Tối hôm đó, cả đêm Diệp Thanh Vy không ngủ, Giang Duy Bảo từng nói căn nhà này có chút nhỏ, lúc này cô lại thấy nó rất lớn, rất trống trải. Chưa bao giờ anh để cô phải ở nhà một mình lâu thế này, cảm giác lo lắng và cô đơn khiến cô càng khó chịu.
Bị nhốt cả ngày, giờ thêm cả đêm không ngủ, cô thiếp đi từ lúc này không hay. Không hiểu sao, cô lại mơ màng nhìn thấy một khung cảnh quen thuộc.
“Vy Vy, cậu có biết mình đang nói gì không?” Lý Nhật Duy nắm lấy tay cô, không dám tin vào tai mình nữa.
“Tớ nói cậu không hiểu sao? Người tớ thích là Gia Bảo, cậu ấy rất giàu có, cậu có gì so được chứ?” Diệp Thanh Vy tuyệt tình gạt tay anh ra, không có can đảm nhìn anh.
“Cậu không phải nghĩ vậy!” Giọng nói anh run run cầu xin: “Nói cho tớ biết, có chuyện gì xảy ra, được không?”
“Hôm đó tớ chỉ sợ cậu làm chuyện dại dột nên mới nói vài câu an ủi thôi, cậu cho là thật? Thời gian qua tớ cũng từng thử cố gắng ở bên cậu, nhưng… nhưng cậu vẫn không phải người tớ thích, những gì tớ cần cậu sẽ cho được sao?” Cô cảm thấy trái tim đau nhói khi phải nói ra những lời trái với lòng mình.
Diệp Thanh Vy nhìn hai người trước mặt, đó không phải là cô và Giang Duy Bảo thời niên thiếu sao? Cô tiến lên muốn ngăn cản Diệp Thanh Vy của quá khứ nói những lời kia, cuối cùng phát hiện bản thân chỉ là linh hồn, không ai nhìn thấy.
“Cậu muốn gì tớ cũng có thể cho cậu, tớ nhất định sẽ cố gắng, Vy Vy, đừng rời xa tới được không?” Đây là lần đầu tiên trong đời Lý Nhật Duy mở miệng cầu xin người khác. Trước đây cho dù có đối đầu với đám cho vay, anh cũng chưa bao giờ tỏ ra yếu thế trước chúng.
“Đừng đùa nữa, tôi không thích chờ đợi.” Diệp Thanh Vy quá khứ vô tình bỏ đi, cô chỉ sợ còn nói nữa sẽ không kiềm được nước mắt.
Không biết từ lúc nào, Giang Gia Bảo và Trần Diệu Linh đã có mặt ở đó, cuộc đối thoại vừa rồi đều bị bọn họ nghe thấy tất cả.
“Diệp Thanh Vy, tôi ghét cậu!” Giang Gia Bảo tức giận, không dám tin cô gái anh luôn xem là bạn lại có những suy nghĩ như thế.
Từ lâu anh đã biết tình cảm của Lý Nhật Duy và Diệp Thanh Vy. Đối với anh Lý Nhật Duy là người bạn rất quan trọng, anh ghét những người làm tổn thương cậu ấy.
“Vy Vy!” Giang Gia Bảo chạy đi, Diệp Thanh Vy nhanh chóng đuổi theo, Lý Nhật Duy yếu ớt gọi tên cô.
“Gia Bảo, chờ tớ!”
Cuối cùng, Diệp Thanh Vy cũng không nhìn anh, chạy theo gọi Giang Gia Bảo, đó là điều cô hối hận nhất đời này. Thật ra, cô có quay đầu nhìn lại, khi ấy anh đã đi về hướng ngược khác, cô chỉ thấy bóng lưng của anh, nhỏ bé và cô đơn.
Linh hồn Diệp Thanh Vy vẫn đứng đó nhìn Trần Diệu Linh, cô không hiểu được một cô gái mười sáu tuổi tại sao lúc này lại có thể nở nụ cười độc ác như vậy. Cô ta đứng vỗ tay, khen một tiếng kịch hay lắm, sau đó chậm rãi đi về hướng của Giang Gia Bảo.
Linh hồn Diệp Thanh Vy đi theo Lý Nhật Duy nhưng anh đi rất nhanh, cô đuổi không kịp, thoáng chốc đã bị mất dấu. Bỗng nhiên cảnh vật xung quanh cô liên tục xoay vòng, rồi ánh sáng dần dần biến mất, chỉ còn lại bóng tối.
“A Duy… A Duy…” Cô cứ đứng đó, gọi tên anh, cảm giác sợ hãi và đau lòng bao trùm lấy cô.
“Anh đây!” Giang Duy Bảo chạy đến ôm cô vào lòng: “Đừng sợ!”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Diệp Thanh Vy mở mắt, cô sờ má anh cảm giác được hơi ấm, trái tim mới buông lỏng. Giấc mơ vừa rồi quả thật rất đáng sợ, mất đi anh, cô giống như mất đi ánh sáng cuộc đời.
“Không sao rồi, có anh đây!” Anh hơi cau mày, đau lòng lau nước mắt cho cô.
Vừa về nhà, anh đã thấy cô nằm cuộn người trên sofa, miệng liên tục gọi tên anh. Anh vội đến gần, chỉ thấy mặt cô đầy nước mắt, cả người run rẩy.
“A Duy, em sẽ không bỏ đi nữa đâu. Thật đó!”
Kỳ lạ, sau khi sống lại cô rất ít khi mơ thấy chuyện cũ. Đặc biệt sau khi kết hôn, những giấc mơ kia không còn quấn lấy cô nữa.
“Ừm, anh tin em mà.” Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, tay vỗ vỗ lưng cô an ủi: “Có phải em thức cả đêm không?”
Anh nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô lại cảm thấy đau lòng, lẽ ra anh nên về sớm hơn mới phải.
Diệp Thanh Vy gật đầu: “Anh ngủ với em được không?”
Không có anh, cô cũng không dám ngủ nữa. Cô thật sự rất sợ đối mặt với những giấc mơ kia. Đặc biệt là giấc mơ vừa rồi, quá chân thật và ám ảnh. Bóng lưng cô đơn của Lý Nhật Duy vĩnh viễn là nỗi đau không thể xóa mờ trong lòng cô.
Giang Duy Bảo bế cô về phòng, hai hôm nay quả thật anh cũng rất mệt mỏi, chỉ có bên cô anh mới thật sự cho phép mình nghỉ ngơi.
Sau hôm đó, anh không nói đã đi đâu, cô càng không hỏi, cô tin nếu anh muốn sẽ tự nói cho cô biết.
=============
Diệp Thanh Vy sợ nhà hàng bị ảnh hưởng vì chuyện của mình nên không đến nữa. Diệp Đăng lo lắng con gái sẽ nghĩ lung tung nên giao quán ăn lại cho cô quản lý.
“Vào đi, buổi chiều anh đón em.” Mỗi ngày Giang Duy Bảo đều đích thân chở Diệp Thanh Vy đến quán ăn. Thật ra cô có thể tự mình đi nhưng anh nhất quyết không đồng ý, anh không yên tâm để cô một mình.
“Dạo này em thấy anh rất bận.” Mấy hôm nay sau khi đưa cô đến đây anh cũng đi đâu đó.
“Ừm… quả thật…” Anh do dự không biết phải nói với cô thế nào. Mãi một lúc anh mới lên tiếng: “Anh sẽ tìm cơ hội nói với em, được không?”
“Anh làm gì em cũng tin anh.” Cô tặng cho anh nụ hôn tạm biệt.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, anh âm thầm thở dài, thật lòng không muốn giấu cô nhưng sợ bà xã nhà mình sẽ vì chuyện này mà tự trách. Mãi đến khi không nhìn thấy cô nữa, anh mới khởi động xe, chạy về biệt thự Giang gia.
“Chị Vy Vy đến rồi ạ?” Nhìn thấy Diệp Thanh Vy đi vào, cô bé nhân viên vui vẻ chạy ra.
Quán ăn đã thuê thêm hai người nữa đến phụ giúp, họ là hai mẹ con vừa ở quê lên. Vợ chồng Diệp Đăng cảm thấy hoàn cảnh gia đình họ đáng thương, nhớ lại lúc cả gia đình mới đến nơi này. Hai người quyết định thu nhận cả mẹ con họ, buổi tối còn cho họ ngủ lại quán ăn.
“Sáng giờ sao rồi?” Diệp Thanh Vy mỉm cười vào trong treo túi xách sau đó bắt đầu làm việc.
“Mọi chuyện đều bình thường ạ!”
Cô bé này tên Tạ Ngọc, mười sáu tuổi, tính cách có phần giống Diệp Thanh Vy lúc trước, chỉ là con bé ngoan ngoan hơn cô. Mẹ của con bé là thím Tạ, sau khi chồng qua đời, hai người bị gia đình chồng cướp hết đất đai, đuổi khỏi quê hương. Hai mẹ con không còn nơi nương tự, lưu lạc đến nơi này, may mắn được vợ chồng Diệp Đăng giúp đỡ.
Diệp Thanh Vy cũng rất thích mẹ con Tạ Ngọc, một phần vì tính cách cô bé này. Phần còn lại có thể do hai người này là đồng hương với Giang Duy Bảo. Nói chính xác là nơi Lý Mai và Lý Chính từng sống trước khi anh ra đời.
“Chào!” Trần Diệu Linh bước vào trong, vẫn là nụ cười đắc ý đó.
“Cô còn muốn gì nữa?” Diệp Thanh Vy đang phụ dọn dẹp quán ăn, nhìn thấy Trần Diệu Linh bước vào, trong lòng lập tức cảnh giác.
“Người sợ là tôi mới đúng, tôi mới là người bị hại mà.” Cô ta dùng giọng điệu đáng thương để nói nhưng thái độ hoàn toàn ngược lại.
“Nơi này không hoan nghênh cô!” Diệp Thanh Vy không muốn quan tâm cô ta nữa, chính vì người đàn bà này giở trò nên mọi chuyện mới ra nông nổi này.
“Chỗ rẻ tiền này, cho chó ăn nó cũng chê.” Trần Diệu Linh khinh bỉ, lần trước là nhà hàng nên cô ta mới miễn cưỡng ngồi xuống ăn vài miếng. Với thân phận của cô ta hiện tại, bước vào chỗ rách nát này đã hạ thấp thân phận rồi.
Mặc dù hiện tại quán vắng khách, vẫn có một ít người đang dùng bữa, nghe những lời đó của Trần Diệu Linh vô cùng tức giận. Nhưng họ có thể làm gì ngoài cam chịu chứ? Nhìn thái độ chẳng xem ai ra gì đó, chắc chắn là người họ không thể động vào.
Tạ Ngọc lấy thau nước bên cạnh, hất thẳng vào người cô ta, sau đó con bé làm bộ dạng sợ hãi và vô tội: “Em xin lỗi, em không cố ý.”
“Nước giẻ lau này rất hợp với cô.” Diệp Thanh Vy đứng bên cạnh lên tiếng, trong lòng gào thét, cô phải xin bố tăng lương cho Tạ Ngọc.
“Diệp Thanh Vy!” Cô ta la hét nhào đến muốn đánh Diệp Thanh Vy, lại ngã nhào xuống đất.
Cô đứng chắp tay sau lưng, lùi ra sau hai bước: “Lần này rất nhiều người làm chứng cô tự té, không diễn được nữa đâu.”
Người đi cùng đỡ Trần Diệu Linh dậy, cô ta vẫn còn tức giận. Biết bản thân không phải đối thủ Diệp Thanh Vy liền quay qua Tạ Ngọc.
“Đánh người kìa, bắt nạt trẻ em. A!!!” Móng vuốt của cô ta còn chưa chạm đến, đã thấy con bé hét lên.
“Mối thù này tôi sẽ trả!” Cô ta nhìn thấy có người lấy điện thoại ra quay lại, sợ làm lớn chuyện nên bỏ đi. Giang Tường Lĩnh đã nói tạm thời không cho phép cô ta ra ngoài gây sự nữa.
Ánh mắt Diệp Thanh Vy lạnh lùng nhìn cô ta, người phụ nữ này đúng là âm hồn bất tán. Nhìn lại cô bé bên cạnh đã khôi phục bộ dạng đáng yêu thường ngày, cô giơ ngón tay cái tán thưởng, tăng lương, nhất định phải tăng lương.
“Náo nhiệt vậy?” Diệp Thanh Tú vừa vào, nhìn đông ngó tây lại không chịu nhìn phía dưới, đạp lên vũng nước trượt chân.
Lúc anh chuẩn bị sẵn sàng cho cả người tiếp xúc với mặt đất đã được một cánh tay giữ lại: “Cẩn thận một chút.”
“Cảm ơn em gái.” Diệp Thanh Tú thấy mình đã an toàn nên thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đến đây làm gì?”
“Sợ em vất vả nên ra phụ thôi.” Thật ra anh ở nhà một mình nhàm chán muốn điên rồi.
Hai người làm việc đến tối mới trở về: “Cuối cùng anh đã hiểu được sự vất vả của cậu mợ rồi.”
Mặc dù lúc trước có ra phụ giúp quán ăn nhưng khi ấy vẫn còn Diệp Đăng và Lâm Mai Hạ, anh vẫn cảm thấy bình thường. Hôm nay chỉ trải nghiệm thử một buổi làm việc ở quán ăn, lại giống như vừa xử lý xong mười vụ án.
==================
“Cậu, mợ, con muốn ngày mai đến quán ăn hoặc nhà hàng làm, được không ạ?” Sau bữa ăn, cả nhà ngồi cùng nhau ăn trái cây, Diệp Thanh Tú nhân cơ hội này lên tiếng.
“Trước giờ không phải con vẫn đến giúp sao?”
“Ý con là đi làm giống một nhân viên.” Diệp Thanh Tú uống nước, cố gắng bình tĩnh: “Con đã từ chức, không làm luật sư nữa.”
Anh nói xong lập tức đứng dậy: “Con cảm thấy mệt, xin phép về phòng trước ạ! Đừng ai hỏi con lý do.”