“Alo, Trầm Tinh.” Quý Hạ nghe máy, “Anh mới tan tầm hả?”
“Anh vừa về nhà. Em thì sao, tới nơi thuận lợi chứ?” Giọng Giản Trầm Tinh nghe hơi mệt mỏi.
Quý Hạ nói chuyện rất dịu dàng trong khi đôi mắt thì sáng rỡ, Vương Tử Duyệt đứng dậy bật đèn, bốn gương mặt mập mờ và hóng hớt đập thẳng vào mắt Quý Hạ, khiến cô suýt nữa giật nảy mình.
“Vâng, bọn em đang định đi ngủ…”
Bốn người còn lại đã không thể kìm được mà kêu toáng lên: “Bật loa ngoài! Bật loa ngoài!”
“Xin được nói chuyện! Xin được nói chuyện!”
Quý Hạ ngại gần chết, cô lườm cả đám để cảnh cáo. Nhưng mà hoàn toàn chẳng có ích gì.
Giản Trầm Tinh ở đầu dây bên kia cười khẽ, hỏi: “Là bạn cùng phòng của em hả?”
“Ừm. Họ rảnh rỗi sinh nông nổi thôi, anh đừng để ý.”
“Không sao thật chứ? Anh sợ lát nữa em sẽ bị bắt nạt đấy.” Anh thoáng ngừng, dường như đang mở cửa, “Nên em yêu à, mở loa ngoài đi em.”
“Thôi được rồi…” Quý Hạ cắn cắn môi, trước tiên bịt điện thoại lại và thì thào cảnh cáo họ, “Đừng có nói bậy đấy.” Xong mới mở loa ngoài, đặt điện thoại lại gần bốn người kia.
“Chào mọi người, tôi là Giản Trầm Tinh, bạn trai Quý Hạ.” Giọng anh không mỏi mệt như lúc nãy nữa mà nghe rất trong trẻo, khiến người nghe như tắm mình trong gió xuân.
“Chào anh chào anh!” Tuy cả bốn có vẻ rất hưng phấn nhưng giọng lại bình tĩnh lạ, mấy người họ thay nhau giới thiệu tên.
“Xin lỗi mọi người, vì vấn đề công việc nên tôi đành phải tới muộn. Hai ngày tới phiền mọi người chăm sóc Quý Hạ nhé.”
“Được được!” Vương Tử Duyệt khá dũng cảm bắt đầu gây sự, “Anh bạn này, anh nói xem đến nay Quý Hạ cũng không chủ động giới thiệu anh cho chúng tôi có phải hơi bị quá đáng không?”
“Ngại quá, Quý Hạ tương đối thích cảm giác kim ốc tàng kiều ấy mà.”
“Hai người đã bàn trước với nhau rồi đúng không?!” Giang Lam không nhịn được mà lườm Quý Hạ.
“Ừm? Ý là thế nào vậy?” Giản Trầm Tinh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Chiều nay Quý Hạ bảo sợ giới thiệu anh xong tụi tôi “chôm” mất anh đấy.”
“Cô ấy lo xa quá rồi.” Anh cười cười, “Yên tâm, tôi đây khó bị chôm đi lắm.”
Bát cơm chó này thành công khiến cả đám ngậm miệng.
Trò chuyện thêm một hồi, Quý Hạ cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà ngắt lời: “Rồi, đi ngủ đi.”
“Vậy, gặp lại sau nhé.”
Sau khi cô ngắt điện thoại, Dư Sơn Sơn tổng kết rất sâu sắc: “Giờ thì tôi biết “nói ít giàu to*” là gì rồi.”
(*) Ý chỉ đôi khi không khoe khoang mới giữ được lợi cho chính mình.
Ngày hôm sau không ai ngủ nướng, cả đám cùng dậy đúng giờ để đi thử quần áo. Vu Trạch Lâm còn phải đi xem xét rất nhiều chuyện trong hôn lễ, thậm chí còn đi sớm hơn cả bọn cô, chỉ còn một chàng trai duy nhất là Tả Tĩnh lại không chịu ra ngoài cùng mấy cô gái.
Dư Sơn Sơn than vãn: “Già đầu như thế rồi, đã vậy còn là nhân viên công vụ mà ngày nào cũng vào tiệm net, còn chăm hơn về nhà.”
Mọi người bật cười, Chu Thanh Nhiên đáp lời: “Bà phải biết đủ đi, ít ra tiệm net còn cho bà vào đấy. Anh Lâm nhà tôi ở trong phòng thí nghiệm suốt, muốn gọi điện còn phải canh giờ.”
Giang Lam hít sâu một hơi, bình luận: “Cái mùi khó chịu của đám có người yêu đây mà.”
Mấy cô gái cười đùa trêu cợt nhau mãi, làm chuyện gì cũng thấy vui.
Chu Thanh Nhiên thuê váy cưới. Không phải do hai bên gia đình không chịu bỏ tiền ra mà là tự cô ấy thấy lãng phí quá, sau khi thương lượng với Vu Trạch Lâm mới quyết định như thế.
“Dù sao cũng chỉ mặc một lần, mua xong cũng chẳng được lời lãi gì.” Chu Thanh Nhiên thay váy cưới ra cho họ xem, trên gương mặt là một nụ cười hạnh phúc còn đôi mắt lấp lánh niềm vui, “Đẹp không?”
“Ừ ừ ừ!” Họ cùng gật đầu lia lịa, “Không ngờ anh Nhiên nhà bọn tôi mặc váy cưới vào cũng giống người thường quá chứ.”
“Biến đi!” Cô dâu lập tức trở mặt, chẳng qua mặc váy cưới lên không giơ chân đá người khác được nên đành bất đắc dĩ từ bỏ.
Đồ của phù dâu đơn giản hơn nhiều, bốn người thử xong chẳng muốn cởi ra. Quý Hạ soi gương, lưu luyến nói: “Hay là tôi cứ mặc thế này luôn nhỉ.”
Giang Lam phụ họa: “Ý hay đấy!”
Kết quả là Chu Thanh Nhiên nhìn bọn cô cũng thấy thèm, cuối cùng cũng lấy thêm luôn một bộ.
Sau khi thử quần áo và trang điểm xong họ bèn trở về, giúp đỡ mọi người trang trí và xem chương trình hôn lễ, bận tới hoa cả mắt.
Lẫn trong bầu không khí rối ren là niềm hạnh phúc, khiến Quý Hạ cũng muốn kết hôn ngay ngày mai.
Cô nhìn nhóm thân thích của Chu Thanh Nhiên ra ra vào vào, tuy rằng luôn có người chê chỗ này không được chỗ kia không xong nhưng gương mặt ai ai cũng ánh niềm vui sướng, không ai muốn cãi nhau hay giận dỗi trước hôn lễ.
Đây là sức hấp dẫn của hôn lễ chăng, Quý Hạ nghĩ thầm.
Sau hai ngày bận rộn, Quý Hạ nhận được điện thoại của Giản Trầm Tinh.
Lúc anh đến đã là 9 giờ tối, không tiện tới nhà Chu Thanh Nhiên nên Quý Hạ dẫn thẳng anh tới chỗ khách sạn.
“Anh mệt không? Lát nữa nhớ đi ngủ sớm nhé, mai tầm bốn năm giờ sáng đã phải dậy rồi.” Trên đường đi Giản Trầm Tinh cứ nhắm mắt mãi nên Quý Hạ thấy hơi lo.
“Cũng tạm. Nên đêm nay anh ngủ với Tả Tĩnh à?” Trước đó cô đã báo cho anh biết.
“Vâng. Nếu anh không muốn thì đặt thêm một phòng nữa cũng được, lúc ra ngoài em có hỏi rồi, vẫn còn phòng trống đấy.”
“Không cần đâu.” Anh kéo tay cô lại chỗ mình sờ mó, tựa đầu vào vai Quý Hạ, giả đò giận dỗi, “Anh còn tưởng được ngủ cùng em cơ.”
Để chào mừng anh, ba cô phù dâu đều không tháo trang sức ra, họ tỏ vẻ hoan nghênh Giản Trầm Tinh với vẻ rất đoan trang. Thực ra mấy người họ đứng đắn lên thì cũng rất được, nếu không phải Quý Hạ đã từng được chiêm ngưỡng vẻ đó của ba cô nàng nọ khéo còn ngỡ mình tới nhầm phòng.
Giản Trầm Tinh mỉm cười với từng người, đợi tới lúc sang phòng bên sắp xếp xong xuôi bèn cầm quà gặp mặt tặng họ, cười nói: “Lần đầu gặp mặt, mong được mọi người để mắt tới.”
Đã tối muộn nên họ cũng không tiện nói chuyện thêm nữa, sau khi tiễn hai chàng trai ra ngoài ba người nọ mới hiện nguyên hình: “Trời trời trời! Quý Tiểu Hạ! Tôi hiểu tại sao bà lại giở quẻ kim tốc tàng kiều rồi!”