9 giờ tối.
Cửa tiệm bán thức ăn cho gia súc Trương Tam.
Giang Phong đứng lên, cười nói:
"Chú Trương, dì Trương, bây giờ cũng trễ rồi, cháu xin phép đi trước. Ngày mai, cháu sẽ sắp xếp cho anh Văn và chị Lan gặp mặt nhau, thời gian cụ thể sẽ nói sau, còn về địa điểm thì cháu sẽ cố gắng sắp xếp nó ở trên đường Đàm Giang, hai người thấy sao?"
Trương Cẩm Tùng nở một nụ cười tươi, nói:
"Tiểu Phong, cháu cứ xem rồi sắp xếp là được, bên phía chúng tôi không có ý kiến gì cả."
Còn dì Trương thì vừa kêu con gái đang xem cửa tiệm đi ra, vừa lấy ra một hộp lá trà cao cấp đã chuẩn bị từ sớm, nói:
"Tiểu Phong, đây là lá trà mà chú Trương của cháu thích uống nhất, cháu mang một hộp về uống đi, hôm nay thật sự đã vất vả cho cháu rồi!"
Giang Phong lên tiếng chào hỏi với Trương Thu Lan vừa mới đi ra trước, sau đó mới từ chối:
"Dì Trương, dì quá khách sáo rồi, cháu chỉ là một chân chạy việc mà thôi, có gì cực khổ đâu cơ chứ. Với lại, cháu cũng không biết thưởng thức trà, vẫn đừng nên lãng phí loại lá trà tốt như này của chú Trương."
Dì Trương im lặng chỉ nhét hộp trà vào trong tay của Giang Phong, nói:
"Tiểu Phong, cháu đừng từ chối. Chú Trương của cháu cũng chỉ là người ngoài ngành, nếu như muốn nói lãng phí, thì cho ông ấy uống mới là lãng phí."
Trương Cẩm Tùng không thèm để ý tới lời của bà, cười nói:
"Về việc uống trà này, chỉ cần ngửi thấy thơm, uống vào thuận miệng, thì đó chính là trà ngon."
Giang Phong thấy thế thì cũng không từ chối nữa, nói cảm ơn rồi nhận lấy hộp trà, sau đó chào mọi người một lần nữa:
"Chú Trương, dì Trương, chị Lan, cháu về trước. Ngày mai, sau khi định ra được thời gian và địa điểm gặp mặt, cháu sẽ gọi điện cho mọi người."
"Được, chờ điện thoại của cháu."
"Buổi tối lái xe nhớ chú ý an toàn."
"Gặp lại sau!"
Sau khi rời khỏi của tiệm bán thức ăn cho gia súc của Trương gia, Giang Phong chờ không kịp mà lấy điện thoại ra, vừa lái xe vừa gửi ảnh của Trương Thu Lan qua cho Lý Hưng Văn, đồng thời ghi âm một đoạn tin nhắn gửi qua:
"Anh Văn, anh thấy tướng mạo và dáng người của cô gái này thế nào?"
Tin nhắn vừa được gửi qua chưa tới một phút, thì điện thoại của Giang Phong đã vang lên.
Hắn nhìn thoáng qua điện thoại, hoàn toàn không có gì bất ngờ khi người gọi tới là Lý Hưng Văn.
Hắn nối máy sau đó cười nói:
"Anh Văn, thế nào, anh thấy cô gái này được không?"
Giọng nói của Lý Hưng Văn nghe có vẻ rất kích động, nói:
"Quá được, cô ấy cực kỳ hợp ý tôi. Giang đại sư, cô gái mà trước kia chú nói là cô ấy sao?"
Giang Phong cười ha ha, nói:
"Không sai, chính là cô ấy."
Lý Hưng Văn vội vàng truy hỏi:
"Giang đại sư, cô ấy là người địa phương nào? Tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Cô ấy đồng ý cùng tôi xem mắt sao?"
Giang Phong nghe thấy thế thì không khỏi một lần nữa cảm khái 86 điểm xứng đôi quả thực là khủng bố, sau đó trả lời:
"Cô ấy ở trấn Đàm Giang kế bên, tên là Trương Thu Lan, năm nay 28 tuổi, cô ấy đã đồng ý cùng anh xem mắt!"
Lý Hưng Văn hưng phấn nói:
"Vậy thì tốt quá rồi, khi nào chúng tôi sẽ gặp nhau?"
Giang Văn cười nói:
"Anh Văn, anh nói trước với cha mẹ một tiếng đi. Bây giờ, tôi đang trên đường trở về từ trấn Đàm Giang, có lẽ khoảng chín giờ rưỡi sẽ về tới nhà của anh. Chờ tôi đến nơi rồi chúng ta sẽ bàn về thời gian và địa điểm mà hai người sẽ gặp mặt."
"Được, cảm ơn Giang đại sư, vất vả cho chú rồi!"
"Đừng khách sáo, cứ như thế đi, lát nữa gặp!"
Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong dừng xe, cầm lấy hộp lá trà mà Trương gia tặng đặt vào trong cái thùng ở đằng sau xe, sau đó mới chuyên tâm lái xe.
Con đường từ nhà Trương Thu Lan tới nhà Lý Hưng Văn ước chừng hơn hai mươi cây số, nhưng nhờ đường được xây dựng khá tốt, cũng như ban đêm khá ít xe cộ, cho nên Giang Phong gần như không hề giảm tốc độ, cuối cùng cũng thuận lợi tới được nhà của Lý gia trước chín giờ rưỡi.
Lý Minh Thành thấy Giang Phong liền vội vàng chào hỏi:
"Giang đại sư, vất vả cho cậu rồi, mau tới đây uống chén trà trước đã!"
Giang Phong dừng xe, cười nói:
"Chú Lý đừng khách sáo như thế, đây là bổn phận của cháu mà. Dù sao thì ở nhà cháu cũng rất rảnh rỗi, cho nên mới tới chào hỏi nhà cô gái kia ngay trong đêm nay, sẵn tiện xem ý của cô ấy như thế nào."
Dì Lý nói:
"Nghe Tiểu Văn nói rằng cô gái kia đã đồng ý gặp mặt rồi?"
Giang Phong gật đầu nói:
"Đúng thế. Cả cô ấy và cha mẹ cô ấy đều đã đồng ý gặp mặt. Đã trễ thế này rồi mà cháu còn đến tìm mọi người là do muốn bàn về thời gian và địa điểm gặp mặt."
Lý Hưng Văn cười khà khà, nói:
"Vậy thì rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp sắp xếp thời gian gặp mặt vào ngày mai đi! Địa điểm không quá quan trọng, ở đâu cũng được, Giang đại sư cứ xem rồi sắp xếp là được."
------
Dịch: MBMH Translate