• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin chào, chúng ta lại gặp mặt.” Trần Diệu Linh kéo tay Diệp Thanh Vy nở nụ cười thân thiện.

“Tôi không nghĩ đây là trùng hợp.” Gương mặt không một cảm xúc, Diệp Thanh Vy rút tay lại.

Khó khăn lắm mới kết thúc những ngày bận rộn vào cuối tháng, Diệp Thanh Vy quyết định về nhà gặp bố mẹ. Vừa bước xuống nhà đã gặp ngay kẻ thù.

“Đương nhiên không phải trùng hợp, thế nào, có thời gian nói chuyện không?”

“Không!” Diệp Thanh Vy dứt khoát từ chối, cô chẳng có lý do gì phải ngồi trò chuyện với kẻ hại chết mình.

“Cô thật sự không quen tôi?” Trần Diệu Linh vẫn mỉm cười, nơi này có nhiều người qua lại như vậy, không thể làm xấu hình ảnh cao quý của cô ta được.

“Con gái Trần gia thuộc tứ đại gia tộc ai mà không biết chứ?” Diệp Thanh Vy mất hết kiên nhẫn, cô muốn đi nhưng người phụ nữ kia luôn bám theo.

“Cả Lý Nhật Duy và Giang Gia Bảo cô cũng không quen?” Trần Diệu Linh không tin chuyện Diệp Thanh Vy quên mình.

“Cô tránh ra được chưa?” Diệp Thanh Vy tức giận: “Tại sao tôi phải quen mấy người?”

Trần Diệu Linh không có tư cách nhắc đến hai cái tên kia, đặc biệt là Giang Gia Bảo.

“Vậy cô chắc chắn là biết Giang Duy Bảo?” Trần Diệu Linh còn nghi ngờ Diệp Thanh Vy, nhưng nếu người trước mặt đã không muốn nhắc về quá khứ, thì cô ta nên bỏ qua thì hơn.

Diệp Thanh Vy hít một hơi thật sâu, may cho cô ta là cô đã không còn động tí là đánh nhau nữa. Nếu không đảm bảo kẻ cản đường này nhất định đang nằm đau đớn dưới đất.

“Muốn gì thì nói đi!” Nếu người phụ nữ này còn bám theo nữa, cô sợ sẽ ra tay đánh người mất, chi bằng để cô ta nhanh chóng kết thúc câu chuyện.

“Duy Bảo vì cô mà cãi lại bố anh ấy, đứa con dâu tương lai như tôi thật khó xử.” Trần Diệu Linh tỏ ra oan ức, khiến người khác yêu thương.



“Nói xong rồi?” Diệp Thanh Vy lại hết kiên nhẫn muốn bỏ đi.

“Tôi có thể sẵn sàng chia sẻ anh ấy với cô, còn cô làm được sao?”

Thấy Diệp Thanh Vy không lên tiếng, Trần Diệu Linh tiếp tục luyên thuyên: “Đàn ông trong hào môn ấy mà, tam thê tứ thiếp, thật sự không có gì lạ. Cô nhìn xem, bạn thân của cô là con của người vợ thứ tư đấy thôi. Chuyện này, chắc cô không hiểu đâu, nhưng tôi lại khác.”

Ý của Trần Diệu Linh là cô ta không quan tâm chuyện chồng mình có bao nhiêu vợ, cô ta có thể chấp nhận được. Diệp Thanh Vy và bọn họ, không cùng đẳng cấp, làm sao hiểu được chuyện của hào môn.

Diệp Thanh Vy im lặng nghe hết mấy lời nói đó, bỗng bật cười. Thời đại nam nữ bình đẳng, vì đồng tiền có thể cùng người khác hầu hạ một người đàn ông, còn nói với dáng vẻ tự hào. Lời thoại không khác kiếp trước, đúng là Trần Diệu Linh, mãi mãi khiến cô chán ghét.

Ban đầu Diệp Thanh Vy muốn đi bộ đến trạm xe buýt, bỗng nhiên mọc ra cái đuôi Trần Diệu Linh, nên cô dứt khoát bắt taxi.

“Mong cô sau này đừng đem bạn tôi ra làm ví dụ, cô không có tư cách!” Trước khi lên xe, cô để lại một câu với kẻ đang đứng ngoài kia.

Trần Diệu Linh nói Diệp Thanh Vy thế nào, cô cũng có thể nhẫn nhịn cho qua, nhưng thái độ xem thường khi nhắc đến Đường Tuyên, cô tuyệt đối không chấp nhận được.

Trần Diệu Linh nhớ lại mấy lời Giang Duy Bảo mắng mình, anh nói cô ta không có tư cách nhắc đến Giang Gia Bảo. Ngay cả mắng người cũng hợp nhau như vậy, cô ta nhất định sẽ khiến Giang Duy Bảo và Diệp Thanh Vy làm đôi uyên ương đau khổ.

=========

“Trợ lý, anh muốn uống cafe!”

“Trợ lý, cafe này nguội rồi, mau đi đổi cái khác!”

“Trợ lý, chìa khóa của anh đâu rồi?”

“Trợ lý, anh muốn ăn cơm!”

“Trợ lý…”

“Em muốn nghỉ việc!” Diệp Thanh Vy tức giận đập bàn, tên này rõ ràng đang mượn việc công trả thù riêng.

“Chẳng phải mấy hôm trước còn dám thách thức anh sao?” Giang Duy Bảo bật cười, anh phát hiện trêu ghẹo cô là một thú vui mới.

“Em hối hận rồi, được chưa?” Cô quên mất người trước mặt đâu còn là cậu thiếu niên hiền lành năm nào.

“Cuối tuần này anh nấu món ngon cho em ăn?” Giang Duy Bảo tung ra chiêu trò dụ dỗ, mặc dù trêu đùa cô vui thật nhưng anh không thể mạo hiểm làm cô giận được.

“Không thèm!” Diệp Thanh Vy tức giận quay lại bàn làm việc, đồ ăn anh nấu đúng là có sức hấp dẫn rất cao, hừ, tuyệt đối không được khuất phục.



Giang Duy Bảo chỉ bật cười, không làm khó cô nữa, công việc vẫn là công việc, trêu cô nhiêu đó cũng đủ rồi. Diệp Thanh Vy cố gắng tập trung làm việc, ai biết lúc nào tên cấp trên ác ma kia lại đến gây sự.

“Anh nhìn em làm gì?” Vừa ngước mặt lên cô đã thấy ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

“À…” Anh định làm gì nhỉ?

Giang Duy Bảo chỉ thấy dáng vẻ tập trung của cô thật sự rất xinh đẹp, mãi nhìn mà quên mất mình định nói gì. Đến cuối cùng, anh không biết quyết định của mình là đúng hay sai nữa, cứ thế này, hiệu suất công việc có chút giảm thì phải.

Hai hôm trước là đầu tháng, Diệp Thanh Vy chính thức trở thành trợ lí giám đốc. Vừa đến công ty, cô mới biết được bàn làm việc của mình trong văn phòng Giang Duy Bảo. Hôm qua anh vừa cho người mang vào, đặt đối diện bàn anh.

Đương nhiên cô không đồng ý, làm bạn gái anh đã khiến người khác có nhiều lời vào ra rồi. Bây giờ anh làm vậy chẳng khác nào cho họ có thêm chủ đề để nói. Người khác nghĩ về cô thế nào cũng mặc kệ, nhưng cô không muốn ai nói xấu anh.

“Hôm trước em cũng nói xấu anh đó thôi.” Giang Duy Bảo nhìn cô, ánh mắt vô tội.

“Em nói sự thật.” Anh là tên ác ma chính hiệu, Diệp Thanh Vy lẩm bẩm.

“Dù sao họ cũng nói anh thiên vị em.” Anh xoay xoay cây bút trên tay: “Vậy thì anh làm cho họ biết thế nào là thiên vị.”

Sau hai ngày trở thành trợ lý Giang Duy Bảo, đồng nghiệp nhìn thấy Diệp Thanh Vy mỗi ngày đều đầu bù tóc rối đi pha cafe cho anh, họ đối với cô chỉ có thông cảm. Áp lực công việc đủ nhiều, những chuyện vặt anh còn bắt cô làm, quả thật vô cùng đáng thương.

Ngay lúc này, Diệp Thanh Vy chỉ muốn gào lên, hay anh đừng “thiên vị” cô nữa.

“Anh có chuyện gì quan trọng cần làm không?” Giang Duy Bảo chợt hỏi.

Diệp Thanh Vy lắc đầu, mấy ngày hôm nay tạm thời không có cuộc họp nào cả. Anh không thích xã giao, thế nên cũng không có lịch hẹn với đối tác.

“Kì lạ…” Anh vẫn cảm thấy mình quên gì đó, trí nhớ của anh từ khi nào kém đến vậy?

Hai người quay lại trạng thái làm việc, căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng gõ bàn phím.

“Có phải cậu quên tôi rồi không?” Giang Duy Bảo nhận được điện thoại, giọng nói người bên kia đầy ấm ức. Cuối cùng anh cũng nhớ mình đã quên chuyện gì rồi, ừm, không quan trọng lắm, thảo nào anh quên mất.

“Trợ lý, chuẩn bị xe!” Giang Duy Bảo bước đến, gõ gõ lên bàn Diệp Thanh Vy.

“Đây chẳng phải là việc của Triệu Long sao?”

Triệu Long cũng là trợ lý, kiêm lái xe của Giang Duy Bảo, bình thường nếu có việc ra ngoài, đều là người này đi cùng anh.



Ngoài ra, anh còn hai trợ lý nữa, nhưng việc bọn họ làm đều rất nghiêm túc, không bị “hành hạ” như Diệp Thanh Vy. Trước đó mấy người bọn họ đối xử với cô cũng rất tốt, thế nên sau khi đến làm trợ lý cho Giang Duy Bảo, cô mới cảm nhận được thế nào là tình cảm đồng nghiệp.

“Đúng vậy.” Giang Duy Bảo không có ý định phản bác.

“Cho nên?” Số lượng công việc của cô tăng lên rất nhiều so với lúc làm ở bộ phận cũ, anh đang bóc lột sức lao động sao?

“Nhưng chuyện này rất cơ mật, cần một trợ lý đặc biệt như em đi cùng.” Giang Duy Bảo chớp chớp mắt vô tội.

Diệp Thanh Vy không dám làm trái mệnh lệnh của anh, chỉ có thể đi cùng. Cũng may sau khi ra khỏi công ty, vị Giang tổng đáng ghét kia đã biến mất, trả lại cho cô người bạn trai Giang Duy Bảo.

“Anh bị đa nhân cách sao?” Diệp Thanh Vy ngồi ghế phụ lườm anh.

Giang Duy Bảo chỉ cười lái xe, không nói gì nữa. Nếu ở bên ngoài còn lợi dụng chức vụ bắt nạt cô, chỉ sợ người nào đó đá anh mất.

“Ở đây, ở đây.” Hai người đến sân bay, vừa bước vào trong đã có người vẫy tay với bọn họ.

Người này là đại thiếu gia của Đoàn Thị, bởi vì thích chơi bời, suốt ngày không làm được chuyện lớn, nên bốn năm trước bị bố anh ta đá ra nước ngoài. Diệp Thanh Vy không nghĩ đến đích thân Giang Duy Bảo ra sân bay đón anh ta, xem ra mối quan hệ của hai người khá tốt.

Đoàn Huy Vũ nhìn thấy hai người đến đón mình thì không thể cười tươi hơn nữa, bước đến ôm Diệp Thanh Vy.

“Lâu quá không gặp.” Sau đó nhìn cô một lúc, liền nhăn mặt: “Sao lại ốm như vậy, có phải làm việc vất vả lắm không?”

Diệp Thanh Vy khóc không ra nước mắt, còn Giang Duy Bảo bị dọa cho đứng hình, giả vờ ho một tiếng để chứng minh bản thân tồn tại.

“Xém tí nữa thì quên mất cậu còn ở đây.” Đoàn Huy Vũ cười cười.

“Nghiêm túc một chút!” Giang Duy Bảo không khách khí lườm kẻ trước mặt, sau đó kéo Diệp Thanh Vy lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK