Tần Thọ bất giác gật đầu, Hằng Nga vô ý lắc đầu, sau đó hai người liếc nhìn nhau, Hằng Nga lập tức sửa thành gật đầu thì Tần Thọ lại lắc đầu. Sau cùng cả hai đều dứt khoát quay đầu vòng vòng.
Cho đến tận lúc trước khi Ma Lễ Thọ bạo tạc, Hằng Nga nhanh miệng nói:
-Muốn ạ!
Sắc mặt Ma Lễ Thọ mới dễ nhìn hơi một chút, nói:
-Lấy đi cũng được, có điều ta có một điều kiện. Nếu các ngươi đã là khách của Tử Kim Hoa Hồ Điêu thì cũng chính là khách của ta. Hoa Hồ Điêu mời các ngươi ăn cơm, ta cũng phải mời. Cho các ngươi cái kim tiên này cũng được nhưng các ngươi không thể mang đi chỉ có thể nuốt xuống bụng!
Lời vừa nói ra, xung quanh bỗng náo nhiệt!
-Ăn xuống bụng?
-Trời đất, tuy rằng kim tiên này không phải pháp bảo mạnh nhất, nhưng để được coi là binh khí thì quan trọng nhất là cứng! Ăn kim tiên sao? Sao có thể được?
-Gã này được, xem ra chuyện lấy cây kim tiên này coi như bỏ…
- Kế sách hay đấy, sao ta lại không ngờ tới chứ? Lúc giao vũ khí cho con thỏ kia mà nó cắn không nổi, tự ắt thu về rồi.
Mọi người lũ lượt gật gù, lúc này, chẳng ai còn coi trọng con thỏ và Hằng Nga nữa, ai nấy cũng đều cho rằng, vũ khí này là trăm phần trăm không lấy được.
Ma Lễ Thọ đắc ý nhìn Hằng Nga và Tần Thọ rồi nói:
- Hai vị, có còn muốn không?
Hằng Nga nhìn Tần Thọ:
-Em thế nào?
Thái độ của Tần Thọ rất khác thường, dùng bộ dạng nhút nhát cũng rất dễ thương mà nói:
-Ngươi cũng biết mà, gần đây ta bị sâu răng, răng miệng trước giờ cũng không tốt lắm, cái roi này có vẻ không ngon cho lắm.
Hằng Nga sững sờ, sâu răng? Răng miệng không tốt? Sao nàng lại không phát hiện ra chứ?
Ma Lễ Thọ nghe vậy, nhất thời vui vẻ cười nói:
-Con thỏ ngươi sợ rồi sao? Ta thấy hay là ngươi cứ thử một lần xem? Nếu không, bỏ qua cơ hội này là không có lần sau đâu.
Tần Thọ liếc nhìn kim tiên, giả bộ vừa thèm thuồng vừa e sợ rồi hỏi:
-Tôi mà ăn rồi, ngài sẽ không đến làm phiền tôi chứ?
Ma Lễ Thọ nhìn Hoa Hồ Điêu xem xét, chắc chắc rằng Tần Thọ sẽ không ăn được kim tiên thì ha ha cười lớn:
-Bản Thiên Vương ta nói lời giữ lời, làm sao có chuyện tới tìm ngươi mà làm phiền?
Tần Thọ nói:
-Ngài chắc chắn muốn cho tôi ăn?
-Ăn đi, ngươi mà ăn được thì cứ ăn!
-Thật sự là cho tôi ăn sao?
-Ăn đi, ta sẽ không làm khó ngươi đâu.
-Tôi thực sự có thể ăn sao? Lỡ đâu cắn hỏng có bắt đền không?
-Ăn đi, không cần đền!
-Tôi không ăn được mà làm dính nước bọt, ngài sẽ không giận chứ?
-Sao con thỏ này lắm chuyện vậy? Bản Thiên Vương ta thề với trời, chỉ cần ngươi ăn được chiếc kim tiên này thì sẽ tặng nó cho ngươi, tuyệt đối không tìm ngươi làm phiền! Nếu làm trái, hình thần câu diệt! Lần này thì ngươi vừa ý chưa?
Ma Lễ Thọ thực sự bị con thỏ giày vì khốn khổ làm gấp gáp, trực tiếp thề với trời.
Ban đầu Tần Thọ còn đang cụp tai xuống, hai tay khoanh trước ngực, hơi cúi đầu, cần thận từng li từng tí, dáng vẻ gà mờ nhìn nhìn Ma Lễ Thọ, sau câu nói này của Ma Lễ Thọ bỗng lập tức thay đổi!
Hai tai Tần Thọ dựng đứng lên, bộ ngực phồng lên, khóe miệng nứt ra, răng miệng cũng lộ hẳn ra ngoài, phất phần tay áo không tồn tại, bộ dạng giả tạo, cái chân nhỏ nâng lên, nhẫm lên chân một thiên binh. Hào sảng nói:
-Nếu đã như vậy, vậy nói cái rắm gì nữa! Dọn món lên cho ông đây nào!
Chuyển biến bất ngờ này phút chốc làm tất cả mọi người bối rối, chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc con tiện thỏ này lấy cái khẩu khí đó từ đâu ra?
-Ài… con thỏ ngu này, có khi lại tưởng bở rằng bản thân có thể ăn được Hàng Ma Kim Tiên ư?
-Con thỏ này ra cửa quên mang não rồi, choáng luôn.
-Lót dép ngồi đợi con thỏ này bị kim tiên làm gãy răng mới được… he he.
-Hê hê, vậy cũng coi như thay chúng ta rửa mối thù này…
Tần Thọ nghe xong, chả thèm quan tâm, hắn ngu sao? Hê hê… vậy những tên bị hắn lắc lư cho móc bảo bối ra đấy thì sao? Ừm… trong đám ngu có thằng đại ngu à?
Ma Lễ Thọ cũng đơ người, thầm nghĩ chẳng lẽ con thỏ này thực sự có thể ăn cây kim tiên của hắn sao?
Nhưng nghĩ lại thì, không phải không có khả năng, thế giới có nhiều kỳ thú, đích thị có dị thú có thể nuốt sống pháp bảo binh khí, nhưng từ cổ chí kim, tuyệt đối không có con thỏ nào mà ăn được binh khí cả! Hắn nghĩ tám phần là do con thỏ kia cố ý tạo điều huyền bí, tự trấn an bản thân mà thôi!
Sau đó Ma Lễ Thọ cười nhạt:
-Xem ngươi làm màu đến bao giờ, Hàng Ma Kim Tiên đang ở đây, tới đi!
Vừa nói, Ma Lễ Thọ vừa ném kim tiên cho Tần Thọ, Tần Thọ mau lẹ tránh…
Nực cười, tay cầm của cái roi này cũng to gần bằng hắn rồi! Lớn như vậy hắn đỡ kiểu gì?
-Ha ha, con thỏ kia, thời gian không còn nhiều. Vậy nên mau ăn đi, nếu không thời gian không đợi người đâu, bỏ lỡ thời gian vào cửa, coi chừng bị khiển trách, đầu rơi xuống đất đấy.
Ma Lễ Thọ vừa cười vừa nói
Đồng thời, đám tán tiên kia cũng hùa theo:
-Con thỏ, ăn đi, món hời đấy!
-Há há, hình như ta thấy có cái răng cửa vừa bay ra.
-Ngươi thấy có một cái thôi sao? Ta thì thấy hai…
-Đồ thỏ tham lam, lần này cạp phải sắt rồi.
…
Vốn dĩ bọn họ đị định theo phe Hằng Nga, kết quả lại bị Tần Thọ lừa cho một vố, vì vậy tự nhiên nói xấu Tần Thọ, nếu có thể thấy hắn bị xử lý một trận, thì quá tốt.
Tần Thọ nghe vậy, lườm đám tán tiên kia nói:
-Câm mồm, các ngươi về bên nào?
Kết quả, mọi người đều di hình đổi vị, đứng về phía Ma Lễ Thọ, chỉ có Vân Không chân nhân là vẫn đứng im bất động.
Tần Thọ nhìn đám người bên kia nhếch mép cười đểu, lại nhìn Vân Không chân nhân ngẩn ngơ đứng đó, cảm thán:
-Đạo hữu, vẫn là ngươi đủ ý tứ.
Vân Không chân nhân vội lắc đầu rồi nói:
-Đừng kích động, ban nãy là ta không kịp phản ứng, bây giờ ta đi.
Sau đó Vân Không chân nhân chạy nhanh về phía Ma Lễ Thọ dưới ánh mắt khó chịu của Tần Thọ.
Ma Lễ Thọ nhìn một cái, phút chốc vui mừng, hắn vốn cho rằng những thần tiên này là phe Tần Thọ, giờ thì đến chúng cũng coi thường Tần Thọ, vậy thì tên kia chắc chắn ăn không nổi Hàng Ma Kim Tiên rồi.
Ma Lễ Thọ ha ha cười lớn:
-Thỏ con, mau ăn đi.
Ăn nhanh lên!
Tử Kim Hoa Hồ Điêu cũng gào theo.
Tần Thọ nhìn mọi người, thở một hơi dài rồi nói:
-Ài… đây là các ngươi ép ông đây, vậy ông đây…
Nói tới đây, hắn quét mắt nhìn đám người một lượt rồi nhếch miệng cười nói:
-Vậy thì ông đây không khách khí nữa đâu.
Nói xong, Tần Thọ ôm lấy cây roi vàng, há to miệng cắn một ngụm!
Tất cả mọi người đều lập tức căng hết mắt, nhìn vào nơi mà răng cửa và roi vàng chạm vào nhau. Cảnh hàm răng bay sạch sau một tiếng "Rốp" đã không xảy ra mà kim tiên lại giống như một cây măng non nớt, giòn tan bị con thỏ kia cắn mất một miếng!
- Cái gì!
Vân Không chân nhân, lão thần tiên cùng mọi người đều sắp rơi cả tròng mắt!
Hàm dưới của Tử Kim Hoa Hồ Điêu như rớt xuống bờ vai của Ma Lễ Thọ.
Cả mắt lẫn miệng Ma Lễ Thọ đều mở to hết cỡ, chỉ thấy con thỏ kia liếc đểu hắn một cái rồi dần nhếch mép nở một nụ cười xấu xa, mồm ngoác tới tận mang tai.