Anh cười cười, dứt khoát nhắm mắt hưởng thụ.
Thế là tay cô chuyển lên đầu anh, bắt đầu ấn mấy huyệt vị theo thứ tự giúp anh thả lỏng.
“Dùng sức thế này đã được chưa?”
“Mạnh lên nữa đi.”
Cô lại ấn mạnh thêm chút.
Bàn tay Quý Hạ mềm mại nhưng lại ấn rất thoải mái, cô vuốt ve da đầu Giản Trầm Tinh khiến anh mơ màng suýt ngủ, dường như cơn buồn ngủ chồng chất lâu ngày đồng loạt bùng nổ, khiến anh không mở nổi mắt, sự tỉnh táo cũng dần dần bỏ anh mà đi.
Quý Hạ thầy anh gật gà gật gù thì càng thêm đau lòng, cô vội dừng tay: “Trầm Tinh, anh lại đi ngủ thêm một lát đi.”
Anh yêu cầu: “Em phải ngủ cùng anh cơ.”
Quý Hạ búng trán anh: “Năm nay anh mấy tuổi rồi hả?”
Anh kéo tay cô tới bên môi mình, hôn hôn mu bàn tay Quý Hạ: “Báo cáo cô giáo, năm nay năm tuổi ạ.”
Cô bật cười: “Được rồi bạn nhỏ. Chờ cô lau bàn xong đã nhé.”
Giẻ lau ngay trong tay, cô cũng lười qua bên kia bèn cong eo duỗi tay đi lau, hoàn toàn không hề hay biết vạt váy vốn không dài lắm của mình lại càng thêm ngắn dưới động tác này, thậm chí khi cô vươn tay xa nhất còn làm lộ ra bờ mông duyên dáng bị vây lại bởi quần lót.
Giản Trầm Tinh nhìn đường cong yểu điệu của cô, dục vọng nhanh chóng lan tràn trong ánh mắt.
Quý Hạ muốn anh nhanh đi ngủ một giấc nên lau bàn rất nhanh. Cô đang định đứng thẳng dậy đã giật mình “Ối” một tiếng, giẻ lau cũng rơi sang một bên.
—— Vì tay anh đột nhiên đặt bên cửa vườn hoa bí ẩn của cô, cọ cọ nó cách một lớp quần lót hơi mỏng.
“Giản Trầm Tinh!” Không phải người này nói mình buồn ngủ sao, tự nhiên lại…
“Ừm ừm.” Anh bất cần mà đáp lời cô, đứng dậy bước tới sau lưng Quý Hạ, vén váy ngủ cô lên tới eo rồi cúi xuống hôn một bên ngực cô. Cùng lúc đó, tay anh cũng không dừng lại mà như có như không trêu cợt đóa hoa đang dần dần hưng phấn qua một lớp vải mỏng, hoặc dùng sức hoặc chỉ là lướt qua chuồn chuồn.
Quý Hạ dần thở dốc, cô vịn lấy mép bàn, hai tay dùng sức đến mức khớp xương cũng thoáng trắng bệch.
Giản Trầm Tinh cởi áo ngủ, dương v*t chỉ được bọc bởi lớp quần lót của anh chạm vào người cô, khiến Quý Hạ cảm nhận được một cách rõ ràng rằng dục vọng của anh đang từ từ bị cô đánh thức.
Giản Trầm Tinh dán sát người cô, bao lại tấm lưng yếu ớt của Quý Hạ bằng bờ ngực trần trụi của mình, đôi môi bịn rịn nơi bờ vai trơn trượt của cô: “Bé ngoan, em chuẩn bị xong chưa?”
Quý Hạ cố ý mạnh miệng: “Chuẩn bị gì chứ? Em không biết.”
“Đương nhiên là chuẩn bị,” Anh ép sát, gần như là thì thầm bên tai cô, “Để anh cắm vào rồi.”
Quý Hạ nhịn không được mà “ưm” một tiếng, cảm giác h oa huy*t vì một câu này mà kích động không thôi. Cô cầm lấy một bàn tay anh, rà từ eo mà xuống, xuyên qua quần lót, đặt nó bên cửa mình ướt đẫm của bản thân rồi ghì thật chặt, trả lời: “Anh nói xem?”
Giản Trầm Tinh sung sướng cười khẽ, anh dựa vào ưu thế này mà thử thăm dò nhét tay vào chốn đào nguyên kia. Thịt mềm vách trong dường như nhớ rất rõ vị khách quý này nên tranh nhau nảy lên đón tiếp, nhưng điều này lại khiến chủ nhà cơ hồ không đứng thẳng nổi.
Anh rút ngón tay ra, cởi quần lót của cô xuống. Cửa hoa run run trong không khí, mật dịch trong suốt tuôn ra ào ào. Giản Trầm Tinh lại cởi quần lót của ném sang bên, thứ dục vọng xem chừng dữ tợn ấy dường như một con dã thú bị thả ra khỏi lồng giam, nó lập tức quất vào bờ mông mềm mại của cô, kích thích khiến cả người Quý Hạ giật lên, h oa huy*t cũng thít lại theo phản xạ.
Giản Trầm Tinh không cắm vào trực tiếp mà dùng phần đầu cọ cọ hai mảnh trai của Quý Hạ, đến tận khi nó cũng trơn bóng. Tiếp sau, phần cán của anh dán sát lấy cửa mình của cô, Giản Trầm Tinh vỗ bờ mông vểnh của Quý Hạ, anh ra lệnh: “Bảo bối, kẹp chân chặt vào nào.” Nói xong bèn thúc ngọc hành cọ xát trước cửa khu vườn của Quý Hạ, dạy cô bé của cô ôm cán sao cho thân mật.
Bởi vì vấn đề công việc nên đã lâu rồi hai người chưa “làm”, nên lúc dương v*t cọ vào cửa mình Quý Hạ đã hơi nhũn người ra, cô chỉ biết cố gắng khép chân lại cọ quậy theo động tác của anh. Cô thở hổn hển, rên rỉ, lắc hông thò lại gần đòi lấy một nụ hôn ngọt ngào từ Giản Trầm Tinh, nhưng nụ hôn của anh không những không khiến cô bình tĩnh lại, mà còn chẳng khác nào mồi lửa thiêu cháy cả một đồng cỏ rộng lớn, thiêu cháy Quý Hạ khiến cô vừa thấy hưng phấn vừa vui sướng.
Giản Trầm Tinh bao trọn lấy hai nụ đào đã đứng thẳng từ lâu của cô qua lớp váy ngủ, anh vân vê, kích thích nó, thi thoảng lại xòe cả bàn tay ra ôm trọn lấy bờ ngực mềm mại. Phía trên chiếc cán nóng rực của anh là cửa hoa cũng cháy bỏng chẳng thua gì, hai bên sườn là da thịt mềm mại trơn bóng của Quý Hạ, Giản Trầm Tinh chỉ cảm thấy như đã tới cõi tiên, sảng khoái không thôi. Ăn chay đã lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy đồ ăn mặn khiến anh hơi không kiềm chế nổi, sau khi thọc vào rút ra vài lần bèn cứ thế bắn ra trên đùi cô và sàn nhà.
Nhất thời, trong căn phòng chỉ còn tiếng thở dốc.
Giản Trầm Tinh an ủi hôn lên tấm lưng cô, anh nói: “Chờ anh chút.” Bèn tránh ra.
Quý Hạ nuốt nước miệng cho cổ họng đỡ khô, cô rút một tờ khăn giấy lau sạch tinh d*ch anh “phun nhầm” trên đùi mình. Má cô ửng hồng, không biết do còn lại dư âm sau cơn thăng hoa hay do thẹn khi lau đi dịch nhầy của người kia lưu lại trên người mình.
Chẳng mấy chốc anh đã quay lại, trên người chỉ còn lại chiếc áo ngủ chẳng cài khuy, thứ dục vọng nóng rực đã nguôi đi phần nào sau “hiệp giữa giờ” lại ngóc đầu lên theo từng bước chân anh.
Trừ khi làm tình thì Quý Hạ rất ngại nhìn thấy dương v*t của anh, cô đỏ mặt hừ khẽ: “Không biết xấu hổ gì hết.”
“Em nói ai không biết xấu hổ đấy, hửm?” Giản Trầm Tinh nâng cằm cô lên, liếm lấy bờ môi đỏ bừng của Quý Hạ, sau đó để nó chui vào khoang miệng cô, tỉ mỉ liếm láp mỗi một tấc đất. Anh quấn quýt lấy lưỡi Quý Hạ khiến cô không thể tránh thoát, khiến cô vì đắm mình trong dục vọng mà cuốn theo vị khách kia vào tận trong nhà, khiến người đó càng tiện giày vò cô.
Trong miệng anh có vị gì ngòn ngọt, làm Quý Hạ thấy hơi nghiện, cơ hồ chết mê chết mệt trong đó.