Lam Chí Huy không phải là kẻ ngốc. Lúc trước, anh ta không nghĩ tới phương diện kia. Nhưng bây giờ thấy Doãn Giai Lỵ không ngừng rơi nước mắt, mà chú thím Doãn cũng rơm rớm nước mắt, anh ta dường như đã hiểu rõ được điều gì đó. Sau đó, anh ta nhìn kỹ Doãn Giai Lỵ, bóng dáng dần dần trùng khớp với hình dáng trong đầu, anh ta không khỏi kinh ngạc nhìn cô ta: "Cô là. . ." Doãn Giai Lỵ lau nước mắt, lộ ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ, khẽ nói:...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.