• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20: Ngươi cũng coi như là thần tiên

 

-Ăn một mình chán quá, không có động lực. - Hằng Nga bẹp miệng nói:

 

-Mà em không đói bụng sao?

 

Tần Thọ sờ sờ cái bụng đáp:

 

-Nhìn xem, tròn vo đây này. Lúc trước ăn cái kia quá bổ, vẫn luôn không tiêu. Cho nên ngươi ăn thoải mái đi, ta thật sự không đói bụng, bằng không đã sớm đi gặm vỏ cây rồi.

 

Hằng Nga sững sờ, ngẫm lại cũng đúng là đạo lý này, sau đó tận tình nói:

 

-Em không để mình ngã xuống là được, ta thật sợ ngày nào đó không còn nhìn thấy em nữa.

 

Nói đến đây, mắt Hằng Nga đỏ lên.

 

Tần Thọ vội vàng nói:

 

-Nói gì thế ta sẽ sống thật tốt, sẽ mãi bên cạnh ngươi.

 

-Một lời đã định! - Hằng Nga nghiêm túc nói.

 

Tần Thọ cũng cười ha ha đáp:

 

-Được! Một lời đã định!

 

Hằng Nga lập tức vui vẻ:

 

-Em cũng ăn chút đi, ta hái rất lâu mới được đó, em không biết đâu, đám cây hoa quế này càng ngày càng tinh ranh, hoa quế càng ngày càng cao...

 

Tần Thọ sờ sờ cằm, cũng bắt đầu suy nghĩ về vấn đề ăn uống sau này.

 

Mặc dù trên người Ngô Cương có pháp bảo, nhưng Tần Thọ đã nhiều lần ngoạm mõm đen, chắc chắn đối phương sẽ có phòng bị, hắn lại muốn được cơ hội như ý không lớn.

 

Hơn nữa, Tần Thọ cũng không thể thật sự ăn hết đồ của Ngô Cương để hắn phải trần truồng chạy đi... Như thế thì quá đáng quá.

 

“Mà thôi mà thôi, nếu thực sự không được thì chỉ có thể ăn tiểu đao vào trong bụng lót dạ trước. Còn lại hi vọng sau này trên trời rơi thêm mấy cái lạp xưởng hun khói mới tốt...” Trong lòng Tần Thọ thầm nhủ.

 

Vì để cho Hằng Nga vui vẻ, Tần Thọ cũng ăn chút hoa quế mang tính tượng trưng, quả nhiên Hằng Nga ăn càng cao hứng.

 

Sau đó một hai ngày, mặc dù Tần Thọ vẫn rất no, thế nhưng mỗi ngày vẫn đi gặm vỏ cây như trước. Dù sao nguyên khí là mỗi ngày đều tiêu hao, ăn một chút bổ được một ít cũng có thể kéo dài thời gian khỏi bị chết đói...

 

Một ngày này, sau khi Tần Thọ gặm vỏ cây cả một đêm liền sờ sờ bụng, có vẻ như đã bắt đầu đói rồi. Nghĩ nghĩ rồi cuối cùng Tần Thọ lại đi sâu vào trong rừng cây, vừa đi vừa thì thầm:

 

-Tiểu Cương Cương, ta tới đây, ngươi có nhớ ta không nào…

 

-Hắt xì! - Ngô Cương hắt xì một cái, nhìn quanh bốn phía, cau mày nói:

 

-Hôm nay đây là cái yêu phong gì thổi tới làm cảm giác chân lạnh buốt cả lên đây?

 

Nói đến chân, Ngô Cương theo bản năng nhìn cái giày đi được một nửa ở chân phải, dự cảm không tốt kia ở trong lòng càng thêm lớn hơn, thầm nghĩ: "Không phải con thỏ kia lại muốn tới đấy chứ?"

 

Ngô Cương vừa nghĩ tới đây thì nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên.

 

-Tiểu Cương Cương đang làm gì vậy, có nhớ ta hay không?

 

Ngô Cương nghe được giọng nói này thì lập tức cởi giày ra giống như là phản xạ có điều kiện, sau đó buộc dây giày của hai chiếc lại với nhau treo lên trên cổ.

 

Xách gấp quần, nắm chặt chuôi rìu, lúc này mới xoay người lại, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng ởn.

 

Ngoài cười nhưng trong không cười mà nói:

 

-Con thỏ chết tiệt, ngươi lại tới làm gì?

 

Tần Thọ nhún nhún vai nói:

 

-Đừng kích động như vậy mà, dù sao cũng là hàng xóm, ta tới thăm ngươi một chút không được sao?

 

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Tần Thọ lại quét một vòng trên thân Ngô Cương, có vẻ như không có gì có thể ngoạm ăn được!

 

Ngô Cương không khách khí đáp:

 

-Không cần ngươi thăm, ngươi cút ra xa một chút là được.

 

Tần Thọ vẩy vẩy tay ngọt nhạt:

 

-Đừng như vậy mà, bởi vì có cái gọi là oan gia nên giải không nên kết, nhiều đại sự mà còn phải mang thù nữa sao, thời gian chúng ta ở chung còn nhiều nữa đâu.

 

Ngô Cương gượng cười hai tiếng nói:

 

-Mới quen biết ngươi mấy ngày, ta đã phải đi chân đất. Ngươi nói thời gian còn dài mà làm gì? Đây là ngươi định một mảnh vải cũng không lưu lại cho ta hả? Ta cho ngươi biết, ngươi tránh xa một chút cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!

 

Ngô Cương huy vũ lưỡi rìu lớn!

 

Tần Thọ yên lặng, theo bản năng nhìn thoáng qua chiếc rìu kia, chỉ thấy bên trên lưỡi rìu rõ ràng có một cái dấu răng cắn thành lỗ hổng!

 

Con mắt Tần Thọ lập tức sáng lên, có vẻ như con thỏ ngốc chết là có liên quan đến cái dấu răng này.

 

Có điều con thỏ ngốc cũng đã dùng tính mạng để xác nhận với hắn một chuyện… lưỡi rìu này cũng có thể ăn!

 

Ngô Cương nhìn thấy ánh mắt Tần Thọ rơi vào bên trên chiếc rìu của hắn, mà trong con mắt còn tỏa ra ánh sáng, lập tức trong lòng run lên, nhanh chóng giấu rìu ra sau lưng rồi nói:

 

-Hằng Nga tới.

 

Tần Thọ nghe xong, theo bản năng quay đầu nhìn lại, tiếp đó cảm thấy vèo một cái sau đầu!

 

-Lại nữa! - Tần Thọ đột nhiên quay đầu, bắt giày!

 

Kết quả là một cái bàn chân lớn trần trùng trục bay tới, bành!

 

Tần Thọ hóa thành một cục thịt tròn bay lên bầu trời...

 

-Tiểu tử, bay đi! - Ngô Cương cười hê hê nói:

 

-Cái mông rất mập, cảm giác ở chân cũng không tệ lắm.

 

Ngô Cương vừa nói xong liền cúi đầu xem xét, lập tức trên trán toàn là hắc tuyến! Chỉ thấy gấu quần của hắn thình lình thiếu mất một mảnh vải nhỏ!

 

-Con thỏ chết tiệt, thật đúng là ngươi có thể ngoạm ăn à! - Ngô Cương mắng to.

 

Cùng lúc đó, Tần Thọ rơi đánh bịch một tiếng xuống đất, lộn một vòng, bò lên, tiện thể lấy mảnh vải bên khóe miệng nhai nhai đi rồi nuốt, sau đó lau lau miệng nói:

 

-Vốn là muốn đàm phán ngươi lại nhất định muốn đá ta, một ngụm này xem như lợi tức của tiền bồi thường! Hiện tại bắt đầu tính tiền bồi thường!

 

Nói xong, Tần Thọ lại nhanh chân chạy về.

 

Ngô Cương vừa mắng xong thì thấy con thỏ kia lại quay trở về, cừu nhân gặp mặt phá lệ đỏ mắt!

 

Thế là con thỏ lập tức nhắm chuẩn mục tiêu!

 

Ngô Cương tranh thủ thời gian xoay người kéo ống quần, miễn cho lại gặp mõm đen!

 

Đời này của Ngô Cương, vốn cho rằng chọc vào Viêm Đế, bị Viêm Đế phong cấm pháp lực, ném tới chỗ đất cằn sỏi đá này chính là đau khổ lớn nhất.

 

Vạn vạn không ngờ, sinh thời còn có thể gặp được chuyện càng đau khổ!

 

Viêm Đế tốt xấu gì cũng còn cho hắn một bộ quần áo, còn cái con thỏ này lại muốn lột sạch hắn ra!

 

Tần Thọ xem xét, ống quần Ngô Cương đã vén đến bẹn đùi, một chân đầy lông chân, nhìn cực kỳ chướng mắt, hét lớn:

 

-Ngô Cương! Ngươi có phải thần tiên không? Áo rách quần manh, hình tượng của ngươi đâu?

 

Ngô Cương trực tiếp mắng:

 

-Xéo đi! Buông ra mới thật sự bị áo rách quần manh! Tiểu tử, ngươi dám tới thì ta sẽ để ngươi bay càng cao càng xa hơn!

 

Tần Thọ mắt thấy là không có cơ hội hạ khẩu rồi. Thế nhưng linh cơ khẽ động, hắn đã có chủ ý.

 

Không có cơ hội hạ khẩu ngoạm ăn, vậy thì hắn hạ thủ!

 

Nghĩ đến chỗ này, Tần Thọ cười hê hê.

 

Nụ cười này, cười đến toàn thân Ngô Cương run rẩy, luôn cảm giác hình như mình đã bỏ sót cái gì.

 

Tần Thọ đấm đấm hai tay vào nhau nói:

 

-Tiểu Cương Cương, ngươi tự mình đưa quần hoặc là áo tới cho thỏ gia hay là để thỏ gia ta tự mình động thủ đây?

 

-Dựa vào cái gì mà phải cho ngươi? - Ngô Cương hỏi.

 

Tần Thọ đáp:

 

-Dựa vào cái gì mà một cái quần dài hẳn hoi ngươi lại mặc thành quần lót, đây là ngươi đang vũ nhục nó! Ngươi không tốt với nó, đương nhiên ta có lý do giải cứu nó!

 

-Ta nhổ vào! Quần của lão tử, lão tử muốn mặc thế nào thì mặc, có bản lĩnh thì ngươi tới mà lấy. Sợ ngươi thì cái tên Ngô Cương của ta sẽ viết ngược lại! - Ngô Cương kêu lên.

 

Tần Thọ nói:

 

-Rất tốt, đã như vậy thì ta đến đây!

 

Tần Thọ vèo một cái xông tới.

 

Ngô Cương cười lạnh một tiếng, nhấc chân một cước, trúng đích!

 

-Con thỏ ngươi bay đi! - Ngô Cương nhìn con thỏ bay đi xa xa, ha ha phá lên cười.

 

Chỉ là, hắn lại nhìn thấy hình như trong miệng con thỏ kia nói nhỏ cái gì. Có điều hắn cũng không nghe rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK