Từ chương này là trở về hiện đại nên mình sẽ đổi luôn xưng hô, trong đó đoạn xin VX mình không hiểu lắm nên cứ để thành wechat, ai biết thì sửa giúp mình nha mình cảm ơn 🦭
Đoạn Hành Dư trợn trắng mắt nhìn một mảnh trắng xóa, hắn ngơ ngẩn mà nhìn về phía hư vô.
"Này, Hành Dư, đi rồi."
Bả vai bị người phía sau vỗ một chút, Đoạn Hành Dư nghiêng đầu liền nhìn thấy Diệp Tri Thu, phía sau còn có hai ba bạn học.
Bạn học?
Hơn nữa đều mặc trang phục hiện đại.
Thấy hắn ngơ ngác, Diệp Tri Thu liền chạy nhanh đến gỡ tai nghe cùng máy móc cài trên đầu hắn.
Nàng nói thầm: "Sao thế? Cậu chơi trò này nghiện đến mức choáng váng à, đến giờ phải đi rồi, mau xuống dưới thôi, còn những người khác muốn chơi nữa."
Đoạn Hành Dư phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện bên cạnh còn những người xa lạ đang chờ được chơi.
Hắn có chút hoảng hốt, bất quá vẫn nhớ lại chút ít sự việc.
Bọn họ đang trên chuyến đi mừng lễ tốt nghiệp, cả đám chạy vào cửa hàng tên "Mộng tỉnh nhân gian", chơi trò thí điểm mới nhất của cửa hàng, bối cảnh được gửi đi thông qua tai nghe, máy móc công nghệ cao cài trên đầu sẽ truyền hình ảnh vào, từ đó người chơi sẽ chính thức bước vào cốt truyện...
"Tri Thu... cậu còn nhớ cữu cữu không?"
"Cữu cữu nào cơ?" Diệp Tri Thu vẻ mặt hồ nghi, "Không phải chúng ta vừa chơi cốt truyện kỳ án giết người thời dân quốc sao? Đâu ra có cữu cữu? Cậu nhớ nhầm rồi, không phải cậu nhập vai chú của người chết sao?"
Đoạn Hành Dư sửng sốt một chút, sau đó phát hiện bạn bè đều nghi hoặc mà nhìn hắn.
Xem ra, Diệp Tri Thu cũng không nhớ rõ.
"Ừm, tôi nói sai rồi, là chú."
Trò chơi này kéo dài ba tiếng đồng hồ, trong cốt truyện bọn họ vẫn luôn phải căng chặt tinh thần tìm kiếm manh mối, tâm thần và thể xác đều đã mệt mỏi, bọn họ chỉ nghĩ Đoạn Hành Dư chơi đến mơ hồ, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Tháo tai nghe cùng cài đầu xuống, đoàn người mau chóng khôi phục lại sức sống, bọn họ vừa đi ra ngoài vừa trò chuyện.
"Trò này chơi thật vui, nhưng một lần chơi tốn nhiều thời gian quá, cũng mệt mỏi, buổi tối chúng ta đi ăn rồi xem phim đi, tôi không muốn di chuyển nữa đâu."
"Được được được, bộ hài kịch mới ra gần đây hình như cũng không tệ lắm."
"Sao lại xem hài kịch? Tôi đề nghị chúng ta đi xem phim kinh dị!"
Diệp Tri Thu kêu lên: "Phim kinh dị hay đấy! Tôi xem được! Hành Dư thì sao?"
Nàng gọi Đoạn Hành Dư một tiếng, lúc này mới phát hiện hắn còn đang dừng ở phía sau, vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích.
Tháng sáu ban ngày phá lệ dài hơn, lúc chạng vạng ánh mặt trời còn chưa tắt, từng tia nắng nghiêng nghiêng chiếu lên người nam sinh cao lớn đứng cạnh cửa, nhưng cũng không khiến hắn phải chói mắt.
Đoạn Hành Dư chân như bị đóng đinh tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn đám người giống bọn họ cũng vừa bước ra cửa tiệm.
Nói đúng hơn, tầm mắt hắn chỉ ngắm nhìn một nam sinh duy nhất trong đám người kia.
Tạ Thời Quyết.
Trong lòng Đoạn Hành Dư lặng yên hô cái tên này, nhưng không hề nói ra miệng.
Bởi vì người này bị đám người lôi kéo đi thẳng về phía trước, ánh mắt y dừng trên người hắn không đến một giây, mà trong đôi mắt ấy không hề có một tia dao động, cũng không có chút cảm tình nào.
Đối phương không quen biết Đoạn Hành Dư.
Không thấy người nọ trả lời, Diệp Tri Thu đành quay lại kéo hắn trở về, "Cậu làm sao thế này? Sao từ lúc đi ra khỏi tiệm là mất hồn mất vía?"
Đoạn Hành Dư vẫn không có phản ứng như cũ, Diệp Tri Thu đành nhìn theo ánh mắt hắn, liền thấy được nam sinh kia, lúc này người nọ dường như cũng có cảm giác mà dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Đoạn Hành Dư.
Diệp Tri Thu lấy tay che miệng, lay cánh tay Đoạn Hành Dư, nỗ lực làm bản thân trông không quá thất thố.
Nàng nhỏ giọng dò hỏi: "Hành Dư, người này là ai vậy? Lớn lên thật đẹp, cậu biết hắn sao?"
Đoạn Hành Dư không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm Tạ Thời Quyết không chớp mắt, nhưng vẫn như cũ không tìm thấy một chút tình cảm quen thuộc nào trong mắt y.
Bạn bè Tạ Thời Quyết cũng đã nhận ra điểm không thích hợp.
"Ơ, sao lại thế này? Thời Quyết, người đó là bạn cậu à?"
Thời điểm nghe được tên đối phương, ánh mắt Đoạn Hành Dư mới có chút dao động.
Tên cũng giống nhau.
Hắn thấy Tạ Thời Quyết hơi hơi nhíu mày, lắc đầu.
Đoạn Hành Dư phục hồi lại tinh thần, nhanh chân bước đến chỗ Tạ Thời Quyết.
Hắn lấy điện thoại di dộng ra, click mở mã QR trong wechat.
Hắn hạ giọng, cố gắng để âm thanh mình không quá run, con ngươi thanh triệt nhìn đến đôi mắt Tạ Thời Quyết, "Chào bạn, có thể thêm wechat của tôi không?"
"Lại là..."
Tạ Thời Quyết còn chưa mở miệng, bạn bè bên cạnh hắn đã lộ ra ánh mắt hiểu rõ, ngay sau đó lại hô lên vài tiếng trào phúng.
Bọn họ hiển nhiên đã thấy nhiều trường hợp như vậy, cũng biết rõ Tạ Thời Quyết sẽ không có khả năng dễ dàng cho người khác wechat, huống chi là người không quen biết.
Tạ Thời Quyết không nhúc nhích, bàn tay giơ điện thoại ra của Đoạn Hành Dư cũng không nhúc nhích.
"Hết pin."
Đoạn Hành Dư sửng sốt một chút.
Bạn bè Tạ Thời Quyết lúc này cũng nhìn hắn không nổi.
Điện thoại hết pin, lấy cớ cũng có lệ quá đi.
Đoạn Hành Dư thu hồi điện thoại về.
Hắn thừa nhận bản thân cảm thấy mất mát, hơn nữa còn có chút ủy khuất.
"Xsj188199110."
Đoạn Hành Dư ngẩng đầu lên, khóe mắt nhìn thấy khuôn mặt đám người kia đã thu liễm ý cười lại một chút.
"Số của tôi."
Tạ Thời Quyết nói xong liền xoay người rời đi.
Mãi cho đến khi mọi người đã đi xa, Diệp Tri Thu mới phục hồi lại tinh thần đuổi theo, nhắc nhở Đoạn Hành Dư, "Cậu mau thêm số vào đi!"
"Các cậu làm gì vậy?" Một đám bạn bè ở phía trước không chờ được người, lúc này cũng bắt đầu thúc giục.
"Tới đây!" Diệp Tri Thu lôi kéo Đoạn Hành Dư đi, còn không quên trêu chọc, "Hay đêm nay chúng ta đừng xem phim kinh dị nữa, xem phim tình yêu ngọt ngào chảy nước được không Hành Dư?"
...
Bên kia, nam sinh đeo kính nhìn xung quanh một chút, sau đó mới xoay đầu nhìn Tạ Thời Quyết, "Này Thời Quyết, xe của cậu dừng ở đâu vậy? Gọi điện hỏi tài xế một chút đi?"
Con ngươi nguyên bản đang rủ xuống của Tạ Thời Quyết nghe vậy mới chịu khó nâng mí mắt lên một chút, lông mi theo đó mà run lên.
"Điện thoại hết pin."
"Cái gì, thật sự hết pin?" Bạn hắn kinh ngạc một chút, "Tôi còn cho rằng cậu cố ý nói như vậy, còn nghĩ cậu thật lười tìm lý do cự tuyệt, ngay cả cái cớ vụng về như thế mà cũng dùng được."
Một nam sinh đầu đinh khác liên láo tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy xe của nhà Tạ Thời Quyết, liền chỉ phương hướng cho mọi người, lúc này cả đoàn mới chậm rì rì đi về phía xe.
"Này, vậy dãy số lúc nãy cậu nói là gì thế? Cái gì mà 188199, cười chết rồi ha ha ha."
Tạ Thời Quyết liếc mắt nhìn đối phương một cái, "Số wechat của tôi, có ý kiến?"
"Mẹ nó?! Thật sự?" Nam sinh đầu đinh nổi hứng bát quái đi đến bên cạnh Tạ Thời Quyết, "Lúc trước hoa khôi xin số cậu cậu còn không muốn cho người ta, sao bây giờ nam sinh khác xin cậu lại chịu cho?"
Tạ Thời Quyết không có phản ứng gì.
"Đột nhiên muốn cho."
"Chậc." Khuôn mặt nam sinh nham hiểm cười hề hề, "Cậu không giống với ngày thường."
Nam sinh đeo mắt kính hạ gọng xuống, "Bất quá cũng phải nói, người kia lớn lên trông được đấy, quả nhiên người đẹp sẽ chỉ biết coi trọng người đẹp."
Thật ra nam sinh đầu đinh được ghi là "đầu tấc" cơ, nhưng tra đầu tấc thì mình chả thấy có gì, mà chỉ nghĩ đến đầu cắt moi 🐸 Thôi thì mình để nam sinh đầu đinh cho nó năng động chứ nam sinh đầu moi nó đôn chề quá, ai biết thì sửa lại giúp mình nha.