Chương 16: Ngươi là đồ ngu à?
Con thỏ ngửa đầu lên nhìn cô gái, đôi mắt to ngập nước như đang thưởng thức phong cảnh đẹp nhất trên thế giới.
Nếu như có thợ chụp ảnh ở đây nhất định sẽ chụp được bức tranh tuyệt mỹ này...
Mặc dù Hằng Nga lảm nhảm rất nhiều, thế nhưng Tần Thọ lại hết sức hưởng thụ loại cảm giác này. Hắn biết rằng Hằng Nga đã tịch mịch quá lâu, nàng cần lải nhải, cần phát tiết...
Cho nên Tần Thọ liền nói chuyện cùng nàng.
Chờ đến khi Hằng Nga nói mệt Tần Thọ mới mở miệng hỏi:
-Hằng Nga muội tử, chỗ này của chúng ta cũng tính là ở Thiên Đình sao?
Hằng Nga lắc đầu đáp:
-Không biết, hình như cũng không tính. Thiên Đình có như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không hoang vu như thế này.
Tần Thọ gật gật đầu, nhưng mà lời nói vừa rồi của thiên binh vẫn còn ở bên tai, hắn biết, nơi này chính là Thiên Đình!
Chỉ có điều, nơi này còn lạnh lẽo hơn so với lãnh cung trong truyền thuyết!
Cũng hoang vu hơn!
-Em hỏi chuyện này để làm gì? - Hằng Nga tò mò hỏi.
Tần Thọ lắc lắc đầu to nói:
-Không có việc gì, nhàm chán quá nên hỏi chơi thôi.
Nói xong, Tần Thọ nằm trên mặt đất, tùy tiện rút một cây cỏ dại cho vào miệng ngậm, híp mắt nhìn lên bầu trời, nhai nhai mấy cái, đột nhiên con thỏ giật mình nói:
-Cỏ!
Hằng Nga cau mày nói:
-Em nói linh tinh cái gì đấy?
Tần Thọ lắc đầu nói:
-Ta nói là, nơi này của chúng ta có cỏ!
Hằng Nga nghi ngờ hỏi:
-Đúng vậy, làm sao?
Tần Thọ đáp:
-Nơi này có thể mọc cỏ, có phải là đại biểu cho cũng có thể trồng rau không?
Hằng Nga theo bản năng gật đầu nói:
-Có thể mà, thế nhưng em có hạt giống sao?
Tần Thọ yên lặng...
Đúng vậy, có thể trồng rau thì sao?
Hắn là con cháu Viêm Hoàng, mang theo kỹ năng làm nông truyền thừa từ cả năm ngàn năm thì lại như thế nào?
Không có hạt giống thì có nói cái gì cũng vô dụng.
Tần Thọ có thể nói chuyện làm Hằng Nga hết sức vui vẻ, lại lôi kéo Tần Thọ hát hò cho tới nửa đêm, lúc này mới yên lặng thì cái bụng lại ùng ục kêu lên, sau khi tùy tiện ăn vài miếng hoa quế thì duỗi lưng một cái nói:
-Hôm nay lãng phí hết nhiều thể lực và năng lượng, không được, không nói nữa. Lên giường, đi ngủ, bất động tiết kiệm năng lượng.
Nhìn theo thân ảnh uyển chuyển kia ngáp một cái đi vào trong sơn động, trong mắt Tần Thọ tràn ngập đau lòng, thấp giọng nói khẽ:
-Ta thề, ta sẽ mau chóng mạnh lên, để ngươi không còn chịu đói nữa!
Nói xong, Tần Thọ cũng ngáp một cái, thế nhưng hắn không muốn ngủ mà nhảy nhảy trên mặt đất, tìm thanh pháp bảo huyết đao kia.
Hồng quang trên đao này đã tán đi, lại biến thành tiểu đao sáng như tuyết. Tiểu đao cũng không lớn, Tần Thọ cầm vừa tay.
Thân đao có hoa văn màu đỏ, nhìn dáng vẻ cực kỳ thần bí.
Tần Thọ cảm thán nói:
-Nếu cái này là ở Địa Cầu thì đây chắc chắn là bảo bối đỉnh cấp. Đáng tiếc, ở đây chắc chỉ là con dao cắt móng tay mà thôi.
Nói xong, Tần Thọ sờ lên cái bụng, thầm nói:
-Sắp đói bụng rồi, ngươi tự cầu phúc đi, nếu đến khi thỏ gia ta sắp đói chết mà chưa tìm được đồ ăn thì ngươi chính là bữa cơm tối tiếp theo.
Lời này vừa nói ra, đao này như thông linh vậy, thân đao run rẩy vài cái, tựa như có chút sợ hãi.
Tần Thọ thấy vậy lập tức vui vẻ:
-Ha ha, ngươi còn biết sợ, xem ra ngươi rất có linh tính! Như vậy đi, xem biểu hiện của ngươi, biểu hiện tốt thì không ăn ngươi nữa. Biểu hiện không tốt thì đừng trách thỏ gia biến ngươi thành phân.
Đao lại run run một trận giống như đang đáp lại cái gì, dù sao Tần Thọ cũng nghe không hiểu.
Tần Thọ nói:
-Ngươi run lẩy bẩy như vậy, coi như ngươi đáp ứng. Hiện tại, thu nhỏ một chút cho thỏ gia ta xem.
Thân đao run lên, sau một khắc liền thu nhỏ đến to bằng móng tay, Tần Thọ nắm ở trong tay, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, sau đó nói:
-Biến lớn!
Thân đao hô một chút, lại biến thành một cây đại đao, còn lớn gấp mấy lần so với con thỏ!
Tần Thọ lập tức vui vẻ:
-Lớn nữa! Lớn nữa! Lớn thêm nữa!
Kết quả thân đao càng biến càng lớn, cuối cùng tăng tới bốn mươi mét mới dừng lại.
Mặc cho Tần Thọ có mệnh lệnh như thế nào nó cũng không tăng nữa.
-Xem ra đây chính là cực hạn của ngươi... Không tệ, bốn mươi mét... Ha ha, sau này gặp tên nào không có mắt, có thể yên tâm để hắn chạy ba mươi chín mét.
Tần Thọ đắc ý thu đao, sờ sờ cái bụng cảm thấy hơi đói.
Thế là, Tần Thọ thay đổi phương hướng, đi thẳng đến chỗ cây hoa quế vương, vừa đi vừa khẽ hát:
-Đói bụng, tìm Ngô Cương nào... Dây lưng quần cũng thơm thơm...
Gần đây Ngô Cương rất bực bội, thật sự rất bực bội!
Trước kia, hai tay hắn cầm rìu, vung rìu lên, phải nói là hổ hổ sinh phong!
Bây giờ thì lại phải phân ra một cái tay xách quần, phòng ngừa quần bị tụt xuống.
Lại vung mạnh rìu, luôn luôn có chút chưa hết hứng, cảm giác lực bất tòng tâm.
Nghĩ đến chỗ này, Ngô Cương liền nghĩ tới con thỏ đáng ghét kia, hắn thật hối hận khi dùng bảo bối áp đáy hòm làm cho con thỏ sống lại.
Thế nhưng vừa nghĩ tới ảnh hưởng sau khi sát sinh mang tới, nếu phải chọn lại một lần, hơn phân nửa là Ngô Cương vẫn phải phục sinh thỏ.
-Chậc chậc... Làm việc à?
Bởi vì cái gọi là người suy nghĩ cái gì cái đó sẽ đến.
Ngô Cương đang phiền muộn thì cái giọng nói khiến hắn bực bội kia vang lên.
Ngô Cương vừa nghiêng đầu thì thấy dưới gốc cây hoa quế bên cạnh, một con thỏ đứng thẳng người, một tay chống ở trên thân cây, thảnh thảnh thơi thơi nhìn xem hắn.
-Ngươi tới làm gì, xéo đi!
Ngô Cương kéo chặt quần theo bản năng rồi bắt đầu đuổi người.
Tần Thọ cộp cộp miệng nói:
-Đừng như vậy mà bạn cũ, cho chút mặt mũi được chứ?
Trong khi nói chuyện, Tần Thọ mở ra thần thông 《 Bảo Đồng 》, kết quả là vừa mở ra Tần Thọ hối hận ngay lập tức, hắn chỉ cảm thấy nguyên khí trong người nhanh chóng xói mòn!
Dọa đến hắn phải vội vàng quan bế thần thông, không dám dùng linh tinh.
Cho dù như thế, hắn cũng đã nhìn thấy, mặc dù trên người tên Ngô Cương này không bắt mắt chút nào nhưng lại đều là bảo bối!
Lần đầu tiên Tần Thọ có hảo cảm với môn thần thông 《 Bảo Đồng 》 này!
Đây quả thực là lợi khí chế tạo riêng cho hắn giết người cướp của, ăn cắp ăn trộm đây mà.
-Mặt mũi cái rắm, trả ta dây lưng quần thì còn có mặt mũi. Nếu không thì xéo đi!
Ngô Cương chỉ cảm thấy, ánh sáng vừa mới toát ra từ trong mắt con thỏ làm cho toàn thân hắn run rẩy, thế là liền phất tay muốn đuổi cái thứ đồ hỗn đản này đi.
Tần Thọ buông tay nói:
-Ăn thì cũng ăn rồi, còn nếu không ta ngồi xuống ị một bãi, ngươi tự đến bới ra tìm thật cẩn thận xem.
Loảng xoảng!
Cái rìu lớn của Ngô Cương rơi trên mặt đất, Ngô Cương vừa muốn đấm đấm hai tay vào nhau làm một động tác thật ngầu, kết quả là lưng quần lỏng ra, dọa đến hắn vội vàng kéo căng quần, nháy mắt khí thế hoàn toàn biến mất...
Tần Thọ nói:
-Đừng như vậy, lần này ta tới tìm ngươi là có chính sự.
-Ngươi tìm ta có chính sự? Ha ha... Ngươi cút đi mới là chính sự.
Ngô Cương thấy không hù dọa được con thỏ, dứt khoát quay đi tiếp tục đốn cây.
Kết quả con thỏ kia chẳng những không đi, ngược lại còn bu đến, đứng ở bên cạnh nhìn hắn đốn cây, đồng thời nhỏ giọng mà nói:
-Ngươi chặt cây bao nhiêu năm rồi?
Ngô Cương:
-Không biết!
Con thỏ nói:
-1000 năm?
Ngô Cương đáp:
-Thiếu.
Con thỏ nói:
-10.000 năm?
Ngô Cương đáp:
-Vẫn thiếu.
Con thỏ lại hỏi:
-100.000 năm?
-Vẫn thiếu.
-1.000.000 năm?
-Vẫn thiếu.
-Ngươi là đồ ngu à?