Tần Khải Lan mở to hai mắt nhìn, đem tay hắn kéo xuống, kinh hô, "Cái gì?"
"Tỏ tình? Ai với ai? Hắn? Chúng ta..." Hắn nhìn về phía Đoạn Hành Dư, trong lòng thập phần phức tạp.
Trong đầu nảy ra một ý nghĩ duy nhất: Xong rồi, nhị tỷ sắp tức chết rồi.
Hắn lẩm bẩm, "Sao có thể..."
Tạ Cẩn Duẫn gõ gõ đầu hắn, "Sao lại không có khả năng? Có lẽ trời sinh người nhà chúng ta đều sẽ thích người nhà ngươi."
Dù có nói vậy, nhưng sao có thể trùng hợp như thế... Nếu cháu ngoại nhỏ thật sự cùng cháu trai Tạ Cẩn Duẫn ở bên nhau, vậy thật là...
Hắn không tưởng tượng nổi có thể sẽ xảy ra chuyện gì.
"Ngươi đã sớm biết?"
Mới vừa rồi Đoạn Hành Dư vẫn luôn không nói câu gì, thẳng đến khi Tạ Cẩn Duẫn hỏi hắn, "Tiểu hài nhi, có muốn đi nghỉ ngơi trước không? Chúng ta sẽ cho người chuẩn bị một phòng bên cạnh, ngươi có thể đến đó ngủ."
"Không có việc gì. Bây giờ đã quá giấc, hiện tại cũng không định ngủ."
Tạ Cẩn Duẫn đem một ly trà đưa tới trước mặt Tần Khải Lan, lại rót thêm một ly đưa Đoạn Hành Dư.
Tần Khải Lan lay tay Tạ Cẩn Duẫn, bất mãn vì bị bỏ qua, "Hửm? Ngươi đã sớm biết Tạ Thời Quyết đối với Tiểu Dư của chúng ta... như vậy?"
Tạ Cẩn Duẫn một tay đè tay đối phương đang lộn xộn, một tay kia bưng chén trà uống, "Ừm."
Tần Khải Lan giương miệng, "Vậy sao ngươi còn muốn đem Tri Thu gả cho Tiểu Dư của chúng ta???"
Tạ Cẩn Duẫn khí định thần nhàn, "Chủ yếu muốn xem ý nguyện của bọn nhỏ."
"???" Tần Khải Lan không hiểu kiểu gì, "Ngươi sao có thể bẫy luôn cả cháu trai mình?"
"Trách chính hắn không có bản lĩnh bằng người khác." Tạ Cẩn Duẫn trong miệng nói lời này, đôi mắt lại trộm quan sát phản ứng Đoạn Hành Dư.
"Chỗ nào không có bản lĩnh, ta thấy đem hắn so với ngươi lúc trước đều mãnh..." Tần Khải Lan nhỏ giọng thì thầm.
Hôm nay hắn đã phát hiện hậu viện Tạ Thời Quyết bày rất nhiều ngọn nến, còn tưởng đứa nhỏ này muốn dỗ cô nương nhà ai, không nghĩ ra hắn muốn dỗ cháu ngoại nhà hắn.
Tạ Thời Quyết không có bản lĩnh chỗ nào, chỉ là muốn cho một người nam nhân tiếp thu một người nam nhân khác, chuyện này không dễ.
Đoạn Hành Dư nhìn Tạ Cẩn Duẫn, nghiêm túc nói: "Vương gia, kỳ thật ta và Tri Thu không định đính hôn, ngày ấy ta... chỉ vì muốn ổn định nương thôi."
Tạ Cẩn Duẫn hạ mi, vẫn chưa nói chuyện, liền thấy Tần Khải Lan nhảy dựng lên: "Ngươi nói cái gì?! Ngày ấy ngươi và Tri Thu còn tâm tình cả đêm, ta còn tưởng rằng các ngươi đã tình đầu ý hợp!"
So với việc ở bên Tạ Thời Quyết, Tần Khải Lan vẫn hy vọng y có thể cùng Diệp Tri Thu ở bên nhau, như vậy mới có thể làm nương của y yên tâm.
Đoạn Hành Dư lắc lắc đầu, "Ta cùng Tri Thu nhất kiến như cố, chúng ta là bằng hữu tốt, nhưng ta không có khả năng cưới nàng."
Tạ Cẩn Duẫn hỏi hắn, "Các ngươi đã nói rõ với nhau?"
"Vâng. Ý nguyện của chúng ta giống nhau."
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Đoạn Hành Dư cũng không ở lại chỗ này lâu lắm, trời gần sáng thì hồi phủ, rửa mặt xong liền ăn cơm rồi đi Quốc Tử Giám.
Tối hôm qua không thể nào ngủ được, trong đầu rối loạn, đêm trước còn không thấy mệt nhọc, nhưng hiện tại lại không thể tỉnh táo, vừa ghé vào bàn đã ngủ gục.
Hắn ngồi hàng phía sau, phu tử khó có thể phát hiện mà đánh thức hắn, có lẽ một phần cũng nhờ Khâu Hoành Tranh che cho. Kỳ lạ những học sinh khác cũng không hề gọi hắn dậy.
Thẳng đến giờ dùng cơm trưa, Thái Vũ Quân mới đến đánh thức hắn.
Đoạn Hành Dư xoa đôi mắt, trên trán và cánh tay đã bị hắn đè thành một mảng đỏ ửng.
"Tiểu Dư, tuy biết rằng ngươi đang mệt, nhưng vẫn nên đi chút gì đó, đợi lát nữa lại tiếp tục ngủ." Thái Vũ Quân sửa sửa lại đầu tóc hỗn độn sau khi ngủ của hắn
"Ừm."
Đoạn Hành Dư vẫn không ngủ đủ, vốn dĩ cả người đều dựa lên người Thái Vũ Quân lại bị kéo đi, sau đó không biết xảy ra cái gì, Thái Vũ Quân lại đem hắn ném cho Khâu Hoành Tranh.
Đoạn Hành Dư nhìn Thái Vũ Quân đi cạnh Lâu Tri Muội, một bộ dáng như tiểu tức phụ ngoan hiền.
Hắn cảm giác hai mắt đều không mở ra được, bước chân hụt hẫng, trên đường đá trái đá phải một chút, bàn tay lại chạm vào một chỗ nóng bỏng trên làn da.
Khâu Hoành Tranh đỡ hắn một chút.
Hắn mượn một chút sức lực đứng vững, "Ta khó coi quá rồi, xin lỗi."
Khuôn mặt bị nắng chiếu vào của Khâu Hoành Tranh nóng lên vài phần, tay hư ôm lấy eo Đoạn Hành Dư đỡ hắn một chút, "Không... không có việc gì, cẩn thận thềm đá."
Đến khi tất cả ngồi vào Tam vị đường, Khâu Hoành Tranh mới thấy cảm giác nóng bức trên người xua tan đi một chút.
Đoạn Hành Dư tay đặt trên bàn, nhìn chằm chằm chiếc đũa phát ngốc.
"Tiểu Dư, rốt cuộc tối hôm qua ngươi làm gì vậy? Sao trông ngươi giống như đã không được ngủ 800 năm?"
Đoạn Hành Dư chớp chớp mắt, đến khi cảm thấy đỡ mệt nhọc, lúc này mới cầm đôi đũa lên ăn một ngụm, "Không làm gì."
Thái Vũ Quân còn định hỏi thêm, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh ầm ĩ.
"Năm nay Hoàng Thượng đã tuyển chọn từ đám học sinh thế gia qua kết quả bài sách luận, tất cả sách luận đều được phu tử tại Quốc Tử Giám và bốn vị đại học sĩ phê chữa. Lần này Quốc Tử Giám có tổng cộng bốn sách luận trúng cử. Bác Nhã đường có một bài, Cao Đức đường một bài, Hàm Hậu đường không có bài nào, Trí Thức đường của chúng ta là tốt nhất, có tận hai bài. Nhưng sách luận được đánh giá tốt nhất là bài viết bởi một tay công tử Đoạn Hành Khâm."
"Phu tử cho tiên sinh sao chép lại sách luận để mọi người cùng học tập, lúc này mọi người đều ở đó, chúng ta qua xem đi."
Thái Vũ Quân một bên ăn cơm một bên chọc chén, "Thật làm người ta hết muốn ăn, đang ăn cơm mà, sao lại nói đến sách luận?"
Tam vị đường loạn nháo nhào.
"Đoạn Hành Khâm lợi hại thật, vậy học đường của chúng ta là Đoạn Hành Dư và ai trúng cử? Cửu hoàng tử sao?"
"Không phải... Là Cửu hoàng tử và Lâu Tri Muội."
Bên kia cố tình đè thấp âm thanh, nhưng mấy người đang ăn cơm bên này đều có thể nghe thấy được, "Hóa ra Đoạn Hành Dư bất quá cũng chỉ đến thế, sách luận đứng nhất có một lần, so với đại ca hắn vẫn còn kém xa."
"Không sai, hắn vốn là con vợ lẽ, còn có thể tài năng như thế nào."
Thái Vũ Quân nghe đến đây liền không vui, đang muốn đập bàn đứng dậy, đã bị Lâu Tri Muội đè lại tay. Lâu Tri Muội: "Đừng xúc động."
Thái Vũ Quân hừ một tiếng, nhìn về phía Đoạn Hành Dư, "Ngươi đừng buồn, khẳng định khâu tuyển chọn có vấn đề."
"Đúng vậy, tuy ta không hiểu lắm sách luận, nhưng phu tử cũng nói ngươi đưa ra được quan điểm độc đáo mới mẻ, cho nên..." Khâu Hoành Tranh cũng an ủi nói.
"Không sao." Đoạn Hành Dư vẻ mặt bình thản, hắn uống xong một ngụm canh rồi ngẩng đầu lên, dùng khăn tay lau miệng, "Ta không nộp lên."
"Hả?" Cả ba đều phát ngốc.
"Không phải ta thấy ngươi đã viết rồi sao?" Lâu Tri Muội nói.
"Ừm, nhưng quên nộp bài rồi."
Lúc ấy hắn không quá để trong lòng, sau đó dù phu tử trong giờ học cũng đã nhắc bọn họ nộp tác phẩm cho Chưởng chính, hắn liền viết, còn viết không ngừng, cuối cùng lại có quá nhiều sự vụ rối loạn xảy ra, hắn bỗng quên bẵng đi chuyện này.
Mấy người nhất thời không nói gì, tác phẩm của Đoạn Hành Khâm cũng đã được đưa tới bàn bọn họ.
Thái Vũ Quân tự nhiên thấy phiền lòng, lập tức đem giấy tuyên thành vo viên ném qua một góc. Khâu Hoành Tranh cũng học theo.
Đoạn Hành Dư vẫn mở ra nhìn, chỉ là... Hắn cúi đầu nhíu mày, từ trên xuống dưới đọc không sót một chữ.
Lâu Tri Muội xem xong sách luận, lại nhìn Đoạn Hành Dư, thấp giọng hỏi: "Hành Dư... đây không bài phải bài viết của ngươi sao?"
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
"Phải." Đoạn Hành Dư cũng cảm thấy kỳ quái, cái này rõ ràng là hắn viết không sai, hơn nữa là bản viết nháp chơi chơi đầu tiên, vốn dĩ hắn không định để lộ ra, chỉ là trước đây lỡ để Lâu Tri Muội thấy được, còn cùng hắn bàn luận một phen.
"Vậy tại sao bây giờ lại ký tên đại ca ngươi?"
"Ta cũng không biết."
Khâu Hoành Tranh ghé sát cạnh Đoạn Hành Dư, dùng thanh âm chỉ mấy người nghe được hỏi, "Có phải hắn trộm sách luận của ngươi không?"
"Cái gì?!" Lâu Tri Muội cùng Khâu Hoành Tranh còn biết khắc chế, chủ động hạ giọng, Thái Vũ Quân không phải người có thể nhịn nổi loại chuyện này, hắn la to như vậy, cả phòng mọi người đều sôi nổi nhìn lại đây.
Hắn liền rụt lại thân mình một chút, lặng lẽ dịch tới gần Lâu Tri Muội, muốn hạ thấp cảm giác tồn tại một chút, cuối cùng ánh mắt của mọi người cũng dời đi nơi khác, hắn mới nhỏ giọng nói: "Thật vậy sao? Đại ca ngươi trộm sách luận của ngươi?"
Đoạn Hành Dư vừa định lắc đầu nói không biết, bỗng hắn khựng lại, đột nhiên nhớ tới, Đoạn Hành Khâm tuy rất ít khi đến sân hắn, nhưng đúng là có một lần lén lút đến, chẳng lẽ chính là lần kia?
Xem thấy vẻ mặt của hắn, Thái Vũ Quân liền có thể đoán ra một chút, lòng hắn đầy căm phẫn: "Tám phần là đúng rồi! Thật quá đáng! Để ta đi nói cho Chưởng chính!"
"Đừng." Đoạn Hành Dư có chút đau đầu, "Bỏ đi, ta vốn dĩ cũng không định nộp bài này, hơn nữa vu khống..."
Lâu Tri Muội gật gật đầu, "Trước mắt đừng gấp, chữ viết này không phải của Hành Dư, hắn không trực tiếp dùng bài của ngươi nộp, không dễ tố cáo. Chúng ta nên ngẫm lại xem có thể tìm được chứng cứ hay không đã."
Hiện tại không phải thời đại internet, không có cái gì để chụp ảnh, cũng không có cách in hình, nếu bản thảo bị hỏng, cho dù có chứng cứ thì cũng khó có thể chứng minh rõ ràng, xem ra lần này chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Khâu Hoành Tranh hỏi: "Lần tuyển chọn này có khen thưởng gì không?"
Lâu Tri Muội nói: "Bây giờ chỉ có tác dụng giúp tên tuổi được lan rộng. Bất quá nếu sau này ban hành xuống có hiệu quả tốt, Hoàng Thượng mặt rồng đại duyệt, đương nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt, ít thì ban cho chút thưởng, nhiều thì thăng quan phát đạt, cũng từng có con cháu thế gia nhờ vào việc này được tiến vào triều đình, từ đây một bước lên mây."
"Các ngươi cũng biết Duyệt triều chúng ta từ trước đến nay chọn quan không xem gia thế, cho nên nếu chỉ muốn đại phú đại quý thì dễ, nhưng nếu muốn có vị trí nho nhỏ trong triều đình lại khó hơn hẳn, mặc dù tương lai có muốn kế tục vị trí của phụ thân, cũng phải xem lại bản lĩnh của chính bản thân."
Thái Vũ Quân càng nghe càng tức, "Vậy chuyện này... không phải hắn đang đoạt đi cơ hội làm quan của Tiểu Dư sao? Ta không định làm quan, đời này dù chỉ có ăn ăn uống uống, cũng sẽ có của cải của cha, nhưng Tiểu Dư là con vợ lẽ... chỉ có thể dời ra phủ."
Mấy người cuối cùng cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt, chuyện này đành tạm gác sang một bên.
Tan học, Đoạn Hành Dư vừa đi ra Quốc Tử Giám liền thấy A Mao đứng bên ngoài chờ hắn, xa phu để xe ngựa dừng cạnh sư tử đá.
"A Cần đâu?"
A Mao nắm tay Đoạn Hành Dư, "Công tử, Cửu hoàng tử lại đem con ngựa trắng kia về, A Cần ca ca ở nhà cho nó ăn cỏ."
Đoạn Hành Dư lên xe ngựa, có chút bất đắc dĩ, "Đưa về khi nào?"
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae