Tiếng chuông điện thoại truyền ra từ trong phòng, Diệp Thanh Hân ra ngoài không mang theo điện thoại. Diệp Thanh Vy lo lắng chạy đi tìm thì thấy chị cô ngồi ngẩn ngơ ở công viên gần nhà.
Diệp Thanh Hân mặc chiếc đầm suông màu xanh nhạt, tóc dài xõa đến ngang vai. Một mình ngồi ở công viên, xung quanh không một bóng người, chỉ có cây cối, tạo nên một bức tranh vừa đẹp vừa buồn và cô đơn.
“Chị.” Trái tim Diệp Thanh Vy cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô sợ chị mình xảy ra chuyện gì đó.
“Hôm nay không đi làm sao?” Nhìn thấy em gái, Diệp Thanh Hân có chút bất ngờ.
“Em được nghỉ.” Ngày mai phải đi công tác, Giang Duy Bảo cho phép cô và hai người nữa nghỉ buổi chiều về nhà chuẩn bị.
“Đối tượng xem mắt của chị…” Diệp Thanh Vy nhíu mày.
“Chị thấy người đó hợp với mình.” Diệp Thanh Hân có chút thiếu tự nhiên.
“Thích hợp chỗ nào chứ? Anh ta đã có con rồi.” Trong rất nhiều đối tượng được giới thiệu, chị cô lại chọn người có điều kiện thấp nhất.
“Em cũng biết đó, chị thích trẻ con, nhưng sợ đau.” Diệp Thanh Hân cười cười: “Không cần sinh con cũng có người gọi mẹ, chẳng phải tốt hơn sao?”
“Chị muốn bỏ bố mẹ và em sao?” Diệp Thanh Vy có chút nức nở, nghe nói sau khi kết hôn anh ta sẽ về quê sinh sống, cách nơi này rất xa.
“Vy Vy…” Diệp Thanh Hân cũng không muốn xa gia đình, chỉ là đi càng xa, sẽ không ai nhìn thấy cô đau khổ.
“Nói chung người đó không xứng với chị!” Giọng điệu Diệp Thanh Vy vô cùng kiên quyết, nếu đó là người chị yêu, cô sẽ ủng hộ, đằng này, chị và anh ta chỉ gặp nhau được vài lần mà thôi.
“Thật ra…” Diệp Thanh Hân thở dài: “Vy Vy, chị không tốt như em nghĩ đâu.”
“Nói lung tung, chị của em là tốt nhất.” Diệp Thanh Vy ôm lấy chị mình làm nũng: “Không cho phép chị bỏ em, em phải bám theo chị cả đời.”
Hai người giống như lúc nhỏ, mỗi lần Diệp Thanh Vy gây họa đều nũng nịu nhờ Diệp Thanh Hân nói giúp mình. Cho dù chị cô muốn kết hôn, cô sẽ tìm người đàn ông tốt nhất cho chị ấy.
“Vậy A Duy nhà em bỏ đi đâu?” Diệp Thanh Hân bật cười, mấy ngày nay tâm trạng của cô thật sự rất xấu, cũng may có cô em gái này bên cạnh.
“Mặc kệ anh ấy!”
Hai người từ nhỏ đã có sở thích và tính cách khác nhau, nhưng chưa bao giờ ảnh hưởng đến tình cảm chị em thân thiết.
==================
Giang Duy Bảo lái xe về Giang gia, lúc trước anh chỉ sống ở đây thời gian ngắn, sau khi du học về anh đã dọn ra riêng. Đối với ngôi nhà xa lạ này, anh không có một chút cảm xúc, nếu có chắc là chán ghét.
“Con trai lâu ngày gặp lại bố mình không muốn nói gì sao?” Giang Tường Lĩnh nhìn thấy Giang Duy Bảo sau khi đi vào từ đầu tới cuối vẫn im lặng.
“Là ông gọi tôi về.” Thái độ của anh bao năm nay đối với người đàn ông trước mặt chưa từng thay đổi.
“Về rồi thì ở nhà đi, ngày mai ta có mời gia đình Tiểu Linh đến dùng cơm.” Sau khi giao công ty lại cho Giang Duy Bảo, ông ta đi nghỉ dưỡng với mấy cô tình nhân, vừa về nước ba ngày trước.
“Ngày mai tôi phải đi công tác.” Giang Duy Bảo lạnh lùng đáp, cho dù không đi anh cũng sẽ không về.
“Công việc quan trọng vậy à?” Giọng điệu của Giang Tường Lĩnh có chút xem thường, dù gì tiền của bọn họ tiêu mãi không hết, bỏ một dự án cũng không sao.
“Ngại quá, tôi không phải loại người biết tận hưởng như ngài chủ tịch đây.” Giang Duy Bảo châm chọc, ông ta đi du lịch, ngay cả ngày giỗ của con trai mình cũng không bận tâm.
Giang Duy Bảo nói xong liền bỏ đi, anh thật sự chán ghét người đàn ông kia, cảm thấy ghê tởm với dòng máu ông ta chảy trong người mình. Nếu năm đó không phải vì chuyện của mẹ và sự căm hận nhất thời đối với Diệp Thanh Vy, anh cũng không theo ông ta về nơi này. Hiện tại, muốn nói gì đã quá muộn, điều duy nhất anh có thể làm là tìm mọi cách rời khỏi đây.
“Giúp tôi điều tra mọi hành tung gần đây của thiếu gia.” Giang Tường Lĩnh lạnh lùng nói vào điện thoại, ông ta rất không thích một đứa con không ngoan ngoãn nghe lời.
===================
Hôm sau, Diệp Thanh Vy chuẩn bị cho chuyến công tác hai tuần, đi cùng với cô, ngoài Giang Duy Bảo ra còn hai người nữa. Một người là trợ lý của anh, người kia là trưởng phòng kế hoạch. Dù không quá thân với hai người này, nhưng bình thường cô có giao tiếp với họ, không khí trên xe vẫn rất vui vẻ. Ngoại trừ Giang Duy Bảo tập trung lái xe, ba người còn lại nói cười suốt dọc đường.
Sau ba tiếng, cuối cùng cũng đến nơi, Giang Duy Bảo dừng xe trước một khách sạn ở thị trấn. Diệp Thanh Vy nhớ gần đây là trường trung học, đó là nơi cô và anh trải qua rất nhiều kí ức đẹp.
Giang Duy Bảo nhớ đến lời nói của Diệp Đăng, trên đường đi anh luôn lén quan sát Diệp Thanh Vy, nếu cô có bất kì biểu hiện gì sẽ lập tức quay xe lại. Thật may, ngoài việc mệt mỏi gì đi xe đường dài, cô không có biểu hiện gì khác, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Kế hoạch khảo sát xem như thuận lợi, chỉ là số lượng công việc có chút nhiều, suốt một tuần đầu họ không có thời gian nghỉ ngơi. Là cô gái duy nhất trong nhóm, Diệp Thanh Vy chưa từng tỏ ra mình là phái yếu, năng suất làm việc không thua ai.
Bận rộn suốt một ngày, vừa về khách sạn cô đã ngả lưng xuống giường không muốn ngồi dậy. Giang Duy Bảo mặc dù hơi nghiêm khắc, nhưng rất tốt với nhân viên, mỗi người được ở phòng riêng, còn là loại cao cấp.
Gọi điện trò chuyện với gia đình và Đường Tuyên xong, Diệp Thanh Vy nằm ngẩn ngơ nhìn trần nhà. Mấy năm nay vì căn bệnh của cô, ba mẹ không cho về quê, nơi này thật sự thay đổi quá nhiều.
===========
Công việc diễn ra rất thuận lợi, có thể hoàn thành trước kế hoạch đề ra. Để thuận tiện thực hiện được dự án, liên hệ với chính quyền địa phương nơi đó là chuyện không thể thiếu. Nghe nói đối phương là người của Giang thị, bọn họ muốn tổ chức tiệc chào đón. Giang Duy Bảo đã khéo léo từ chối, anh không muốn lãng phí thời gian.
Hôm nay, một vài người có chức vị cao ở nơi này đến gặp để hỗ trợ bọn họ. Đây không phải nhiệm vụ của Diệp Thanh Vy, cô và trưởng phòng kế hoạch đi đến nơi khác. Lúc về bọn họ còn chưa đi, nhiệt tình muốn mời Giang Duy Bảo dùng cơm.
Có ba người đến, trong đó có hai người đã ở tuổi trung niên, người còn lại khá trẻ, chưa đến ba mươi tuổi. Nhìn thấy Diệp Thanh Vy đi vào, người kia cứ nhìn cô chằm chằm, còn cô từ đầu đến cuối chỉ liếc nhìn một cái, sau đó không quan tâm đến anh ta.
Diệp Thanh Vy không biết họ còn ở đây, cô đưa Giang Duy Bảo báo cáo tiến độ của hôm nay, sau đó rời đi. Người kia cũng xin phép ra ngoài, bởi vì phòng cô ở bên cạnh nên khi anh ta đi ra không nhìn thấy nữa. Lúc trở về anh ta liền thất thần, những người khác nói gì cũng không thể tập trung được.
Mà những chuyện này, đều rơi vào mắt Giang Duy Bảo. Anh nhíu mày không vui, trở về nơi này anh biết nhất định sẽ gặp lại người quen, chỉ là cái tên trước mặt này có chút xa lạ. Mặc kệ, dám nhìn bạn gái anh chằm chằm còn muốn lấy lòng anh, đừng có mơ.
Cuộc sống ở quê, trời chưa kịp tối đã rơi vào yên tĩnh, chỉ mới hơn sáu giờ mà đường phố chỉ còn vài chiếc xe di chuyển. Diệp Thanh Vy ra ban công đứng, buổi tối ở nông thôn thật bình yên, không nhộn nhịp như ở thành phố. Hơn nữa, nơi này cũng rất nhỏ, rất dễ gặp nhau.