“Thế nào?” Ánh mắt Giang Duy Bảo đầy mong chờ.
“Anh hai ơi tha cho tôi đi!” Diệp Thanh Tú khóc lóc kêu gào: “Tôi no sắp chết rồi!” Cuối cùng anh phải chạy ra phòng khách kéo Diệp Thanh Vy vào bếp.
“Anh tha cho anh ấy đi, để em thử cho!” Diệp Thanh Vy chỉ có thể cười bất lực.
“Không được, cái nào em cũng khen ngon.” Anh tiếp tục đánh trứng: “Em và cái tên Gia Bảo kia không đáng tin chút nào.”
“Bởi vì anh làm bánh rất ngon mà.” Cô giúp anh lau bột trên mặt: “Đừng vất vả quá, em đau lòng lắm.”
Mấy hôm nay ngày nào Giang Duy Bảo cũng ghé siêu thị để mua nguyên liệu, anh muốn đích thân mình làm bánh kem sử dụng trong hôn lễ. Ban đầu anh làm ở nhà của hai người, Trần Trúc Vy muốn giảm cân sống chết không chịu thử, Giang Gia Bảo và Diệp Thanh Vy cái nào cũng khen ngon. Anh cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó, không hài lòng nên đem sang nhà mẹ vợ, ban đầu Diệp Thanh Tú còn rất vui vẻ nếm thử. Sau đó anh dứt khoát đem đồ sang nhà vợ để làm, hiện tại Diệp Thanh Tú đã hoảng sợ rồi.
“Anh chỉ muốn mỗi thứ phải thật hoàn hảo. Vy Vy, anh đã chờ ngày này rất lâu.” Từ ngày đầu tiên thấy cô vì cứu anh mà liều mạng với đám côn đồ kia, anh đã có ý nghĩ muốn bên cô trọn đời trọn kiếp.
“Tình yêu của anh đã đủ hoàn hảo với em. A Duy, đám cưới chỉ là hình thức, điều em quan tâm là anh thôi.”
Trong những năm tháng mất trí nhớ, cô đã từng mơ mộng sẽ tìm được một người có thể cho mình một hôn lễ thật hoành tráng. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, sống lại một lần, điều cô ao ước là sự bình yên. Hạnh phúc chỉ cần người trong cuộc hiểu là được, không nhất thiết phải thể hiện cho người khác thấy.
“Anh hiểu rồi!” Anh đặt lên môi cô một nụ hôn: “Cảm ơn bà xã!”
Giang Duy Bảo tiếp tục làm bánh, lần này chiếc bánh có hương thơm và mùi vị rất đặc biệt. Béo nhưng không ngấy, ngược lại khiến cho người ăn có cảm giác vui vẻ, ngọt ngào.
“Tại sao anh làm được vậy?” Diệp Thanh Vy thắc mắc, chiếc bánh này khác với lúc trước, ngon hơn rất nhiều.
“Trước đây anh quá chú trọng hình thức, những lời em nói khiến anh thức tỉnh, đôi khi đơn giản mới là hoàn hảo nhất. Chỉ cần đặt hết tình yêu vào là được.”
Hai người nhìn nhau, sau đó bật cười, đúng vậy, đôi khi điều đơn giản nhất lại là điều hạnh phúc nhất.
“Hai đứa ngày càng buồn nôn nha!” Diệp Thanh Tú không ngờ tới chỉ đi lấy nước cũng phải chịu đựng một màn tình cảm này.
“Chỗ vợ chồng em đang nói chuyện ai kêu anh đi vào?” Diệp Thanh Vy thấy cái tên Diệp Thanh Tú này ngày nào không chọc cô chửi, ngày đó anh ấy ăn không ngon, ngủ không yên.
“Anh chỉ đi lấy nước thôi.” Diệp Thanh Tú giơ cái ly lên quơ quơ: “Hơn nữa hai đứa không ở nhà đi, suốt ngày chạy đến đây làm gì?”
“Đây là nhà mẹ em, có anh đó, sao không về nhà đi?”
Gần đây cô mới biết anh ấy đã mua nhà ở thành phố A từ lâu. Thật không hiểu nổi một luật sư chỉ nhận cãi những vụ án giúp người nghèo như vậy thì tiền đâu mà mua nhà ở cái thành phố giá nhà đắt đỏ thế này. Nhưng quan trọng là trước giờ anh ấy đều than mình rất nghèo không có nhà, sau đó ở lại nhà cô một cách tự nhiên.
“Anh? Đương nhiên là đi ở rể.” Diệp Thanh Tú mặt dày đáp.
“Em nói anh biết, cánh cửa em vợ này anh bước qua không dễ đâu, còn không mau lấy lòng em?”
“Anh bước qua cửa của bố mẹ vợ đủ rồi, cửa của em để đó cho nhện làm tổ đi!” Sau bao nhiêu vất vả, Diệp Thanh Tú cũng được Diệp Đăng và Lâm Mai Hạ chấp nhận.
Trước đó anh đã từng nghĩ, nếu đến cuối cùng hai người vẫn không đồng ý cho quan hệ kỳ lạ này, anh sẽ tình nguyện buông tay. Cả đời làm đứa cháu của họ, làm em của Diệp Thanh Hân và Diệp Thanh Vy cũng được, chỉ cần đừng đuổi anh khỏi Diệp gia là được.
==============
Hôm nay Diệp Thanh Hân nói có việc quan trọng phải ra ngoài, gần bữa cơm mới trở về. Sau khi dùng cơm xong, cả nhà như trước đây cùng nhau ngồi ở phòng khách xem tivi, trò chuyện.
Nhìn tivi chiếu cảnh nam nữ chính ôm nhau khóc thê thảm, Diệp Đăng không nhịn được đã đổi kênh thời sự.
“Phim truyền hình bây giờ không hiểu làm kiểu gì.” Diệp Thanh Tú lắc đầu.
“Đúng vậy, các tình tiết cứ lặp đi lặp lại, biên kịch bây giờ dễ kiếm tiền vậy sao?” Lâm Mai Hạ nói thêm.
Diệp Thanh Hân đang uống nước bỗng bị sặc.
||||| Truyện đề cử: Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si! |||||
“Chị sao vậy?” Diệp Thanh Tú phản ứng rất nhanh, chạy lại vỗ vỗ lưng cô.
“Không sao, không sao!” Diệp Thanh Hân xua tay.
Cả nhà thấy cô có vẻ không có chuyện gì, tiếp tục xem thời sự.
“Con có chuyện muốn thông báo...” Diệp Thanh Hân ngồi nghiêm túc trên sofa, mỉm cười nhìn mọi người: “ Có đạo diễn muốn chuyển thể truyện của con thành phim, hơn nữa họ muốn con giữ vai trò biên kịch.”
Trước giờ chưa từng viết kịch bản, nên cô có chút lo sợ, luôn giữ bí mật chuyện này. Mấy ngày nay cô đã thử viết vài tập gửi cho phía bên kia, họ rất hài lòng. Hôm nay vừa chính thức ký hợp đồng, thế nên cô mới dám thông báo với gia đình.
Nếu bộ phim đầu thành công, có ít nhất ba tác phẩm tiếp theo của cô sẽ được mua bản quyền chuyển thể. Sau đó cô có thể viết truyện mới hoặc viết kịch bản gốc để hợp tác lâu dài. Hơn nữa, nếu bộ phim có danh tiếng, truyện của cô cũng sẽ được xuất bản. Đây là một cơ hội của rất nhiều tác giả viết truyện ao ước.
“Em nói mà, có thể viết ra được một câu chuyện để chiếu suốt mấy chục tập phim, biên kịch nhất định là người tài giỏi nhất.” Diệp Thanh Vy có phản ứng đầu tiên.
“Đúng đúng, biên kịch là nghề rất vất vả.” Giang Duy Bảo nhận được tín hiệu của bà xã nên gật đầu phụ họa.
“Phải nghĩ ra những tình tiết mới mẻ, biên kịch thật lợi hại.” Lâm Mai Hạ gật đầu tán thành.
“Biên kịch thật giỏi.” Diệp Thanh Tú dưới ánh mắt trong mong của mọi người, cố gắng nặn ra bốn chữ.
Diệp Thanh Vy cảm thấy anh ở nhà nấu ăn quá lâu, khả năng ăn nói của một luật sư đã bị nấu theo mấy món chiên xào kia rồi.
“Vừa rồi mọi người đâu phải nói vậy?” Diệp Thanh Hân bật cười.
Mọi người nhìn nhau cười ngại ngùng.
Chủ gia đình Diệp Đăng chuyển chủ đề: “Chuyện vui như vậy nhất định phải ăn mừng mới được.” Ông cười không khép được miệng, hai đứa con gái của ông đều tài giỏi.
Diệp Thanh Vy giơ tay: “Con muốn ăn đồ nướng!”
Cùng lúc đó, Diệp Thanh Tú cũng lên tiếng: “Chúng ta đi ăn lẩu được không ạ?”
“Không được! Em muốn ăn món nướng!”
“Lẩu!”
“Nướng!”
“Lẩu!”
“Nướng!”
Bốn người còn lại chỉ có thể nhìn nhau thở dài, tiếp tục xem tivi, mặc kệ trận chiến của hai tên nào đó, họ đã quá quen rồi.
===================
“Hay là em không đi nữa?” Trần Trúc Vy cảm thấy khó chịu. Hôm nay là ngày cô trở về nhà mẹ sau khi kết hôn nhưng người nhà họ Trần không muốn Giang Gia Bảo đi cùng cô.
Sau vụ việc của Giang Tường Lĩnh, Trần thị ảnh hưởng khá nhiều, có nhiều công ty phải tạm thời ngừng hoạt động để tiến hành điều tra. Trần gia rất hận hai người tố giác chuyện này là Giang Gia Bảo và Giang Duy Bảo.
Nhìn thái độ xua nịnh của bọn họ lúc trước và chán ghét đối với anh hiện tại, cô thật sự cảm thấy ghê tởm. Dù sao trong lòng cô, nơi đó từ lâu đã không phải là nhà, có về hay không cũng chẳng sao.
“Mẹ em sẽ rất nhớ em.” Anh xoa đầu cô an ủi: “Ngoan đi, chiều anh lại ghé đón em.”
“Thật ra em…” Cô định nói rồi lại thôi.
Anh vẫn chưa biết chuyện cô được Tô Vân Thi nhận nuôi. Thật sâu trong thâm tâm, cô sợ anh sẽ xem thường và chán ghét mình nếu biết cô chỉ là đứa trẻ được nhặt về.
Cô cố gắng nặn ra nụ cười, hôn chào tạm biệt anh, sau đó bước vào Trần gia.
=================
“Thật sự phải về đó sao?” Đoàn Huy Vũ nhíu mày không vui.
“Dù thế nào bà ấy vẫn là mẹ em.” Đường Tuyên nhanh chóng thu dọn một số đồ dùng.
Hôm nay Đường Hoa gọi cô về, nói rằng mẹ cô sức khỏe đang rất nghiêm trọng, có thể ra đi bất kỳ lúc nào. Mặc dù người đó từng bỏ rơi cô, còn hại cô mất đi đứa con nhưng khi nghe thấy bà yếu ớt gọi tên cô, còn nói muốn bên con gái những ngày cuối cùng, trái tim cô như ai bóp chặt.
Hơn nữa, dù tiểu thiên sứ của cô chưa kịp ra đời nhưng tấm lòng người mẹ, cô đã có thể thấu hiểu phần nào. Cô tin, dù thế nào đi nữa Võ Thiên Thiên vẫn yêu thương đứa con gái này.
Đoàn Huy Vũ thật sự chịu thua, anh không thể ngăn cản cô báo hiếu được. Nhớ năm đó khi mẹ ra đi, anh còn rất nhỏ. Dù vậy, giây phút nhìn bà nhắm mắt, đến giờ vẫn ám ảnh trong tâm trí anh. Nếu không để cô về đó, chỉ e cả đời bà xã nhà anh cũng không thể thoát khỏi sự đau lòng này.
“Trở về đó nhớ cẩn thận!” Anh sợ Đường Hoa sẽ gây khó dễ cho cô.
“Anh yên tâm!” Cô an ủi anh: “Em chỉ đi vài ngày thôi, đợi sức khỏe của mẹ ổn định, em lại về với anh.”
Chỉ hy vọng bà ấy thật sự có thể khỏe lại.
Đoàn Huy Vũ đưa Đường Tuyên đến trước cửa nhà, sau đó lưu luyến rời đi. Cô không cho anh vào, anh cũng không muốn. Lần trước cản trở việc kinh doanh của Đường thị, bọn họ đã xem anh như kẻ thù, hận không thể mang anh ra ăn tươi nuốt sống.
===================
“Xin chào!” Màn hình điện thoại hiện lên một gương mặt mà Diệp Thanh Vy chán ghét nhất – Trần Diệu Linh.
“Cô muốn gì?” Diệp Thanh Vy không che giấu việc bản thân thiếu kiên nhẫn. Cô đang đến quán ăn thì có cuộc gọi từ Trần Diệu Linh, còn có tin nhắn nếu không nghe máy sẽ hối hận.
“Muốn cho cô gặp người quen thôi.” Trần Diệu Linh nở nụ cười gian xảo.
Màn hình thay đổi, xuất hiện hình ảnh hai cô gái đang ngồi dưới đất, tay và chân đều bị trói, là Trần Trúc Vy và Đường Tuyên.