Đường Tam mím chặt bờ môi, lúc này thật sự nhịn không được muốn xông ra ngoài. Nhưng bị Vương Diên Phong cản lại, dần dần làm nguội đi máu đang sôi trào của hắn.
Lãnh chúa Phong Lang rất có thể là cường giả ngũ giai, Đại tế ti chỉ sợ có thực lực lục giai. Khi hắn ra tay, hắn không thể làm gì khác hơn là đưa đầu vào chỗ chết. Tuy nhiên, những nô lệ con người ở đây thậm chí có thể được miêu tả là không có linh hồn, họ là những người cùng chủng tộc với hắn!
Khi Lang yêu giết con người không khác gì giết gia súc, trong mắt chúng, con người còn không bằng đám gia súc.
"Dâng tế phẩm!"
Đúng lúc này, giọng nói của Đại tế ti vang lên.
Đường Tam khẽ nhích người, tránh đi Vương Diên Phong cản trở, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, Vương Diên Phong dường như cảm giác được, quay đầu nhìn hắn, khẽ nhíu mày.
Lúc này, những đứa trẻ đã thức tỉnh kia đã kinh hãi đến run rẩy, trên mặt Đường Tam cũng là một bộ kinh hãi. Điều này khiến Vương Diên Phong sau khi nhìn thấy biểu hiện
của Đường Tam mới có chút nhẹ nhõm hơn, tay phải dùng sức kéo hắn lại sau lưng của mình một lần nữa.
Mặc dù Đường Tam không biết Vương Diên Phong có thân phận gì ở trong Phong Lang tộc, nhưng nhìn vào lúc trước y đối với hắn và những người khác tiến hành khảo hạch, và hành động của y lúc này, ít nhất y vẫn có lòng hướng về con người.
Trước khi bị đẩy lùi lại phía sau lưng Vương Diên Phong, những gì hắn nhìn thấy là những phụ nữ khỏa thân được đưa lên tế đàn, tổng cộng có mười người. Không hề nghi ngờ, đây chính là tế phẩm trong lời của Đại tế ti.
Đường Tam thậm chí không cần giả bộ, thân thể của hắn cũng đang run rẩy.
Mặc dù ở trong Phong Lang trấn này, hắn đã chứng kiến quá nhiều cái chết của con người. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy giết chóc tàn khốc như vậy.
Cho dù là ở kiếp trước, hắn cũng hiếm khi xuất hiện những cảm xúc tức giận như thế. Đã từng là một vị Thần Vương, hắn đối với cảm xúc của bản thân khống chế rất tốt, nhưng là lúc này, hắn làm sao có thể bình tĩnh được?
"Tổ tiên vĩ đại! Hôm nay con cháu xin dâng lên ngài những huyết thực ngon nhất, xin hãy luôn phù hộ con cháu của ngài, để cho Phong Lang nhất mạch lớn lên mạnh mẽ. Dâng huyết thực lên!
Cùng với tiếng sói tru của Đại tế ti như ma khóc, mười nữ tử nhân loại được đưa đến ngay lập tức bị cắt cổ họng, máu chảy đầm đìa, ướt đẫm cả tế đàn. Tiếng sói tru chói tai một lần nữa truyền khắp Phong Lang trấn.
Đối với bọn chúng mà nói, đại điển tế tự chính là những giây phút phấn khích điên cuồng.
Chết rồi, lại thêm mười người chết. Đường Tam đau lòng nhắm mắt lại.
Giờ phút này, trong lòng hắn đã không còn chút do dự. Hắn muốn thay đổi thế giới này, thay đổi tất cả mọi thứ ở đây, hắn muốn để con người ở đây không còn như súc vật, thức tỉnh con người, và lật đổ sự thống trị của Yêu Quái tộc và Tinh Quái tộc.
Trong bất kỳ thế giới nào đều là mạnh được yếu thua. Chỉ có làm cho con người mạnh lên theo đúng nghĩa mới có thể thay đổi tất cả những điều này.
Đại điển tế tự vẫn đang tiếp tục diễn ra, kéo dài nửa tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Đường Tam từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, thân thể như run lên, cũng không có lại nhìn hướng tế đàn nữa. Chỉ lẳng lặng đứng sau lưng Vương Diên Phong. Giờ phút này, trong lòng của hắn kiên định vô cùng. Ngoài việc tìm kiếm thê tử của mình, ở trong thế giới Pháp Lam này, trên đại lục Yêu Tinh này, hắn còn có một trách nhiệm nặng nề khác!
Buổi tế tự kết thúc, các nhóm Lang yêu nhóm giải tán đi, Vương Diên Phong quay sang Đường Tam, Lăng Mộc Tuyết năm người nói:
"Các ngươi đi theo ta."
Cả năm người đều run rẩy đi theo Vương Diên Phong, với sự dẫn dắt của Vương Diên Phong, họ được dẫn đến một ngôi nhà ở phía tây của Phong Lang trấn.
Ngôi nhà ở đây khác biệt một trời một vực với ngôi nhà mà họ đã sống trong làng trước đây.
Đây là một ngôi nhà được xây bằng gỗ và đá, kiểu dáng nhà nhỏ có hai lầu, phía trước là khoảng sân với hàng rào bằng cọc gỗ bao quanh một khoảng sân nhỏ rộng chừng một trăm mét vuông.
Vương Diên Phong mở cổng và đưa năm người họ vào nhà. Cánh cửa trên tầng hai của ngôi nhà mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp từ trong bước ra. Nhìn thấy Vương Diên Phong trở về, nàng vội vàng tiến lên, nhẹ giọng nói:
"Kết thúc rồi?
Vương Diên Phong khẽ thở dài, "Kết thúc rồi."
Nữ tử cúi đầu, hai mắt có chút đỏ lên:
"Lần này là năm đứa nhỏ sao?"
"Ừm. Còn có năm đứa thất bại."
Người phụ nữ hiển nhiên biết kết quả của việc không thông qua là gì, nàng cúi đầu.
Vương Diên kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
"Vào nhà trước đi."
Người phụ nữ trầm giọng nói, giọng nói hiển nhiên có chút khàn khàn.
Đám người Đường Tam, Lăng Mộc Tuyết năm người được Vương Diên Phong và người phụ nữa kia đưa vào nhà.
Căn nhà rất ấm áp, có lò sưởi đốt trên tường, tỏa ra không khí ấm áp. Trang trí rất đơn giản nhưng có thể coi là có bàn ghế đầy đủ, có phòng ở hai bên, còn có cầu thang dẫn lên tầng trên.
Cảm nhận được sự ấm áp trong nhà, mặc dù bốn người cùng Đường Tam có chút hụt hẫng, nhưng so với lúc trước hoảng sợ, cuối cùng cũng thoải mái một chút.
Người phụ nữ bước sang một bên, rót mấy cốc nước ấm đưa cho bọn hắn. Cầm cốc nước trên tay, Đường Tam đột nhiên có cảm giác được một lần nữa làm người, Lăng Mộc Tuyết không nhịn được khóc lên.
Vương Diên Phong thở dài nói:
"Các ngươi thật may mắn, nhưng cũng thật không may, các ngươi được lựa chọn và có một cuộc sống mới. Các con à, từ hôm nay trở đi, ta sẽ là sư phụ của các ngươi. Các ngươi phải cùng ta học tập một vài thứ, chỉ có chăm chỉ học tập, có sức mạnh bảo vệ bản thân, các ngươi mới có thể tồn tại theo đúng nghĩa. Ba năm sau sẽ có một lần khảo hạch khác. Các ngươi phải chiến thắng Lang yêu cùng lứa để thực sự đủ tư cách làm phụ thuộc. Nếu không. . . tình huống của mấy đứa trẻ hôm nay các ngươi cũng đều nhìn thấy rồi đó."
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút.
"Ta không biết các ngươi có thể nghe hiểu lời ta đang nói hay không, ta sẽ cố gắng hết sức để dạy cho các ngươi. Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ sống ở đây với ta. Cho đến khi vượt qua khảo hạch và trở thành phụ thuộc, mới có thể có được nhà riêng của mình."
Y quay sang người phụ nữ bên cạnh và nói:
"Người này là sư mẫu của các ngươi, nàng tên là Khâu Tĩnh. Chúng ta trước kia đều đã trải qua những điều tương tự như các ngươi ngày hôm nay. Chúng ta có thể tồn tại bởi vì chúng ta có thể trở thành phụ thuộc. Ba năm tiếp theo, các ngươi phải cố gắng để có đủ tư cách như vậy để không còn phải làm nô lệ nữa. Được rồi, các ngươi đều về nghỉ ngơi trước đi, sư mẫu sẽ dẫn các ngươi về phòng, Các bạn nam hai người ở một phòng, còn bạn nữ này thì một mình ở một phòng. Ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy các ngươi. Tấm bảng này cũng đã chuẩn bi tốt, các ngươi hãy đeo trên người. Lúc muốn ra ngoài đi dạo, nhất định phải mang theo. Có nó, các ngươi sẽ không bị xem như nô lệ."
Vừa nói, Vương Diên Phong đưa cho mỗi người một tấm bảng gỗ, trên tấm bảng gỗ này có chạm khắc hoa văn, trên đó được khảm xương giống như nanh sói, nhưng không phải răng nanh.
Phòng bọn hắn ở đều ở tầng một. Đường Tam được chỉ định ở cùng với một cậu bé khoảng mười tuổi.
Khâu Tĩnh đưa họ vào phòng, lầu một có một nhà vệ sinh dùng chung, Khâu Tĩnh yêu cầu mỗi người tắm rửa sạch sẽ cơ thể của họ trước. Tắm rauwr sạch sẽ xong, mọi người được phát cho một bộ quần áo giống như vải bố. Vải bố tuy thô nhưng rất dày dặn, giữ ấm tốt.
Tắm rửa sạch sẽ, mọi người cùng nhau xuống lầu một ăn cơm.
Bọn hắn ăn một khối cây giống như thân rễ, chỉ cần luộc sơ qua và thêm một chút muối, ngoài ra còn có một ít loại thịt nấu chín. Đối với nô lệ mà nói, đây tuyệt đối là một bữa phong phú. Uống nước canh thịt tuy không có mùi vị gì nhưng rất thơm, tâm tình của mọi người đã nguôi ngoai đi rất nhiều.
Nhưng Đường Tam để ý thấy đôi mắt của Lăng Mộc Tuyết lúc nào cũng sưng đỏ, ánh mắt đờ đẫn, chỉ ăn rất ít. Vương Diên Phong hỏi tên của họ, trong số năm người, ngoại trừ Đường Tam và Lăng Mộc Tuyết, ba người còn lại thậm chí còn không có tên. Chỉ có một danh hiệu đơn giản.