Cuối tuần, ngày mới tờ mờ sáng, trên sân bóng rổ đã xuất hiện hai thân ảnh.
Đoạn Hành Dư xoa đôi mắt, bước chân có chút vô định, thiếu chút nữa là đụng cả vào người Tạ Thời Quyết.
Cánh tay đụng cánh tay, hắn liền vội vàng dịch sang bên cạnh một chút, thời điểm nhìn đến Tạ Thời Quyết mới phát hiện y không hề có chút dấu hiệu buồn ngủ nào.
Giống như y lúc nào cũng đều có tinh thần.
"Sao lại nóng vậy?"
"Cái gì?" Vừa mới gắng gượng chống đỡ cơn buồn ngủ, hắn còn có chút ngốc.
"Trên người cậu rất nóng."
"À..." Đoạn Hành Dư xoa xoa hai cánh tay, "Không có gì, do em mới tỉnh ngủ thôi, thời điểm em ngủ nhiệt độ thân thể sẽ đặc biệt tăng cao, đợi một lát là được."
Hôm nay hắn mặc một bộ áo thể thao màu trắng để tập bóng rổ, để lộ làn da trắng như sứ, ở sân bóng rổ to thế này lại như trở thành một điểm sáng nhỏ, làm ánh mắt của những người xung quanh không tự giác đuổi theo bóng hình đó.
Đoạn Hành Dư vừa xoa nhẹ đôi mắt, khiến hai con ngươi hơi hồng hồng, bên trong tựa hồ có chút hơi nước, còn có... Tạ Thời Quyết.
Nương theo nắng sớm mờ mờ, Tạ Thời Quyết nhìn thấy trên đỉnh đầu đối phương có nhúm tóc hơi hếch lên, liền cười một chút.
"Anh cười cái gì?"
"Không có gì?"
Tạ Thời Quyết không nhịn được giơ tay xoa nhẹ mái tóc ngắn của người nọ.
Ừm, thật mềm.
Tạ Thời Quyết chơi bóng rất khá, cũng biết dạy người khác, chỉ là hắn quá nghiêm túc.
Đoạn Hành Dư không nghĩ tới y hẹn chính mình ra đây thật sự là để dạy hắn chơi bóng rổ.
Nhưng chỉ bắt chước động tác đánh bóng của Tạ Thời Quyết một lúc, Đoạn Hành Dư cũng dần dần khơi dậy hứng thú, không biết mệt mỏi mà chạy theo.
Hắn thở hồng hộc, phần mái trên trán bị mồ hôi thấm ướt, khiến tóc hơi hơi bị đè ép xuống, hai má cũng dần hồng lên, giống như đang say rượu.
Xung quanh dần dần xuất hiện những người khác, không còn an tĩnh như trước, khắp nơi trong trường đều tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Nam sinh trên sân vận động mang theo ánh mắt kiên định, luôn dễ dàng hấp dẫn tầm mắt của người khác.
Sau khi ném vào rổ một trái, Đoạn Hành Dư cười xán lạn, ánh mặt trời chiếu đến mặt hắn.
Đoạn Hành Dư tùy ý lôi kéo vạt áo lên chà lau mồ hôi.
Bình thường hắn không phải kiểu người ưa thích vận động, làn da trắng mịn lộ ra phía dưới, Tạ Thời Quyết rũ đôi mắt, đem quả bóng trong tay nhồi hai phát, sau đó mới bắt lại.
Đến khi đi qua phía người nọ, Đoạn Hành Dư đã buông vạt áo xuống.
"Mặt trời lên rồi, chúng ta không chơi nữa?"
"Được." Đoạn Hành Dư vuốt lại mái tóc.
Thời điểm chơi bóng không biết thời gian trôi nhanh thế nào, bây giờ mới cảm nhận được bản thân có chút đói bụng.
Tạ Thời Quyết đã sớm chuẩn bị bữa sáng.
Cất trái bóng đi, hắn mới đem một hộp sữa bò cùng một bao bánh mì đưa cho Đoạn Hành Dư.
Đoạn Hành Dư nhận lấy, để sang một bên, sau đó ngược lại lấy nước khoáng cho đối phương.
Tạ Thời Quyết nhận xong liền uống.
"Cho em xin miếng nước rồi ăn sáng sau, được không?"
Động tác xé bánh mì của Tạ Thời Quyết dừng một chút, gật đầu.
Đoạn Hành Dư ngửa đầu uống nước.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua thân bình, phát ra chút tia sáng lấp lánh, Tạ Thời Quyết nhìn đến lông mi của y đang phe phẩy, tựa như cánh bướm lướt trong gió.
Hắn uống có hơi gấp, không kịp nuốt, nước trong bình nhanh chóng trút xuống, khiến một sợi nước từ khóe miệng chảy ra.
Đoạn Hành Dư lại vô tri vô giác, tùy ý để bọt nước lăn xuống, chảy lướt qua hầu kết hắn, cuối cùng là biến mất sau lớp vải đồng phục.
"Anh dạy tốt như vậy, là do trước kia trong câu lạc bộ bóng rổ thường xuyên dạy người khác sao?"
Uống nước xong, Đoạn Hành Dư xé bao bánh mì cắn một miếng, hỏi Tạ Thời Quyết.
Nhưng Tạ Thời Quyết vẫn luôn nhìn hắn không nói lời nào.
Tốc độ nhai bánh mì của Đoạn Hành Dư dần chậm lại, trong miệng hàm hồ: "Hửm? Anh làm sao vậy?"
Tạ Thời Quyết vẫn không lên tiếng như cũ, chỉ đột nhiên vươn tay về phía hắn.
Bàn tay mang theo hơi ấm lướt nhẹ qua cằm hắn, khiến nơi đó cũng dần có nhiệt độ.
Nóng bỏng.
"Em..."
Trong nhất thời Đoạn Hành Dư cũng không biết nói gì.
Vô cớ mà có chút khẩn trương.
Bọn họ đã từng thân mật khăng khít, khoảng cách gần hơn so với bây giờ cũng đã có, nhưng giờ phút này Đoạn Hành Dư vẫn nghe được tiếng tim mình đập như tiếng sấm.
Hai người giữ nguyên tư thế đã được một lúc khiến hắn có chút run rẩy, lý trí khiến hắn muốn chủ động tới gần, nhưng lại bị ánh mắt nhìn chằm chằm của đối phương làm cả người không thể động đậy.
Ánh mắt như vậy rất quen thuộc, nó như muốn nói cho hắn biết.
Tạ Thời Quyết muốn hôn hắn.
"Trùng hợp quá!"
Bỗng có tiếng người chen vào, khiến bầu không khí ám muội bị đánh tan, Đoạn Hành Dư đột nhiên đứng lên, liền thấy một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa chạy tới.
Nàng mặc đồ thể dục, có vẻ là đang chạy bộ.
Không đợi hắn lục lọi trí nhớ lại xem người trước mặt là ai, cô nàng đã mở miệng giới thiệu.
"Chào cậu, mình là Đồng Đồng, hôm trước vừa kết bạn với cậu trên wechat." Giọng nàng vô cùng vui vẻ, "Tối qua cậu còn ấn like bài của mình. Có nhớ không?"
Tay Tạ Thời Quyết chống sàn nhà, thân thể hơi nghiêng về phía trước giờ đã ngồi thẳng lại. Hắn tùy ý ngồi, thần sắc nhàn nhạt, thậm chí còn không ngẩng đầu liếc mắt nhìn hoa khôi kia một cái.
Hơn nữa thời điểm Đoạn Hành Dư đi vào tin tức trong vòng bạn bè của cậu hắn cũng đã thử nhìn một chút, bên trong cái gì cũng không có.
Đoạn Hành Dư nói bình thường cậu không thích xem mấy tin tức đấy.
A.
Đồ lừa đảo.
"À, tôi nhớ rồi."
Đoạn Hành Dư còn không biết mình đã vô tình dẫm phải mìn.
Tối hôm qua bạn cùng phòng chuyển cho hắn thông tin một hoạt động, nhờ hắn bầu chọn, thời điểm hắn cùng bạn tìm hiểu mới biết hóa ra hoạt động này vô cùng được chào đón, có rất nhiều bạn học tham gia, vì thế hắn cứ liên tục lướt bảng tin bầu chọn, cũng không thèm chú ý đã like cho ai.
"Cậu thêm bạn tôi có chuyện gì không?"
Đoạn Hành Dư có chút nghi hoặc, người ta đã kết bạn với chính mình được vài ngày, nhưng trước sau vẫn không hề có tin tức gì.
Đoạn Hành Dư không quá am hiểu việc xã giao, cảm thấy nếu nàng không bắt chuyện, vậy hắn chủ động gửi tin trước sẽ càng quái dị, hơn nữa hắn cũng không biết phải nói cái gì, liền dứt khoát mặc kệ.
"À." Đồng Đồng tựa hồ không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, liền ngọt ngào cười một chút rồi nói: "Là về bài thiết kế trang web chuyên nghiệp trên lớp vừa rồi, cậu có thể dạy mình làm không?"
Nàng nói xong lại tiếp tục bổ sung: "Là như thế này, mình nghe tiểu béo nói cậu đối với những phương diện về máy tính như vậy rất hiểu biết, mỗi lần làm bài đều có thể xong sớm, nhưng mình lại dốt đặc cán mai."
"À, hóa ra là vậy." Đoạn Hành Dư không nghĩ nhiều, cứ dựa vào tư duy của thẳng nam mà không hề lưỡng lự đáp: "Tôi đã làm xong, cậu muốn tham khảo thì tôi có thể gửi cậu."
"Không phải." Đồng Đồng cười, khóe miệng cong lên một chút, "Cậu biết đấy, môn này sẽ phải thi cuối khóa, nên mình muốn học cách thao tác nữa."
"À, vậy..."
Tạ Thời Quyết gần như đoán được Đoạn Hành Dư sẽ nói gì, hắn cảm thấy bản thân nghe không nổi nữa.
Trước khi Đoạn Hành Dư nói "Vậy được rồi", hắn đứng lên.
"Tôi nhớ rõ phần thiết kế trang web của năm nhất không khó, xem một chút giáo trình là có thể hiểu, nếu vẫn không hiểu, trên thư viện có một cuốn giáo trình ghi cụ thể từng bước làm bài, sinh viên nào cũng có thể mượn."
"Từ giờ đến khi thi cuối kỳ còn có hơn nửa học kỳ nữa, muốn học không khó."
Đoạn Hành Dư có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Tạ Thời Quyết.
Hình như đây là lần đầu tiên hắn nghe được y nói một câu dài như thế.
Hắn cũng đang nghĩ đến điều này.
"Đúng đúng, thư viện có một cuốn sách như vậy, lần trước tôi cũng nói tiểu béo đi mượn, bất quá lúc ấy hắn nói hắn mượn được cuốn cuối cùng rồi, cậu có thể đi hỏi hắn một chút."
"À... được rồi." Nụ cười của Đồng Đồng có chút xấu hổ, "Vậy hai người cứ tiếp tục chơi bóng đi, mình không quấy rầy nữa."
Tạ Thời Quyết gật đầu.
Đem ống hút cắm vào hộp sữa bò, đưa cho Đoạn Hành Dư.
"Uống."
"Ừm."
Ăn xong bánh mì, Đoạn Hành Dư vừa nhâm nhi sữa bò vừa đi theo người nọ.
Cuối tuần phòng thiết bị không có giáo viên trực ban, Tạ Thời Quyết lại thân với giáo viên, vì thế hắn được cầm chìa khóa đến đây mượn bóng rổ, hiện tại cần phải đến đó trả bóng về.
Tạ Thời Quyết tiến vào phòng thiết bị rồi thuận tay đóng cửa lại, sau khi ném bóng rổ vào sọt đựng liền nhìn chằm chằm về phía Đoạn Hành Dư, tựa hồ cũng không vội vã.
Lúc đó Đoạn Hành Dư còn đang uống sữa.
Kỳ thật hắn không quá thích sữa bò, cho nên thời điểm uống cũng có chút gian nan.
Tạ Thời Quyết tới gần hắn.
"Không thích?"
"Cũng được, chỉ là khi uống thì không cảm nhận được hương vị gì nên có chút không quen."
"Vậy cậu thích uống cái gì? Lần sau tôi mua."
"Ừm, cái gì chua chua ngọt ngọt ấy, tóm lại phải có hương vị một chút."
"Hiểu rồi. Vậy là không thích những thứ không có hương vị?"
Đến khi hắn phát hiện tình huống có chút kỳ lạ, Tạ Thời Quyết đã cách hắn rất gần.
Phía sau Đoạn Hành Dư là bàn học, hắn nắm lấy hộp sữa, trông có chút co quắp.
"Phải..."
Không biết vì cái gì, đột nhiên hắn có chút hoảng loạn.
Ánh mắt ngó loạn khắp nơi, lúc này mới phát hiện y đã đóng cửa lại.
Sẽ không có người đến phòng thiết bị, cô nam quả nam, trong đầu Đoạn Hành Dư đột nhiên hiện ra một ít hình ảnh không được lành mạnh.
Hắn bị chính trí tưởng tượng của mình dọa cho phát sợ.
"Em... chúng ta mau đi ra đi."
Tạ Thời Quyết nắm lấy cổ tay đối phương, thực vừa lòng nhìn bộ dạng vừa khẩn trương vừa đỏ mặt của y.
"Nghĩa là cậu tương đối thích ngọt? Giống vừa lúc nãy?" Hắn đột nhiên muốn biết, "Mối tình đầu của cậu là cô gái thế nào?"
Tay đột nhiên bị nắm ấy, rõ ràng cảm giác được đối phương không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng Đoạn Hành Dư lại dường như không có cách nào thoát khỏi vòng tay y.
"Em thích uống đồ có vị ngọt thì không sai, nhưng mà..." Đoạn Hành Dư xoay cổ tay hai cái mang ý đồ giãy giụa, dù vậy vẫn không có chút hiệu quả nào, hắn nhíu mí, "Nhưng cô gái thế nào là thế nào?"
Sắc mặt Tạ Thời Quyết khẽ biến.
"Nam?"
Đoạn Hành Dư hậu tri hậu giác, cuối cùng cũng tỉnh táo được đôi chút.
[Hậu tri hậu giác: Quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm, trì độn ngu ngốc]
Mối tình đầu?
Lại nhìn đến sắc mặt người đối diện không quá ổn, Đoạn Hành Dư tức khắc bừng tỉnh đại ngộ.
Hình như y đang hiểu lầm cái gì đó.
Tạ Thời Quyết thực khó chịu, nhưng hắn vẫn tận lực ổn định chính mình, cố gắng duy trì khuôn mặt không quá lạnh lẽo, lại không biết chính mình đang ra vẻ rất dọa người.
Khóe miệng tựa hồ ngậm ý cười, hắn nói: "Cậu nói xem?"
"Là anh!" Đoạn Hành Dư kịp thời trấn an đối phương, "Mối tình đầu của em không phải là anh sao?"
Đôi mắt Tạ Thời Quyết khẽ nhúc nhích, yên lặng nhìn nam sinh trước mặt hơi hơi ngẩng đầu nhìn lại hắn.
Sắc mặt Đoạn Hành Dư sau khi chơi bóng xong vô cùng hồng nhuận, đôi môi hơi ướt vì uống nước, thoạt nhìn... rất ngon miệng.
Mang khuôn mặt như vậy, cố tình trước mặt hắn lại đơn thuần đến cực điểm.
Hõm eo Đoạn Hành Dư đụng phía sau, nhưng lại không chạm phải cạnh mà được bàn tay Tạ Thời Quyết đỡ.
Hắn bị đối phương nhẹ nhàng đẩy về phía sau, tận đến khi ngồi lên một góc bàn học bừa bãi tán loạn.
"Này... hộp sữa."
Tạ Thời Quyết chậc lưỡi, lấy đi hộp sữa trong tay hắn, cúi đầu uống một ngụm.
Bàn học vừa động đậy, mu bàn chân Đoạn Hành Dư cuộn tròn lại, người đối diện đã chen lên phía trước thêm chút nữa.
Thân mình hắn hơi chao đảo, liền cảm nhận được có một bàn tay dày rộng cường thế đỡ hắn từ phía sau.
Mang theo hơi thở ấm nóng tiến gần đến hắn, xúc giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Đoạn Hành Dư tự giác nhắm mắt lại.
Chỉ chạm vào nhau mấy giây, vẫn chưa thâm nhập.
Tạ Thời Quyết thoáng tách ra, "Có lẽ không quá ngọt, mong em châm chước."
Đoạn Hành Dư cảm thấy nhiệt độ trên cơ thể bắt đầu tăng cao đột biến rồi.
"Kia... Vậy hiện tại xem như em là mối tình đầu của anh sao?"
Tạ Thời Quyết không nhịn được, cố tình chọc ghẹo đối phương một chút.
"Lên xe trước rồi bù tiền sau. Được không?"
[Lên xe trước rồi bù tiền sau: Đang nói đến câu "先上车后补票", dùng để chỉ những cặp đôi chưa đăng ký kết hôn mà đã có con, đã quan hệ thể xác, gần nghĩa với "ăn cơm trước kẻng". Nếu có ai thấy không ổn thì góp ý giúp mình nha, mình sẽ chỉnh sửa lại cho đúng]
Hơi nóng bốc lên như muốn thiêu đốt hắn.
"Cũng không phải là không được..."
Vừa dứt lời, hơi thở cuối cùng của hắn liền bị nuốt hết.
Lúc này hắn thậm chí còn cảm nhận được vị sữa trong miệng Tạ Thời Quyết.
Kỳ thật, còn rất ngọt.
Vì đến đoạn này có vẻ cũng hơi xác nhận mối quan hệ rồi nên từ giờ về sau mình sẽ đổi xưng hô của cả Tạ Thời Quyết - Đoạn Hành Dư là anh - em luôn 🌝