Anh không rõ cô cần phải can đảm tới chừng nào mới có thể lặng lẽ chú ý một người lâu tới thế. Anh chỉ biết, là người được chú ý ấy, anh thực lòng cảm thấy thỏa mãn, sung sướng… và cả đau lòng.
Khi cảm nhận được sự hồi đáp dịu dàng của cô, đột nhiên anh lại thấy căm hận vì bản thân đã từng chẳng hay biết gì. Giản Trầm Tinh thực sự không dám tưởng tượng thái độ xa lạ của anh với Quý Hạ khi họ gặp lại đã khiến cô đau khổ đến mức nào.
Anh kề trán mình sát trán cô, nói khẽ: “Có phải thích anh vất vả lắm không?” Hỏi xong, anh chưa đợi cô trả lời đã cố chấp bổ sung, “Nhưng mà dù có vất vả thật, thì anh cũng chỉ có thể phiền em tiếp tục chịu đựng tiếp vậy.”
Quý Hạ cười, cô ôm eo anh, tựa đầu vào lồng ngực Giản Trầm Tinh: “Anh muốn em nói thật à?”
Anh im lặng một lúc, vuốt vuốt mái tóc dài của cô, mãi đến khi đã chuẩn bị tinh thần xong xuôi mới nói: “Ừ, em nói đi.”
“Nói thật thì em không thấy vất vả chút nào.” Cô cọ cọ mặt mình vào lồng ngực Giản Trầm Tinh, dường như cảm nhận được cơn rung nơi lồng ngực anh, “Cảm giác vui vẻ mỗi khi em nhìn thấy anh thường sẽ kéo dài rất lâu. Có những khi việc học làm em quá mệt mỏi, hay thi cử điểm không như ý em thường nhớ tới anh. Em nghĩ, Giản Trầm Tinh giỏi đến vậy thì em càng phải cố gắng mới được. Anh biết không? Anh là một chàng “crush” rất xuất sắc, khiến người ta chỉ luôn biết tiến lên theo bước chân anh mà thôi. Mỗi một lần thấy anh, hoặc không, chỉ cần nghĩ tới anh thôi là em lại muốn trở thành một người tuyệt vời hơn nữa rồi. Em muốn cảm ơn anh, thích anh là điều tuyệt nhất thời cấp ba của em. Anh chính là tấm gương của em đấy.” “Bé cưng à…” Giản Trầm Tinh chợt thấy ghét cả khả năng sắp xếp ngôn ngữ của mình, anh chỉ thấy dẫu nói gì lúc này cũng là sự cứng nhắc, không hề xứng với tình yêu chân thành của cô. Vì thế anh đành phải hành động thay lời nói, thân mật hôn gương mặt Quý Hạ, từ đầu mày tới nơi khóe mắt, từ đôi mắt tới gương mặt, từ chóp mũi đến bờ môi.
Sự bao dung êm ái từ Quý Hạ đã trấn an được cơn kích động của anh. Ngón tay thanh mảnh của cô bắt đầu chu du khắp người Giản Trầm Tinh, cô cởi áo ngủ của anh ra, vuốt ve chốn sát mép quần anh.
Giản Trầm Tĩnh hãy còn đang mê say khi được Quý Hạ thổ lộ thẳng thắn như thế, giờ này lại càng thêm xúc động vì sự chủ động của cô. Anh áp tay vào đôi gò bồng đào của cô qua lớp áo, trịnh trọng nói: “Bé cưng à, cảm ơn em vì đã thích anh.”
Quý Hạ nhón gót chân, cô cọ chọp mũi vào bên tai anh, thì thào trong hơi thở: “Đừng khách sáo.” Rồi sau đó, cô hôn một đường dọc từ má anh xuống phía dưới, chăm chú liếm nhẹ hầu kết của Giản Trầm Tinh.
Anh thở hổn hển, hầu kết nhấp nhô không ngừng. Bởi vì đôi tay mềm mại nào đó đang trêu đùa hai núm đỏ trên ngực anh.
Quý Hạ tiếp tục lần xuống phía dưới, cô thoáng khom lưng, luân phiên cắn nhẹ vào hai hạt đậu đỏ của anh, sau khi nghe tiếng thở dốc ngày một nặng nề của Giản Trầm Tinh mới cúi xuống sâu hơn.
Giản Trầm Tinh nâng cằm Quý Hạ lên ngăn cô lại. Đôi mắt anh đã bị dục vọng chiếm lấy, nhưng ánh nhìn của anh với Quý Hạ vẫn dịu dàng vô ngần: “Đừng, bé cưng à. Em sẽ khó chịu mất.”
“Em không sợ khó chịu,” Quý Hạ kiên quyết trả lời anh, “Em chỉ mong anh thấy sung sướng thôi.” Nói xong, cô đẩy tay Giản Trầm Tinh ra, uốn gối hôn lên nơi đã sưng phồng thật rõ của anh.
Anh nuốt nước bọt, hơi hơi lùi về sau đồng thời kéo cô dịch lại, thấy Quý Hạ đang nhìn mình với vẻ bất mãn, Giản Trầm Tinh nói: “Như vậy sẽ mệt lắm, em ngồi ở đây đi.” Anh chỉ tấm tatami phía sau.
Thế là hai người rời khỏi “chiến trường”, Quý Hạ ngồi trên chiếc giường tatami thâm thấp, còn Giản Trầm Tinh đang đứng trước mặt cô.
Anh khom lưng hôn môi Quý Hạ, đầu lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô, Giản Trầm Tinh dặn: “Nếu thấy không thoải mái em nhớ phải dừng lại nhé.”
Quý Hạ ngoan ngoãn gật đầu, cô hôn xuống dần từ nơi bụng nhỏ của anh, từ khoảng ấy trở xuống nơi nơi đều là nước bọt ướt mèm từ miệng cô. Quý Hạ dần dần hôn nơi đã sưng phồng lên của anh, cứ chút chút lại cọ cọ chóp mũi vào nơi ấy.
Giản Trầm Tinh vẫn cứ vuốt ve đầu cô như thể đang cổ vũ. Bỗng nhiên, Quý Hạ há miệng cắn nhẹ cậu bé của anh.
Cách quần lót nên cũng chẳng đau cho lắm. Anh hít nhè nhẹ một hơi, giơ tay bóp má cô: “Nghịch ngợm.”
Quý Hạ ngẩng đầu lên cười với anh, sau đó, cô kéo quần lót Giản Trầm Tinh xuống.
Thứ dục vọng vốn đang bị trói chặt lập tức nhảy xổ ra, lỗ nhỏ nơi quy đầu đã rỉ ra thứ chất lỏng trong suốt.
Đây là lần đầu Quý Hạ nhìn thấy “hung khí” anh dùng để bắt nạt mình ở khoảng cách gần đến thế, vẻ ngoài dữ tợn và sự nóng bỏng của nơi ấy càng khiến mặt cô nóng lên rừng rực.
“Có được không?” Giản Trầm Tinh vén tóc Quý Hạ ra sau tai, hỏi với giọng rất mực ôn tồn.
Quý Hạ không trả lời anh, cô trực tiếp lè lưỡi liếm liếm phần đầu cứng rắn và tròn tròn ấy. Cô nhớ lại những bộ phim cấm đã từng xem, đôi môi mềm mại hơi đẩy bựa lưỡi, di chuyển cho nó hôn từ chốn quy đầu đến tận điểm cuối, rồi sau đó, chậm rãi ngậm cả dương v*t của anh vào trong khoang miệng.
Khác với xúc cảm nơi riêng tư của Quý Hạ, khi chạm phải chiếc lưỡi mềm mại mấp máy không thôi Giản Trầm Tinh đã phải thở một hơi dài đầy thỏa mãn. Anh vẫn cúi đầu nên đã nhìn trọn được vẻ mặt và hành động của cô. Chỉ riêng việc biết thứ cứng rắn của mình đang nằm trong khoang miệng cô đã khiến anh đủ thỏa mãn, huống chi anh còn được quan sát tỉ mỉ toàn bộ quá trình.
Kích cỡ dương v*t của anh thực không hợp với khoang miệng của Quý Hạ, cô tự thấy đã cố phồng miệng lắm rồi nhưng vẫn cứ thấy mỏi, Giản Trầm Tinh hãy còn một đoạn cán đang đáng thương đứng ngoài. Đau khổ hơn là, cô cảm nhận được trụ thịt của anh đang tiếp tục căng lên.
Quý Hạ thoáng liếc lên trên, thấy gương mặt anh đã lộ vẻ động tình. Cô thầm yên lòng, chậm rãi chuyển động.
Dẫu kiến thức trên giấy phong phú đấy nhưng đây lại là lần đầu thực hành, nói thực ra kỹ thuật của cô cũng chẳng ra sao. Thế nhưng nhìn thấy người con gái mình yêu làm đến mức này vì mình, thấy gậy th*t đậm màu biến mất giữa đôi môi mềm mại của cô, khi rút ra còn dính đầy nước bọt, nhìn lưỡi cô không ngừng trêu đùa dục vọng căng cứng của mình, sự khoái cảm về mặt tâm lý cũng đủ bù đắp cho sự thiếu hụt về mặt sinh lý.
“Bé cưng, đưa tay cho anh.” Anh đặt đôi tay mềm mại của cô lên phần cán chưa tiến được vào trong khoang miệng Quý Hạ, giọng đã rất khàn, “Sờ anh đi.”
Quý Hạ đang chìm đắm trong khoảnh khắc tuyệt vời. Cứ một lát cô lại rời miệng khỏi dương v*t của Giản Trầm Tinh, chỉ liếm láp bằng lưỡi, cứ mỗi lúc cô lại khống chế lực tốt hơn. Thậm chí cô dùng cả tay để nắn vật ấy của anh, cứ thế nhắm mắt, chuyên tâm phục vụ anh.
Dần dần, cảm giác muốn bắn tinh của Giản Trầm Tinh càng ngày càng mãnh liệt. Anh vội vàng nói: “Được rồi, bé cưng à, nhả anh ra đi.”
Nhưng Quý Hạ không nghe rõ lời anh nói, gậy th*t khi ấy hãy còn nằm sâu trong khoang miệng, cô tròn mắt khó hiểu nhìn anh, khiến Giản Trầm Tinh bất giác nuốt nước bọt.
Trong giây phút đó cảm giác kích thích quá mãnh liệt, anh thậm chí than nhẹ nhàng tiếng, Giản Trầm Tinh vốn đã tới điểm giới hạn không chịu được nữa, anh bắn trong miệng cô.