Quý Hạ cũng không phải ma mới trong việc lên kế hoạch sự kiện vào các dịp lễ hội trong game, nhưng nếu nhắc đến độ chú trọng của lão đại họ với game thì cách làm thiên về công thức hóa trước kia của cô lại không ổn lắm.
Quý Hạ bắt đầu trở nên bận rộn, Giản Trầm Tinh vẫn đang xử lí dự án mới – cũng không dễ thở chút nào, hai người đều bận tăng ca, mắt ai nấy đều đã xuất hiện quầng thâm.
Nhưng cũng bởi vậy mà số lần Giản Trầm Tinh tới nhà Quý Hạ ngủ ngày một tăng lên.
“Dự án này kết thúc anh có được nghỉ ngơi không?” Quý Hạ hơi đau lòng Giản Trầm Tinh phải bận như thế.
“Khó nói lắm,” Anh chợp mắt vài phút trong lúc đang chờ đèn đỏ, ngón tay thon dài gõ gõ vô lăng, “Lần này bên A yêu cầu hơi nhiều nên lằng nhằng phát sợ. Công ty cũng không đoán trước được sự việc sẽ thế này nên đã ký thêm một hợp đồng khác nữa cũng thuộc diện khai thác phần mềm. Tổ khác cũng bận việc hết rồi, có khi phải làm việc liên tục thôi.”
Quý Hạ giận cá chém thớt mà bĩu môi: “Bên A quái quỷ!”
Anh lại nghĩ rất thoáng: “Cho tiền thì là ông lớn chứ sao.”
“Em lo anh mệt quá thôi.”
Anh có vẻ rất hưởng thụ những lời này của cô, thấy lòng dễ chịu hẳn. Giản Trầm Tinh lại khởi động ô tô, anh dỗ cô: “Được rồi, em đừng lo. Bận xong lần này là chỉ cần bảo trì nữa thôi, xong rồi mình đi chơi nhé, được không?”
Công việc của Quý Hạ diễn ra rất suôn sẻ, sửa bản thảo mấy lần đã được lão đại cho qua. Áp lực chồng chất mấy ngày nay tan biến, không hiểu sao đột nhiên cô lại đói bụng.
Đúng lúc Lâm Nhạc Thủy gọi cô lại: “Quý Hạ Quý Hạ, đêm nay muốn đi ăn chung không?”
Quý Hạ thấy hơi do dự. Nếu cô đi ăn với Lâm Nhạc Thủy thì Giản Trầm Tinh tính sao đây?
Lâm Nhạc Thủy nhìn là biết Quý Hạ đang nghĩ gì bèn giục: “Cậu gọi đàn anh nhà cậu đi chung chứ sao.”
Quý Hạ lắc đầu: “Dạo gần đây anh ấy bận lắm, chưa chắc đã rảnh.” Tuy nói vậy nhưng cô vẫn lấy điện thoại ra gọi cho anh.
“Alo, Quý Hạ?”
Thậm chí cô vẫn nghe thấy tiếng đánh máy tính lạch cạch ở đầu dây bên kia.
“A, Giản Trầm Tinh.” Cô vội vàng nói, “Nhạc Thủy kêu em đi ăn, anh muốn đi chung không?”
“Xin lỗi em, dự án xảy ra ít vấn đề, anh không đi nổi. Lần sau được không?”
“Không sao đâu, anh bận thì thôi vậy. Nhưng nhớ phải ăn cơm đúng giờ đấy.”
“Ừ, em đi chơi vui vẻ nhé. Anh ngắt máy đây.”
Quý Hạ vừa ngắt máy đã thấy Lâm Nhạc Thủy cười mập mờ với mình. Cô chẳng hiểu ra sao, nhưng bị cười như thế làm cô thấy hơi xấu hổ: “Gì vậy hả?”
“Sao cậu lại gọi cả họ lẫn tên người ta xa lạ thế.”
“Không thì gọi thế nào? Tớ cảm thấy tên anh ấy hay mà.”
“Anh yêu, bảo bối, chồng à, honey, mấy cái này đều được hết mà? Cậu cứ gọi Giản Trầm Tinh Giản Trầm Tinh hoài, người ta không biết còn tưởng hai người xa lạ lắm.” Lâm Nhạc Thủy trợn tròn mắt, xong lại phấn khởi hỏi cô: “Nên đêm nay mình ăn gì đây?”
Quý Hạ sởn hết da gà với mấy xưng hô ngọt ngọt ngào ngào cô ấy đề xuất, hoàn toàn không tưởng tượng nổi mình sẽ xưng hô thân mật thế với Giản Trầm Tinh. Cô run run, trả lời một đáp án vô cùng toàn năng: “Gì cũng được.”
Thành công khiến Lâm Nhạc Thủy khinh bỉ nhìn mình.
Cuối cùng Quý Hạ vẫn không yên tâm về Giản Trầm Tinh, cơm nước xong bèn lấy ít cháo định mang tới chỗ anh. Vốn cô định gọi điện thoại nhưng lại sợ quấy rầy anh quá, dù sao chỗ làm việc của anh cũng cách đây không xa lắm bèn dứt khoát đến thẳng đó luôn.
Nhưng chờ tới khi đến cửa Quý Hạ mới nhận ra mình không có thẻ vào cổng nên lại đành gọi điện thoại cho Giản Trầm Tinh.
Những tiếng “tút tút ——” vang lên dài đến lạ thường, anh gần như bắt máy trước đúng một giây điện thoại tự động ngắt máy.
“Alo, Quý Hạ?”
“Giản… Trầm Tinh, anh đã ăn tối chưa?”
“Ừ, anh ăn rồi. Còn em thì sao? Đã về đến nhà chưa?”
Quý Hạ đang định nói em đang đứng ngoài cổng, anh tới đón em đi thì thấy Giản Trầm Tinh cầm điện thoại bước ra phòng làm việc, anh còn đang hút thuốc. Cô hơi giật mình, bởi vì anh chưa từng hút thuốc trước mặt cô, cô còn tưởng anh không hút thuốc, nhưng…
“Quý Hạ?” Anh bỏ điện thoại ra nhìn, dường như đang nghi ngờ tại sao đầu dây bên kia không phát ra tiếng.
Cô hồi thần lại, nói cho hết lời: “Em đứng ngoài cửa công ty anh. Em mang cháo tới, anh còn nuốt trôi không?”
Giản Trầm Tinh bất ngờ nhìn ra phía cửa kính, cau mày, anh hơi trách cô: “Sao không gọi điện trước cho anh?” Nói xong bèn dập điếu thuốc cơ hồ vừa mới châm lên rồi nhanh chân bước tới chỗ Quý Hạ.
Sau một ngày làm việc áo sơ mi của anh đã nhăn nhúm hết cả, Giản Trầm Tinh xắn tay áo đến khuỷu tay nhưng có vẻ rất lỏng lẻo, trông anh hơi mệt.
Giản Trầm Tinh quẹt thẻ, mở cửa, hơi ôm chầm lấy cô,nhưng mới chạm đã lại lập tức buông ra. Sau đó anh cầm lấy túi xách của Quý Hạ kéo cô vào phòng nghỉ.
Quý Hạ có thể ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, đây không phải thứ mùi mà một, hai điếu thuốc tạo ra được. Cô không khỏi nghĩ ngợi, ngày nào anh cũng tới đón cô tan làm, nhưng sao trước giờ cô chưa từng ngửi được mùi thuốc lá trên người anh? Đến nỗimà cô không hề nghĩ tới chuyện anh sẽ hút thuốc…
Giản Trầm Tinh vẫn còn đang trách cô: “Cơm nước xong xuôi đi chơi với đồng nghiệp thả lỏng chút là được rồi, em còn lo mang bữa tối đến cho anh làm gì, có phải anh ngốc đến mức quên cả ăn đâu, huống hồ không ăn một bữa thì cũng có sao, em lại phải chạy tới chạy lui thế này.”
Quý Hạ mở nắp hộp đựng cháo ra đẩy đến trước mặt anh: “Được rồi mà, dù sao em cũng không còn việc khác để làm. Anh mau ăn đi.”
Lúc anh ăn trông rất nhã nhặn. Bất kể ăn gì cũng sẽ không tạo ra âm thanh quá lớn, lúc nhai nuốt sẽ mím môi, rất yên lặng. Nhưng mà nhìn vẻ này của anh…
“Có thật là anh đã ăn tối rồi không?” Quý Hạ chất vấn.
Đôi mắt sau khung kính chớp chớp, anh nuốt cháo xong mới thật thà đáp: “Thật ra là anh đang định ăn.”
Quý Hạ kéo tai anh: “Nãy ai nói sẽ không “ngốc đến mức quên cả ăn”, hả?”
Anh cầm lấy bàn tay đang vặn tay mình của cô, thoải mái thừa nhận: “Được rồi, anh ngốc được chưa.”
“Trầm Tinh, anh phải biết tự chăm sóc mình.” Quý Hạ cảm thấy mặt mình có khi lại ửng hồng lên rồi, nhưng cô vẫn nói nốt: “Nếu không em sẽ đau lòng lắm.”
Giản Trầm Tinh cong môi, anh cười khẽ: “Ừ.”