Giản Trầm Tinh nghe vậy khẽ cười, anh hơi dùng sức ôm cô sát vào người mình và dỗ: “Vất vả bé cưng rồi. Lại đây, anh giúp em thư giãn nhé.” Lưỡi anh chu du khắp khoang miệng cô, đôi tay vỗ về hai má Quý Hạ, nghiêm túc giúp cô giải lao. Cô bé của Quý Hạ đã ướt nhẹp từ lâu, chiếc quần lót đã sũng nước trông ướt át cực kỳ.
Không có ánh nhìn nóng cháy của anh nên Quý Hạ cảm thấy mình cũng gan dạ hơn phần nào. Cô thản nhiên cởi quần lót ra, dang chân ngồi quỳ trên người anh, nhắm h oa huy*t đã ướt đẫm trúng dương v*t đã cương cứng của anh, nhét phần quy đầu đã chảy nước vào trong hoa kính.
Vì bị cà vạt che mắt mà Giản Trầm Tinh đã không hề cảnh giác, anh nhịn không được mà hừ thành tiếng, còn bất giác đỉnh hông về trước. Nhưng Quý Hạ lại không cho anh được như ý, cô nhẹ nhàng nhổm lên ngồi xuống vài ba lần lại tách dương v*t rời khỏi cô bé của mình, hơi hơi áp gậy th*t của anh xuống rồi để hai mảnh trai của mình từ từ cọ toàn bộ phần cán.
Vì hành động thân mật ấy mà hoa môi nóng lên bừng bừng, sâu trong vườn hoa ướt át dường như đã nhận ra sự hưng phấn của hoa môi và phần thịt non bên trong mà tiết ra hết đợt mật hoa này đến đợt mật hoa khác, nhiều đến độ chúng thậm chí còn chảy lên bụng Giản Trầm Tinh.
Người Quý Hạ càng thêm khô nóng mà Giản Trầm Tinh cũng chẳng tốt hơn là bao, người họ đều đã mướt mồ hôi, đôi má đỏ bừng.
Cả hai đã không chờ nổi nữa.
Giản Trầm Tinh nói thẳng: “Bé cưng à, cho anh vào trong đi.”
Quý Hạ lấy bao cao su đã đặt bên gối từ sẵn, thành thạo đeo vào cho anh rồi sau đó một tay cầm thứ dục vọng căng phồng của Giản Trầm Tinh, tay còn lại tách h oa huy*t trơn trượt của mình ra, chậm rãi nhét gậy th*t của anh vào trong hoa kính.
Lúc này Giản Trầm Tinh có phần tiếc nuối vì bị bịt mắt. Nếu không, anh nhất định sẽ được thưởng thức hoa môi đẹp đẽ của cô yêu kiều hé “miệng” nuốt lấy dương v*t của anh từng chút, từng chút một như thế nào.
Huống hồ lần này cô bé ngọt ngào của cô còn chủ động nuốt ngọc hành của anh, chứ không phải bị động hoan nghênh anh cắm vào.
Chờ tới khi cuối cùng anh cũng đi tới chỗ sâu nhất, Quý Hạ khẽ nức nở một tiếng. Cô thở hổn hển, đôi tay chống trên bụng anh, hơi nhếch mông lên rồi lại chậm rãi ngồi xổm xuống, hoa tâm bởi vậy mà bị đâm tới tê nhức, còn chưa bắt đầu mà cô đã thấy chân mình mềm oặt.
Cô lén liếc gương mặt anh, thấy không có vẻ gì là ngượng nghịu mới vững tâm, cắn môi dưới dần dần đẩy tốc độ lên nhanh hơn.
Trong lúc ấy, Quý Hạ cứ thấy thiếu thiếu gì đó. Cô nghĩ một lát bèn cầm tay Giản Trầm Tinh đè lên trước ngực mình, nũng nịu: “Trầm Tinh… Ư… Sờ sờ em…”
Giản Trầm Tinh đã chờ cô đầu hàng từ lâu nhưng lúc này anh cũng chưa quýnh. Anh bồi hồi mãi nơi bầu ngực cô rồi mới ra lệnh: “Cầu xin anh đi.” Quý Hạ cầm cổ tay anh không chịu buông, cô nhắm mắt nhổm lên ngồi xuống, cơn nóng từ hoa kính thiêu đốt lý trí của cô, khiến cô có dũng khí nói những lời mắc cỡ ra khỏi miệng: “Anh à… Ư ưm… Cầu…Cầu xin anh, xoa… xoa ngực cho em…”
Vốn dĩ Giản Trầm Tinh cũng không quyết tâm bao nhiêu nên lúc này sao anh có thể nhẫn nổi trước những lời ướt át đến thế? Anh vói vào trong vạt áo ngủ, giận dỗi nhéo hai hạt đậu đỏ của cô, nhéo đến khi cô phải cao giọng xin xỏ mới từ bi buông tha cho hai quả mận đã cứng, thay vào đó bắt đầu xoa bóp hai bên bầu vú mềm mại.
Thật ra lúc ngọc hành của mình nằm trong khoang miệng cô Giản Trầm Tinh đã muốn bắn, chẳng qua chưa đợi anh lên đỉnh nó đã bị trục xuất ra ngoài, còn chưa kịp bình tĩnh lại đã bị cô tra tấn chậm chạp như thế, thành ra cảm giác muốn bắn cũng từ từ giảm dần. Mà lúc này Quý Hạ như có thú, phần thịt non cứ không ngừng đè ép gậy th*t của anh, lại thêm việc mắt bị che nên cảm giác chỗ dương v*t càng thêm mãnh liệt, cảm quan toàn thân cơ hồ đều hội tụ hết xuống đó.
Thế nên trong tiếng rên rỉ ư ưm của cô, Giản Trầm Tinh không muốn chịu đựng thêm nữa, ngọc hành của anh ngóc đầu bắn sạch.
Mỗi lần làm tình rất ít khi anh bắn trước. Dầu sao anh cũng quá rõ những điểm nhạy cảm của cô, tới lúc cần anh cứ vậy kích thích Quý Hạ liên hồi, giúp cô có thể hưởng thụ toàn bộ quá trình làm tình. Cho nên, Quý Hạ
không có kinh nghiệm thấy anh bắn thì hơi mờ mịt. Cô còn chưa cao trào mà, họ sẽ tiếp tục hay…
Giản Trầm Tinh quyết định giúp cô.
Anh dùng sức lật mình đè Quý Hạ xuống, không nói một lời mà chộp đúng đôi môi hơi nhếch lên vì ngạc nhiên của cô trao nó một nụ hôn sâu. Anh rút ngọc hành đã mềm của mình ra, chưa kịp để Quý Hạ phản ứng gì đã đổi thành hai ngón tay mình, cứ thế đâm thẳng vào điểm mẫn cảm của cô.
Vốn dĩ Quý Hạ cũng sắp đến độ cao trào, giờ phút này bị ngón tay của anh trêu cợt những điểm mẫn cảm, rồi ngón cái của anh lại đang xoa bóp phần hoa đế thì lập tức lên tới đỉnh, thậm chí còn bị cơn sướng đến đột ngột kích thích suýt không thở nổi.
Chóp mũi Giản Trầm Tinh chạm nhẹ vào vành tai mướt mồ hôi của cô, anh xin ý kiến: “Bảo bối à, tháo cà vạt ra được không?”
“Chờ… Chờ chút đã.” Quý Hạ trở tay tắt đèn ở đầu giường, khi chỉ còn ánh trăng ngoài cửa sổ soi vào mới tháo cà vạt ra cho anh. Vì vậy mà khi anh mở mắt ra mới không thấy khó chịu do ánh đèn, chỉ có đôi mắt ươn ướt nhộn nhạo đầy nụ cười.
Đầu tiên anh quen cửa quen nẻo quấy rối khoang miệng cô một phen, rồi sau đó mới nhìn thẳng vào mắt cô, hạ giọng hỏi: “Em gái ngoan, kẹo mút của anh trai ăn ngon không?”
Gương mặt vốn ửng hồng của Quý Hạ càng thêm đỏ hơn, cô ngoảnh mặt đi tránh ánh mắt nóng rực của anh, bực mình nói: “Hứ.” Lúc làm tình cô chẳng thấy gì, lúc này nghe mấy lời phóng đãng như thế cô thấy ngại gần chết, quả thực không hiểu nổi sao mình lại nói ra những lời ấy được.
Giản Trầm Tinh bật cười, anh trở mình ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn lên mái tóc Quý Hạ: “Bé cưng đáng yêu quá đi mất.”