Người đầu tiên thức tỉnh và cũng đồng thời sinh ra Phong Lang biến là một thanh niên được gọi là Đại Cường. Ở cùng phòng với Đường Tam hay gọi hắn là Tiểu Mộc Đầu. Còn Đại Cường cùng phòng thì được gọi là Mao Đầu.
Vương Diên Phong cũng lấy tên cho bọn hắn để dễ phân biệt, dứt khoát giống như Đường Tam. Lần lượt là Vương Đại, Vương Nhị, Vương Tam. Còn nói với bọn hắn, sau này khi đã trở thành phụ thuộc chân chính có thể tự chỉnh sửa tên của mình. Chỉ khi trở thành phụ thuộc chân chính thì mới có thể chính thức có được cái tên của chính mình.
Sau khi ăn xong cơm tối, Vương Diên Phong liền nói bọn hắn trở về phòng nghỉ ngơi. Ngày mai mới bắt đầu giảng dạy bọn hắn.
Trở về phòng, do ban ngày quá mức sợ hãi, nhưng nơi này thực sự rất ấm áp cho nên Vương Nhị rất mau đã chìm vào giấc ngủ.
Nhìn hắn ngủ đi, Đường Tam mới lặng lẽ xuống giường, lúc này sắc trời bên ngoài cũng đã tối. Hắn rón rén đi qua đại sảnh, đi vào một gian phòng của lầu khác, đưa tay lên cửa gõ nhẹ mấy cái. Lăng Mộc Tuyết đang ở trong gian phòng này. Gian phòng nằm đối diện với hai gian phòng dành cho nam sinh chỉ cách bằng một cái đại sảnh.
Cửa mở ra. Để lộ khuôn mặt của Lăng Mộc Tuyết.
Thấy người tới là Đường Tam, Lăng Mộc Tuyết hai mắt sưng đỏ một lần nữa ứa ra nước mắt.
Đường Tam lách mình đi vào bên trong, đồng thời cũng khép cửa phòng lại.
“Ngươi làm sao vậy?” Đường Tam thấp giọng hỏi. Đối với hắn mà nói từ sau khi đi vào thế giới này hắn đây lần đầu tiên cảm nhận được không khí ấm áp của nữ hài nhi, cũng có thể là hắn quan tâm. Thế giới đối với con người mà nói chẳng khác gì tận thế, muốn cảm nhận một chút ấm áp thì thực sự quá khó.
Nghe hắn hỏi, Lăng Mộc Tuyết trong nháy mắt liền “Oa” một tiếng khóc lớn lên.
“Mụ mụ, mụ mụ…”
Đường Tam sững sờ,đỡ lấy thân thể đang chao đảo của nàng, nhưng trong chốc lát lòng hắn đột nhiên nổi lên một dự cảm không lành. Nó giống như đang mắc kẹt ở cuống họng làm hắn không thể thở nổi.
“Mụ mụ của ngươi thế nào?” Lời nói Đường Tam có chút dồn dập hỏi.
Lăng Mộc Tuyết lục này cũng đã khóc không ra tiếng, nàng căn bản nói không ra lời.
Lông mày Đường Tam cũng nhíu chặt, dìu nàng ngồi xuống giường, tay phải đặt lên lưng của nàng, vận chuyển Huyền Thiên Công từ từ truyền công lực vào người nàng, giúp nàng ổn định tâm thần.
Sau khi hắn truyền công lực của mình vào cơ thể Lăng Mộc Tuyết, thì lập tức cảm nhận được trong cơ thể nàng dường như có một tia năng lượng màu xanh rất yếu ớt, lúc cảm nhận được công lực của Huyền Thiên Công, nó giống như muốn tiếp cận tia năng lượng kia.
Đường Tam vội vàng khống chế cưỡng ép thu hồi công lực, hắn không muốn đem một tia huyết mạch Phong Lang yếu ớt của Lắng Mộc Tuyết thôn phệ, vạn nhất không thể khôi phục thì biết làm thế nào bây giờ? Vậy liền thực sự hại nàng.
Nhưng chính lần này Huyền Thiên Công truyền vào người, Lăng Mộc Tuyết cảm nhận được phần ấm áp kia, cảm xúc của nàng cũng theo đó khôi phục mấy phần.
Hai mắt nàng đẫm nước mắt mông lung nhìn Đường Tam: “Mụ mụ, ta thấy mụ mụ ở trên tế đài kia.”
“Ù…Ù..” Đường Tam trong nháy mắt cảm nhận được đầu óc của mình đột nhiên trống rỗng.
Tế đàn, mụ mụ…
Ở trên tế đàn kia, có mười nữ tử loài người, chỉ sợ, chỉ sợ bọn họ là mấu thân của mười người kế thừa huyết mạch phong lang bọn hắn!
Nếu như có mẫu thân của Lăng Mộc Tuyết, thì tự nhiên cũng có nữ tử người đem hắn dẫn đến thế giới này.
Mà đúng là mình quyết định giả mạo một người thức tỉnh huyết mạch Phong Lang, cho nên mới…
Nghĩ đến đây, cơ thể Đường Tam không tự chủ run rẩy.
Hắn tuyệt đối không nghĩ đến, lang yêu lại tàn nhẫn đến trình độ như vậy. Ba người khác hầu như không có phác giác ra thứ gì, cũng chỉ sợ là giống như hắn,từ nhỏ cũng bị tách ra khỏi mẫu thân, nên căn bản không thể nhận ra mẫu thân của mình. Riêng chỉ có Lăng Mộc Tuyết là nàng từng cùng mẫu thân của mình sống chung một chỗ, cùng nhau lớn lên. Vào lúc đó, nàng đương nhiên cũng bị dọa sợ, khi nàng nhận ra người ở trên tế đàn là mẫu thân của mình.
“Thế giới này chính là tàn nhẫn như vậy.” Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra. Vương Diên Phong cùng Khâu Tĩnh từ bên ngoài đi vào.
Vành Mắt khâu tĩnh cũng phiếm hồng.
Đường Tam đột nhiên đứng lên, ngay trong giờ khắc này huyết dịch trong cơ thể hắn giống như triệt để sôi trào, hắn thật sự không thể khống chế nổi tâm tình của mình. Cho dù phóng thích một tia thần thức kia, hắn cũng muốn đem nơi này hủy diệt hết thảy.
Nhưng cũng vào lúc này, Khâu Tĩnh đi về phía trước, bước đến trước mặt bọn hắn, đem Lăng Mộc Tuyết ôm vào ngực mình, ôn nhu an ủi nàng.
Vương Diên Phong đau khổ nhắm hai mắt lại: “Mỗi người chúng ta, mỗi cái đều sống sót mang danh phụ thuộc, đều phải trải qua một màn này. Đây là quy của của Yêu Quái tộc. Nữ tử nhân loại sinh ra người mang huyết mạch của bọn hắn, thì theo bọn hắn nghĩ đó chính là sự khinh thường đối với tổ tiên. nên chỉ có thể làm tế phẩm dâng hiến cho tổ tiên. Ngươi thấy từng bộ từng bộ xương cốt từng chiếc đầu lâu dưới kia sao? tất cả đều do đám quái vật kia giết chết!”
“Lúc ta nhìn thấy hai người các ngươi, ta cũng cảm nhận được là các ngươi khác biệt. Các ngươi đều ý thức được. Nhất là ngươi, mặc dù bên ngoài ngươi giống hệt như những người khác, nhưng khi bọn hắn và các ngươi tiến vào khảo hạch và khi cái chết kéo đến, cơ thể ngươi trong nháy mắt trở nên căng thẳng, nhưng cái căng thẳng đó không phải là sợ hãi, mà là tư thái sẵn sàng chiến đấu. Vì ta đứng bên cạnh ngươi nên ta có thể cảm nhận được. Nếu như ta đoán không lầm thì Phong Lang Biến của ngươi đã thức tỉnh từ trước. Ta không biết ngươi học những kiến thức đó từ ai. Nhưng ta phải nói cho ngươi một điều, muốn có cơ hội sống sót trên cái thế giới này. Manh động chỉ mang đến cho ngươi cái chết, không chỉ có ngươi mà còn có chúng ta cũng như tất cả những người ở đây. Dựa theo quy củ của Yêu Quái tộc, nếu như một tên phụ thuộc tạo phản, thì toàn bộ phụ thuộc trên trấn đều bị liên can và bị xử tử. Dù ngươi vẫn còn là một đứa trẻ. Phương thức an toàn nhất là hiện tại ta hẳn là bắt các ngươi giao cho bọn hắn khảo vấn ngươi khai trí như thế nào, cả hai người các ngươi có hiểu chưa?”
Đường Tam trong nháy mắt từ phẫn nộ chuyển sang băng lãnh, ánh mắt sắc bén nhìn Vương Diên Phong, ánh mắt hắn tuy băng lãnh nhưng cũng mang theo vài phần bình tĩnh: “Vậy ngươi định đem chúng ta giao cho chúng sao?”
Trong lòng Vương Diên Phong đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi, đứng vậy hắn bị Đường Tam nhìn chằm chằm nên có chút sợ hãi, dù đây chỉ là một đứa trẻ, nhưng trong mắt hắn chúng vẫn quá yếu ớt.
Hắn không khỏi cười khổ đáp: “Nếu như muốn đem các ngươi giao ra, thì lúc đó ta còn đứng trước mặt che chở cho các ngươi sao? Hài tử, không cần phải làm, cũng đừng nghĩ đi đến đó. Ngươi cũng không có khả năng thấy thi thể mẫu thân ngươi, bởi vì nó đã sớm bị bọn hắn xử lý. Nếu như ngươi thật sự có tâm, vậy thì hãy cố gắng sống tốt, cố gắng trở nên mạnh hơn.”
Ánh mắt băng lãnh của Đường Tam cũng dần biến mất, nắm đấm cũng chậm ra buông ra.
Nếu như hắn phát động tia thần thức kia của mình, thì hắn nắm chắc có 80% phá hủy hết thảy nơi này. Tuy nhiên, khả năng hắn muốn trở thành thần một lần nữa là quá thấp, chủ yếu là do sự áp chế của thế giới này. Quy tắc áp chế trên tinh cầu này thực sự quá mức cường đại.
Thế nhưng trên thế giới này, ở mảnh đất Yêu Tinh đại lục này, bi kịch của nhân loại chỉ xuất hiện ở mỗi Phong Lang trấn hay sao? Không, nó xuất hiện ở bất kỳ mọi ngóc ngách nào ở nơi này. Coi như tàn sát một cái Phong Lang trấn, thì cũng không giải quyết được vấn đề căn bản của nhân loại.
Vương Diên Phong nói không sai, chỉ có mạnh lên, trở nên cường đại hơn, mới có khả năng giải quyết tất cả.
Đúng lúc này có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay hắn.
Đường Tam quay đầu lại nhìn, thì thấy người đang nắm lấy tay hắn là Khâu Tĩnh đôi mắt nàng mông lung đẫm lệ.
“Hài từ, chúng ta không còn cách nào. Sống tốt mới chính là lời an ủi tốt nhất đến mẫu thân của ngươi. Ta trước kia cũng có hài tử, thế nhưng hắn thức tỉnh khảo hạch thất bại. nếu như hắn thành công thì ta có chết ta cũng nguyện ý.” Vừa nói, Khâu Tĩnh cũng vừa kéo Đường Tam vào ngực mình, mỗi tay một người, bàng ôm lấy hắn cùng Lăng Mộc Tuyết lệ rơi đầy mặt vào người.
Vòng tay của Khâu Tĩnh rất ấm áp, nó sưởi ấm trái tim đầy sát cơ của hắn.
Lắng Mộc Tuyết đang khóc cũng thiếp đi trong vòng tay ấm áp của nàng. Vương Diên Phong đưa Đường Tam trở về gian phòng của mình.
“Được rồi ngủ một giấc ngon đi.” Vương Diên Phong sờ sờ đầu hắn.