Đoạn Hành Dư đại khái cũng cẩn thận suy nghĩ được chuyện gì đã xảy ra, hẳn là Tạ Thời Quyết cũng xuyên sách cùng thời điểm với lúc chơi trò chơi, chỉ là hắn giống Diệp Tri Thu đều quên mọi chuyện phát sinh khi ấy.
Chỉ có một mình Đoạn Hành Dư là giữ lại ký ức.
Nhưng Đoạn Hành Dư tin tưởng, giữa bọn họ đã từng phát sinh rất nhiều sự tình, tình cảm xảy ra khi ấy cũng sẽ không thay đổi, chỉ cần bọn họ còn cơ hội tiếp xúc, hắn tin rằng hắn có thể theo đuổi Tạ Thời Quyết một lần nữa.
Thời điểm xin wechat đối phương nói dối điện thoại hết pin, đây thật sự là lý do cự tuyệt vô cùng có lệ, khi đó Đoạn Hành Dư còn nghĩ y sẽ không đưa hắn, không ngờ thế mà y vẫn cho số, điều này làm Đoạn Hành Dư một lần nữa bốc cháy hy vọng.
Nhưng hy vọng này rất mau đã tan biến...
Diệp Tri Thu lòng đầy căm phẫn: "Người dùng không tồn tại?! Gia hỏa kia dám chơi ngươi?"
"Lớn lên đẹp trai như thế mà nhân phẩm chẳng ra sao."
Chuyện này thật sự làm Đoạn Hành Dư có chút luống cuống.
Bọn họ chỉ đến đây để du lịch, qua hai ngày nữa sẽ rời thành phố này đi, nếu không có phương thức liên hệ thì sao có thể đi tìm y?
Vì thế hai ngày sau đó Đoạn Hành Dư không tiếp tục đi chơi cùng bạn bè, hắn chạy đến những nơi gần cửa hàng kia tìm loạn, ôm một tia hy vọng, chờ mong có thể gặp Tạ Thời Quyết thêm một lần nữa.
Nhưng phần trăm khả năng này xảy ra thật sự quá nhỏ, cuối cùng Đoạn Hành Dư vẫn không gặp lại y,
Sau khi về nhà Đoạn Hành Dư luôn uể oải không phấn chấn, may mắn từ thành nam đến thành bắc cũng không quá xa, chỉ mất ba tiếng đi xe, cứ cách mấy ngày Đoạn Hành Dư liền rút ra một ngày đi tới thành bắc một chuyến, cứ lang thang vô định mà tìm người, thời gian còn lại thì ở trong nhà tìm tòi chút tin tức của Tạ Thời Quyết trên baidu khu vực thành bắc.
Nhưng thế này không khác gì mò kim đáy bể.
Ngày qua ngày, Đoạn Hành Dư không chờ được đến khi tìm thấy tin tức của Tạ Thời Quyết, mà lại chờ được thư thông báo trúng tuyển, hắn đã được đại học thành bắc tuyển chọn.
Sau khi khai giảng là có thể ở chung một thành phố, Đoạn Hành Dư thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc cũng không cần phải đi tới tới lui lui lăn lộn, lúc này hắn mới nhấc tinh thần lên được một chút.
"Tiểu Dư, mấy ngày nay con vội cái gì vậy? Cậu con vừa mới gọi điện thoại tới, bảo em họ muốn đến đây chơi vài ngày, đang trên đường tới rồi, mấy ngày nữa con dẫn nó ra ngoài chơi đi."
Mẹ Đoạn Hành Dư một bên nấu cơm một bên nói thầm: "Thi trung học xong thì con trông suy sụp hẳn ra, con cũng nên cùng người nhà ra ngoài giải sầu đi."
Khói mù trong lòng Đoạn Hành Dư cũng đã trở thành hư không, chỉ cần ở cùng một nơi, hắn tin tưởng nhất định bản thân sẽ tìm được Tạ Thời Quyết một lần nữa.
Vì thế hắn đáp ứng, ngày hôm sau liền mang theo em họ đến khu trò chơi điện tử.
Bị em họ lôi kéo đến phía trước quầy hàng gấu bông, Đoạn Hành Dư tức khác có chút cạn lời.
Mặt hắn đầy dấu chấm hỏi: "Em bảo anh dắt đến trung tâm trò chơi điện tử, là muốn chơi trò gắp thú này?!"
Em họ Đoạn Hành Dư lớn lên trắng nõn đáng yêu, ngày thường ru rú trong nhà không nói lời nào, nhưng đối với Đoạn Hành Dư lại tương đối thích làm nũng.
"Đúng rồi, em thích gấu bông, nhưng mà không tự gắp được, anh giúp em gắp một cái đi, em muốn cái kia kìa! Con màu hồng nhạt ấy!"
Đoạn Hành Dư có chút bất đắc dĩ, nhưng tốt xấu vẫn thỏa mãn yêu cầu của hắn, nhận mệnh giúp hắn gắp thú bông.
*
"Thành nam ở đây hoàn cảnh cũng không tồi, ít người, không ầm ĩ, thích hợp dưỡng lão. Chỉ là khu trò chơi điện tử này không có nhiều trò lắm, đến một lần liền không muốn đến lần hai."
"Cho nên giáo viên điều chúng ta đi nghiên cứu sự đối lập trong hình thức hoạt động của thành nam và thành bắc còn gì, cứ nhìn qua đi, khu điện tử này trông cũng không tồi, ít ra trông không quạnh quẽ lắm."
"Bây giờ đang nghỉ hè sao? Ơ!"
Nam sinh đeo kính nhìn về phía nào đó, la lên một tiếng.
Nam sinh đầu đinh theo tầm mắt hắn nhìn lại, thấy được hai nam sinh khác đang ôm gấu bông.
Hai nam sinh ôm gấu bông, hình ảnh này có chút không thích hợp, nhưng cũng không phải không thể lý giải, cũng không có gì hiếm lạ, "Cái này thì có gì đẹp? Mày rống lên làm gì?"
Nam sinh đỡ gọng kính, ngẩng đầu dò xét một chút, "Các cậu không thấy nam sinh ôm gấu đằng trước trong quen mắt sao? Hình như là người xin wechat của Thời Quyết hôm đi chơi chạy thoát khỏi mật thất."
Tầm mắt Tạ Thời Quyết đang dừng ở màn hình đua xe có chút động, sau đó im hơi lặng tiếng mà di chuyển sang hướng bên đó nhìn thoáng qua.
Đúng là người đó.
Người nọ mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, quần đùi ống rộng để lộ cẳng chân dài trắng nõn phía dưới, trông vừa sạch sẽ vừa thoải mái, cố tình trên đỉnh đầu lại có một nhúm tóc rối, khiến bộ dáng y như thể vừa tỉnh ngủ xong.
Mà vừa vặn đối phương đang ôm lấy con gấu, tùy tay nhét vào lồng ngực nam sinh bên cạnh.
Trong ngực nam sinh kia đã ôm ba bốn con gấu, hắn có vẻ hưng phấn, ánh mắt nhìn người nọ cũng mang theo ý sùng bái.
Bọn họ cách không xa, cũng đủ để Tạ Thời Quyết thấy rõ biểu tình nghiêm túc ôm gấu của nam sinh kia cùng... đôi tay xinh đẹp.
"Hầy." đầu đinh tỉ mỉ nhìn vài lần, sau đó dễ dàng nhớ lại chuyện ngày hôm ấy, "Hình như người đó thật? Hóa ra hắn là người thành nam. Hầy Thời Quyết."
Hắn lại bắt đầu làm mặt quỷ, "Hai người không phải đã kết bạn wechat rồi sao? Có muốn lên chào hỏi một chút không?"
Tạ Thời Quyết trầm mặc một hồi lâu.
"Không thêm."
"Vì sao? đầu đinh liếc nhìn bên kia một cái, "Chậc, cậu thế mà ngày càng nhàm chán như vậy, cho người ta số nhưng lại không chịu kết bạn."
Tạ Thời Quyết nhấp môi thành một đường thẳng tắp, khó có khi kiên nhẫn trả lời, "Cậu ấy không kết bạn với tôi."
"Hả?!" Mắt kính cùng đầu đinh đều bị chấn kinh rồi.
Phía bên chỗ Đoạn Hành Dư đã bị em họ leo lên người kẹp cứng, hắn muốn lôi kéo Đoạn Hành Dư đi đến một khu máy gắp thú khác, gấu bông bên trong đẹp mắt hơn, nhưng cũng khó gắp hơn.
Cứ như vậy mà hai người càng đến gần nhóm Tạ Thời Quyết, nhưng hắn còn đang bị em họ liên tục kéo đi gắp thú, không phát hiện rằng cách đó vài chiếc máy chơi game là người hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm mỗi ngày.
Thời điểm gắp được gấu bông, em họ sẽ dị thường hưng phấn, thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên, "Anh trai! Anh giỏi quá!"
"Cái gì?!" Mắt kính cùng đầu đinh lần thứ hai chịu bạo kích.
Đầu đinh nuốt nước miếng, thật cẩn thận mà nhìn sang Tạ Thời Quyết, thấy y không có phản ứng gì, cũng không nhìn ra được tâm tư của đối phương.
Hắn hạ giọng, có chút không cao hứng nói, "Không nghĩ được người đó là tra nam, đã có bạn trai lại còn muốn tán tỉnh người khác, cứ thấy ai lớn lên đẹp trai liền đi lên xin wechat, tra!"
Mắt kính cũng không biết vì sao bọn họ lại phải lén lút giống ăn trộm, nhưng cũng tự giác ăn nói nhỏ nhẹ hơn, "Bất quá người kia trông cũng không hơn Thời Quyết mà? Chắc là sau khi xin xong liền hối hận. Nhìn tình cảm giữa hắn cùng bạn trai hắn còn khá tốt?"
Hắn dừng lại một chút, sau đó chân thành đặt câu hỏi: "Khụ khụ, nhưng mấy người nói xem, cặp đôi gay khi yêu sẽ thường gọi nhau là anh trai sao?"
Hắn chà chà cánh tay như thể đang nổi da gà, "Này đừng có gọi tao như thế."
Đầu đinh: "..."
Tạ Thời Quyết: "..."
Hắn lạnh nhạt nhìn thoáng sang hướng bên kia, sau đó mặt vô biểu tình mà đi ra ngoài...