân.

Đoạn Hành Dư luôn nhìn hai người bọn họ, giống như hiểu ra vì sao bạn cùng bàn hồi trước của hắn lại thích cắn CP như vậy.

"Sao vậy?" Lâu Tri Muội hỏi.

"Không có việc gì."

Lâu Tri Muội nhướng mày, khóe miệng giơ lên một mặt ý cười, "Ngươi cũng không ăn hành?"



"Không." Đoạn Hành Dư lắc đầu, "Ngươi cứ tiếp tục đi."

Cơm đã ăn được một nửa, A Mao liền chạy về tới nơi, chỉ là hộp đồ ăn còn ở trên tay hắn.

A Mao có chút sốt ruột, "Công tử, Cửu hoàng tử đang tiến cung, người trong phủ hắn nói không thu đồ vật không rõ lai lịch."

"A?" Thái Vũ Quân bị sặc một chút, "Ngươi là đưa cho người kia?"

"Chậc." Đúng như theo dự kiến của Lâu Tri Muội, hắn nhìn A Mao, "Vậy ngươi có nói đây là do công tử nhà ngươi đưa không?"

"Ta nói tên công tử, bọn họ liền đuổi ta đi!" A Mao đã ủy khuất lại càng phẫn nộ!

"Chà..." Lâu Tri Muội nhún nhún vai, "Cũng không nên..."

"Tiểu Dư, ta đã nói ngươi, chính là quá đơn thuần, ta từng nói hắn chính là thích trêu cợt ngươi, sao ngươi còn không tin, về sau phải nghe ca ca nói!" Thái Vũ Quân một bộ dáng hận sắt không thành thép, "Đưa đây, hắn không cần càng tốt, cho ta mang về ăn."

Sắc mặt Đoạn Hành Dư lại không tốt lắm, hắn nguyên bản muốn tặng lại Cửu hoàng tử gì đấy, cảm tạ hắn đã đưa bút lông và thư, lại nghĩ hắn hẳn không thiếu thứ gì, vì thế mới muốn gửi chút điểm tâm liền thôi, tính ra vẫn không đủ để báo đáp người này. Còn đang định nghĩ cách khác.

Chỉ là khi lại một lần nữa nhìn thấy Tạ Thời Quyết, hắn cũng không định tâm sự, giống nhau cùng tiến vào Trí Thức đường, chỉ là phát hiện hôm nay mọi người cũng không có ý định an tĩnh đọc bài, tất cả đều phá lệ hưng phấn.

Hắn về chính chỗ mình ngồi xuống, chống đầu phát ngốc.

"Ai."

Phía sau truyền đến một âm thanh, Tạ Thời Quyết không biết từ khi nào cùng người đằng sau thay đổi vị trí.

Nhưng giờ phút này Đoạn Hành Dư cảm thấy không cần thiết phải trốn rồi.

Như thế cũng tốt, khiến Tạ Thời Quyết cách xa Thái Vũ Quân hơn.

Hắn hy sinh một người, nhưng tất cả đều hạnh phúc.

Này cũng đáng.

Âm thanh của Tạ Thời Quyết phía sau truyền đến, hắn dường như đã không còn tức giận, ngữ khí hết thảy như bình thường.

"Ngươi vẫn còn mặc y phục màu trắng?"

Đoạn Hành Dư không có trả lời, bất quá hắn thực mau liền biết vì sao Tạ Thời Quyết hỏi như vậy, cũng minh bạch vì sao hôm nay mọi người lại hưng phấn như thế.

Hôm nay không cần đọc sách, bởi vì tiên sinh sẽ dắt mọi người đến trại nuôi ngựa luyện tập cưỡi ngựa.

Mà y phục màu trắng sẽ dễ bị dơ, Đoạn Hành Dư nhìn quanh bốn phía, mọi người đều ăn ý mặc đồ tối màu, trừ bỏ hắn. Hắn bĩu môi.

Ban đầu hắn không hề biết hôm nay sẽ cưỡi ngựa, cũng không nghĩ tới điều này.

Đất Quốc Tử Giám chiếm diện tích cực lớn, còn có sân chuyên môn dùng để cưỡi ngựa bắn cung, dành cho các học sinh luyện tập.

Thời điểm tới trại nuôi ngựa, các học sinh phân thành hai tổ đội, mỗi người dắt theo một con ngựa đi luyện tập.

Thái Vũ Quân cùng Lâu Tri Muội là một đội, lúc này Đoạn Hành Dư đang đứng cạnh tiên sinh dạy cưỡi ngựa.



Trí Thức đường ban đầu có 35 học sinh, thời điểm cưỡi ngựa đều là hai người cùng luyện tập, liền dư ra một người chính là Tạ Thời Quyết. Nhưng thật ra không phải không có ai nguyện ý cùng hắn tổ đội, mà bởi vì hắn đã tinh thông cưỡi ngựa cùng bắn cung, không muốn cùng người khác luyện tập, ngại phiền toái.

Tiên sinh quan tâm nói, "Đoạn Hành Dư, nghe phụ thân ngươi nói, ngươi chưa từng học qua cách cưỡi ngựa?"

"Vâng ạ." Đoạn Hành Dư thản nhiên, hắn xác thật chưa bao giờ cưỡi qua ngựa.

Từ khi ở Hứa, cũng có tiên sinh đến dạy hắn, chỉ là mẫu thân nói cái gì cũng không chịu cho hắn học thứ này, vì sợ hắn ham chơi, lại làm ra cái gì sai lầm.

"Nếu như thế, cùng tổ đội với Cửu hoàng tử luyện tập thì sao? Cũng có thể để hắn dạy ngươi, tài bắn cung cưỡi ngựa của hắn tại Quốc Tử Giám là tốt nhất."

Đoạn Hành Dư trong lòng có một vạn lý do không vui...

"Được." Tạ Thời Quyết không biết từ nơi nào nhảy ra, đứng sau Đoạn Hành Dư, "Ta tới dạy hắn."

Đoạn Hành Dư nhìn về phía Thái Vũ Quân cùng Lâu Tri Muội, trong ánh mắt tựa hồ mang ý vị cầu cứu.

"Nội dung khảo thí cũng sẽ yêu cầu hai người phối hợp... Cho nên..." Thái Vũ Quân cũng không có cách nào. Hơn nữa hai người bọn họ cũng đều không muốn cùng Tạ Thời Quyết tổ đội.

Đoạn Hành Dư cũng không có khả năng cùng Tạ Thời Quyết ghé sát vào nhau.

Nhìn Tạ Thời Quyết lại đây, Lâu Tri Muội cũng nói: "Thương mà không giúp được gì, thương mà không giúp được gì."

Thái Vũ Quân chỉ nghĩ cách mau chóng rời khỏi nơi thị phi này, "Tiểu Dư, ngươi cố gắng học tốt, chúng ta cũng đi luyện tập."

"..." Hai người dắt ngựa mà rời đi như bay, lưu lại Đoạn Hành Dư mang vẻ mặt không lời cùng - Tạ Thời Quyết đang cợt nhả.

"Tiên sinh, nếu không ta tự luyện một mình được không?"

"Không thể, ta không thể luôn canh chừng ngươi, như vậy quá nguy hiểm, huống hồ lúc một người khảo thí thì độ khó của đề sẽ cao hơn."

Tạ Thời Quyết ở một bên nói, "Ngươi sợ ta? Hay sợ chính mình không học được? Yên tâm, ta sẽ không chê ngươi ngốc."

Đoạn Hành Dư liếc liếc hắn một cái, chậm rãi hít một hơi, "À, ta lại sợ ngươi ghen ghét ta học được quá nhanh."

"Chậc." Khó có khi y cùng hắn nói giỡn, tâm tình Tạ Thời Quyết cũng tốt hơn, hắn nhìn về gã sai vặt đứng cạnh chuồng ngựa, "Dắt Hạo Vũ cùng Kinh Hồng ra đây."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK