• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Trộm quần lót ngươi, bách khoa toàn thư chuyện…

 

 

Bởi vậy, Tần Thọ không cam lòng đi vòng vòng quanh người Tiểu Hắc Hắc, khi đã chắc chắn Tiểu Hắc Hắc không còn chút sức lực nào tác yêu tác quái nữa, hắn mới không sợ chết xông tới lục lọi khắp người Tiểu Hắc Hắc.

 

 

Ngay cả mấy mảnh vải đen sì sót lại cũng rách nát hết, trần trùng trục, ngoài con chim nhỏ ra thì chẳng còn cọng lông nào xót lại, Tần Thọ quả thực chẳng tìm được gì.

 

 

 

Tiểu Hắc Hắc:

 

 

-Ta đã bảo rồi, trên người ta chẳng còn gì.

 

 

Đang lúc Tần Thọ tuyệt vọng, trong lòng thầm chửi lão thiên gia quá hố người, đồng thời miệng nói:

 

 

-Người ta thì đều là trẻn trời rơi xuống miếng bánh, rơi một em Lâm muội muội, sao đến chỗ ta lại rơi cái thứ này chứ!

 

 

Tiểu Hắc Hắc nghe vậy trợn trừng hai con ngươi lên, gọi ai là thứ hả? Ta là người, là người được chứ!

 

 

 

Tiểu Hắc Hắc phẫn nộ:

 

 

-Ta là người!

 

 

Mặt con thỏ ngây ngô:

 

-Ngươi trêu ta sao? Ngươi mà là mười người ư? Rõ ràng chỉ là một người thôi được chứ? (trong tiếng Trung chữ 'là' phát âm gần giống chữ 'mười')

 

 

 

Tiểu Hắc Hắc bị chọc tức, không biết lấy hơi đâu ra quát lớn một tiếng:

 

-Ta nói ta là một người!

  

 

Con thỏ cũng hét lên theo:

 

-Ngươi tưởng ta ngu sao? Rõ ràng ngươi chỉ có một mình, lấy đâu ra mười một người? Gọi ra đây ta xem!

 

 

 

-Ta chính là một con người! Tiểu Hắc Hắc hét to.

 

 

 

-Đồ lừa bịp, vừa ngươi bảo mười một người, sao giờ lại thành chín mươi mốt người rồi? Con thỏ dựng tai lên nói to.(trong tiếng Trung chữ 'chính' phát âm gần giống số 'chín')

 

-Phụt!

 

 

Tiểu Hắc Hắc phun ra một ngụm máu, vừa hét lớn hai tiếng làm nguyên khí trong tim suýt nữa thì tản hết, không thể cầm cự được nữa, đôi mắt trợn ngược lên rồi ngất lịm đi.

 

 

 

Tần Thọ thấy hắn bị ngất, thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm:

 

 

-Thôi đi, đòi chơi với ta ư? Ông đây xuất thân từ chơi thủ đoạn rồi, ngươi tuổi gì? Tức ói máu rồi hả?

 

 

 

Tần Thọ kiểm tra hơi thở của Tiểu Hắc Hắc, thấy rất ổn định, khi đã chắc chắn người không chết thì hắn mới thở nhẹ một hơi.

 

 

 

-Ta không tin ngươi là thần tiên mà chẳng có gì? - Tần Thọ không cam tâm, tiếp tục tìm.

 

 

Trong lúc đang mò, trong đầu Tần Thọ bỗng có một tiếng nổ, sau đó là một giọng nói nghe rất gian trá như giọng của tên trộm vang lên:

 

 

-Trộm!

 

 

 

Sau đó trong lòng Tần Thọ có thêm một câu khẩu quyết:

 

 

-Trộm trời, trộm đất, trộm quần lót ngươi… Quần lót cũng không để lại cho ngươi! Ngươi còn không biết!

 

 

 

Tần Thọ nhập tâm đọc lại một lượt, sau đó chửi lớn:

 

 

-Là tên khốn nào đê tiện vậy, khẩu quyết cũng phải làm thành dâm đãng như vậy?

 

 

 

Chửi xong, Tần Thọ cẩn thận nghĩ lại, nếu trộm… mục tiêu cuối cùng không phải là ngay cả cái quần lót cũng lấy nốt, chẳng lẽ gã không biết sao? Xem ra gã trộm đầu xỏ này rất thần thông, đúng người trong nghề!

 

 

 

Chửi xong, Tần Thọ bỗng thấy trong tay có một vệt sáng, hắn ngạc nhiên:

 

 

-Đây là cái gì?

 

 

 

Tần Thọ đơ ra một lúc, vệt sáng bỗng chui vào trong người hắn, hắn sợ hãi kêu lên:

 

 

-Mau chui ra đây!

 

 

 

Một lúc sau, trong đầu Tần Thọ có thêm một thông tin:

 

-《 Bảo Đồng 》.

 

 

Sau đó Tần Thọ cảm thấy một luồng khí nóng từ trong người bay ra, xộc thẳng lên cổ họng khiến hắn cảm thấy cổ họng nhói nhói, giống như có thứ gì đang tan ra… đồng thời luồng hơi nóng đó chui lên mắt Tần Thọ.

 

 

 

Tần Thọ sợ bắn cả người, chẳng nhẽ nó sẽ tan vào mắt làm mù mắt ư?

 

 

 

Kết quả là mắt hắn thấy nóng lên, sau đó thế giới trước mắt như vừa được dùng khăn lau qua, trở nên sáng rực lên!

 

 

 

Ngay cả những nơi tối om xa xôi kia cũng nhìn được rõ.

 

 

 

Đồng thời, Tần Thọ phát hiện trong đầu hắn có thêm một cuốn sách, trên bìa ghi hai chữ to tướng: 《 Bảo Đồng 》!

 

 

 

Tần Thọ nghĩ, đã là sách thì nên mở ra xem sao.

 

 

 

Nghĩ vậy, quả nhiên cuốn sách mở ra, trong đầu Tần Thọ cùng lúc hiện lên rất nhiều thông tin liên quan tới Bảo Đồng.

 

 

 

Bảo Đồng không phải là công pháp mà là một môn thần thông rất đặc biệt.

 

 

 

Bản thân Bảo Đồng thì không lợi hại, thậm chí không có sức chiến đấu. Tác dụng duy nhất của nó là để phân biệt bảo bối! Bất kì loại bảo bối nào cũng nhìn ra được, thậm chí những ai đã tu luyện đến cao thâm thì có thế nhìn thấy cả nội tại của pháp bảo, ví dụ như đặc tính, nhược điểm và cả cách luyện bảo pháp!

 

 

 

Nhưng trong sách cũng nói, tự cổ chí kim chưa ai tu luyện được môn thần thông này tới cấp quá cao, nhiều nhất cũng chỉ ở mức phụ trợ tìm pháp bảo mà thôi.

 

 

 

Ai cũng có thể tu luyện Bảo Đồng, nhưng uy lực lớn hay nhỏ thì phụ thuộc vào thực lực của người tu luyện.

 

 

 

Thực lực càng mạnh, khả năng phân biệt nhìn thấu pháp bảo càng cao.

 

 

 

Đồng thời cuối cuốn sách có đoạn viết, Bảo Đồng là thần thông độc môn của Vô Lượng Tiên Tông, chỉ có Tông chủ mới có thể tu luyện.

 

 

Đến đây Tần Thọ kinh ngạc nhìn gã Tiểu Hắc Hắc đen sì đang nằm dưới đất, lòng nghĩ, không ngờ cái đống đen sì này lại là tông chủ của một tông môn.

 

 

 

Nhưng Tần Thọ lập tức nhếch mép, tuy là thần thông độc môn độc nhất vô nhị trong thiên hạ, nhưng có tác dụng gì chứ. Trên mặt trăng thì coa bảo bối gì? Không có!

 

 

 

-Cái thứ rẻ rách này mà cũng là thần thông độc môn, mà còn không phải tông chủ không thể học, trông gã tông chủ này cũng chả ra cái gì. - Tần Thọ lẩm bẩm, không hề coi chuyện này ra cái gì.

 

 

 

Dù sao đi nữa cũng đã có được Bảo Đồng, vậy thì Tần Thọ sẽ có được loại thần thông khác thậm chí là công pháp, một tia hi vọng sống sót lại lóe lên trong mắt Tần Thọ.

 

 

 

Bỗng dưng lòng đầy phấn khởi, hắn nhìn Tiểu Hắc Hắc cười ha ha:

 

 

-Tiểu bảo bối, đừng cử động, ta tới đây, hì hì…

 

 

 

 

Tiểu Hắc Hắc vốn đã sắp tỉnh, trong lúc mơ hồ thấy có con thỏ đang chảy rãi, mặt cười đầy ác ý lại gần và lục khắp người hắn!

 

 

 

Mà còn nói những lời như vậy khiến hắn sợ hãi lại ngất đi.

 

 

 

Trước khi ngất đi hắn có một suy nghĩ: “Sao ta lại đen đủi thế này! Sớm biết vậy thà để sét đánh chết còn hơn…”

 

 

 

Không biết gã nghĩ gì, nhân lúc chưa tỉnh, Tần Thọ vội lục qua một lượt khắp người hắn.

 

 

 

Đồng thời không ngừng đọc lại thần thông đã xuất hiện trong đầu lúc trước:

 

 

-Trộm trời, trộm đất, trộm quần lót ngươi…

 

 

Nhưng điều khó hiểu là đã tìm nửa ngày rồi, khẩu quyết đọc khô cả mồm cũng chả thấy gì hết!

 

 

Không cam tâm, Tần Thọ tiếp tục tìm, cuối cùng sau mấy trăm lần thử nghiệm, ngay lúc định từ bỏ, tưởng rằng là mình nghĩ quá nhiều, lúc mình còn chưa biết thần thông trộm đồ…

 

 

 

Trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều hình ảnh!

 

 

Tần Thọ đột nhiên mừng rỡ:

 

 

-Quả nhiên, Bảo Đồng là do trộm mà có! Ha ha, không biết lần này lại trộm được thần thông gì, vội mở ra xem.

 

 

 

Tần Thọ vội kiểm tra những hình ảnh này, chỉ thấy trên đó ghi mấy chữ to: Bách khoa toàn thư chuyện xxx!

 

 

 

Tần Thọ suýt thì phun máu ra, chửi:

 

 

-Còn gì đen hơn không, mất bao tâm huyết và nước bọt, niệm kinh nửa ngày trời lại mò phải thứ này.

 

 

Nhưng vừa mở cuốn sách ra, hắn lập tức nở một nụ cười:

 

 

-Ôi, tư thế nhiều đấy, còn lại là người thật làm à? Chà chà… một số tư thế không chuyên nghiệp như động tác trong phim hành động của đảo quốc, đánh giá thấp… được cái là ở đây có toàn góc độ, có ích cho học tập tăng thêm kĩ năng, hì hì…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK