• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24: Thì ra là vậy

 

 

Rót xong, Tần Thọ phát hiện trong cốc có mấy viên tròn tròn đen đen đang dao động, hắn cười đểu:

 

 

-Rót mạnh quá, không thể để bọn họ thấy thứ này, rất dễ bị lộ.

 

 

Tần Thọ bèn tìm hai thanh gỗ định gắp nó ra…

 

 

Đúng lúc đó thì có tiếng bước chân đi tới, Tần Thọ tay hơi run vội vàng vứt thanh gỗ đi, chắp hai tay ra sau như không có chuyện gì xảy ra.

 

 

Hằng Nga bước vào thấy Tần Thọ đang ở bên trong với bộ dạng lén lút, cau mày hỏi:

 

 

-Ngọc Nhi, em làm gì đó? Khách đến ít ra cũng phải ra tiếp đãi chút chứ?

 

 

Tần Thọ liếc sang hai cốc trà.

 

 

Hằng Nga vừa nhìn thì vui vẻ cười lên:

 

 

-Em thật là có lòng, ta đang định pha hai cốc trà để tỏ lòng hiếu khách mà em đã làm xong rồi, vậy ta đem ra luôn thôi. À đúng rồi, em thấy cái cốc gỗ do ta khắc ra trông thế nào? Đẹp không?

 

 

Tần Thọ đáp:

 

 

-Đẹp mắt, rất đẹp mắt!

 

 

Hằng Nga cười:

 

 

-Còn phải nói!

 

 

Nói xong định ra bưng hai cốc trà đi, Tần Thọ vội chạy ra ôm lấy hai cốc trà nói:

 

 

-Khách tới rồi, ngươi bây giờ là chủ nhân trong nhà, việc này cứ để ta làm cho.

 

 

Hằng Nga lườm yêu Tần Thọ một cái rồi bảo:

 

 

-Cái gì mà chủ nhân với không chủ nhân chứ, em thật lắm chuyện.

 

 

Sau đó vui vẻ nhảy tung tăng đi ra ngoài, nhưng vừa tới gần cửa động lại trở về cái phong thái lạnh lùng đoan trang.

 

 

Tần Thọ thấy vậy tặc lưỡi:

 

 

-Trời ạ… đây mới là thần thông thực thụ, còn trâu bò hơn bảy mươi hai phép biến hóa của Tôn Ngộ Không! Tuy vẫn bộ mặt đó mà lại thấy đây như là hai con người hoàn toàn khác nhau. Nữ nhân thật khó hiểu!

 

 

-Nhìn gì nữa? Mau lên. Hằng Nga quay lại giục Tần Thọ. Khoảnh khắc quay đầu đó như băng tuyết tan chảy, quay trở về một Hằng Nga tinh nghịch thân quen.

 

 

Tần Thọ thấy vậy lòng rất dễ chịu:

 

 

-Có lẽ đây chính là bản lĩnh tự vệ của nữ nhân. Như vậy càng tốt, vẻ đẹp của em gái này chỉ có mình ta thấy, ha ha.

 

 

Tần Thọ hớn hở chạy ra, Hằng Nga nhếch miệng cười một cái rồi lập tức lạnh lùng như băng.

 

 

Hai người ra khỏi động, Hằng Nga đặt cốc trà xuống, nhẹ nhàng nói:

 

 

-Mời Tinh Quân dùng trà.

 

 

Tần Thọ không rời mắt khỏi cốc trà, chỉ sợ bị nhầm lẫn. Thấy Hằng Nga vô tình lại lấy đúng như dự liệu, hắn thở nhẹ một hơi, nhảy vào lòng Hằng Nga, mắt lim dim nằm đó.

 

 

Tuy Thái Bạch Kim Tinh tuổi cũng đã không hề ít nữa, nhưng thần tiên không thể xem mặt mà bắt hình rong được, râu bạc không đồng nghĩa với tuổi cao.

 

 

Nhìn đôi mắt cười híp híp của lão Tần Thọ cảm nhận được sự háo sắc trong đó.

 

 

Tần Thọ lòng thầm rằng: "Uống đi, uống nhiều vào, khó khăn lắm ông đây mới rặn được ra, còn nóng hổi đấy."

 

 

Thái Bạch Kim Tinh không hề biết con thỏ này nghĩ gì, quả thực là hắn có nhìn Hằng Nga một hồi lâu.

 

 

Cũng không trách được, từ lúc làm thần tiên tới nay thì Hằng Nga là vị tiên nữ xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp… Ai mà chẳng yêu cái đẹp chứ, cho nên hắn cũng không e dè, mạnh dạn nhìn thêm một lúc.

 

 

Nhưng hắn không biết rằng, chính cái nhìn đó khiến cho con thỏ càng khắc sâu mối thù trong lòng.

 

 

-Đa tạ tiên tử khoản đãi. - Thái Bạch Kim Tinh cười mỉm, nâng chén trà lên uống một ngụm. Uống xong môi hơi mím lại, cau mày.

 

 

Hằng Nga thấy vậy bèn nói:

 

 

-Tinh Quân, trên mặt trăng này chỉ có hoa quế và nước mưa, Hằng Nga cũng chỉ có cái này tiếp đãi vậy, nếu có gì không phải xin thứ lỗi.

 

 

Thái Bạch Kim Tinh nghe xong, hai lông mày giãn ra, cười ha ha:

 

 

-Tiểu thần cũng không phải người hay kén chọn này nọ, có chén trà uống là thấy vui rồi. Chẳng qua vị trà này uống vào thấy rất lạ.

 

 

Nói đến đây Thái Bạch Kim Tinh chẹp chẹp miệng một cái, cứ cảm giác trong hoa quế có trộn thêm thứ gì khác.

 

 

Hằng Nga cười đáp:

 

 

-Có thể do hoa quế trên mặt trăng không giống hoa quế nơi khác nên vậy.

 

 

Thái Bạch Kim Tinh gật gật đầu:

 

 

-Chắc là vậy rồi!

 

 

Sau đó nâng cốc trà lên để nhìn xem rốt cuộc hoa quế trên mặt trăng có gì đặc biệt hơn so với hoa quế nơi khác, xem xong hắn kinh ngạc hỏi:

 

 

-Đây là cái gì? Cầu hoa quế sao?

 

 

Thái Bạch Kim Tinh chỉ cho Hằng Nga xem.

 

 

Hằng Nga cũng ngây người ra, đó là thứ gì?

 

 

Viên tròn tròn nhỏ đen xì đó còn dính chút sợi màu vàng của hoa quế.

 

 

Người khác có thể không biết, nhưng Hằng Nga thì đã nhìn ra.

 

 

Tuy Tần Thọ thường ăn thứ gì cũng không đi ị, nhưng khi còn ở hạ giới Hằng Nga đã từng nhìn thấy phân thỏ.

 

 

Bởi vậy, vừa nhìn Hằng Nga đã biết đó là gì.

 

 

Nàng lườm Tần Thọ một cái, Tần Thọ cúi đầu, đang rất tập trung đếm ngón tay, làm như không biết chuyện gì đang xảy ra.

 

 

Hằng Nga rất lanh lợi, bất kể có phải do Tần Thọ làm hay không thì cũng không bao giờ nói ra.

 

 

Bởi vậy Hằng Nga bình thản nắm lấy đuôi Tần Thọ, dùng sức cấu một cái, đồng thời mặt không đổi sắc nói:

 

 

-Đúng vậy, đó là quả cầu hoa quế đặc biệt làm bằng thủ công.

 

 

Thái Bạch Kim Tinh cười ha ha nói:

 

 

-Thì ra là vậy. Hằng Nga tiên tử, còn nửa tháng nữa là tới Tết Trung Thu, tiên tử đã chuẩn bị gì chưa?

 

 

Hằng Nga nhẹ nhàng lắc đầu đáp:

 

 

-Tuy trước kia ta từng nhảy múa, nhưng là chuyện đã rất lâu rồi, không biết còn nhảy múa được không. Thánh chỉ này đến đột ngột quá, quả thực rất là khó…

 

 

Thái Bạch Kim Tinh nhẹ gật đầu:

 

 

-Ta cũng nghĩ vậy, nhưng mà cũng chẳng có cách nào, không thể làm trái thánh chỉ. Vậy tiên tử cứ chuẩn bị thật tốt là được.

 

 

Tần Thọ nghe vậy thấy hơi ngán ngẩm bèn hỏi:

 

 

-Tinh Quân, tiên tử nhà chúng ta ở đây không biết bao nhiêu năm tháng rồi mà chẳng có ai đếm xỉa tới. Sao nay tự dưng lại có người nhớ tới tiên tử vậy?

 

 

Tần Thọ nói rất tự nhiên, Hằng Nga không hề có phản ứng gì, chứng tỏ cũng đang nghĩ vậy.

 

 

Còn Thái Bạch Kim Tinh thì hơi kinh ngạc nhìn Tần Thọ và Hằng Nga, chẳng biết là mối quan hệ chủ tớ giữa hai người ra sao, nhưng vẫn trả lời:

 

 

-Thực ra, chuyện tiên tử ở trên mặt trăng rất nhiều người đã quên bẵng đi rồi. Chẳng qua dạo trước có người phi thăng, khi qua cầu phi thăng rơi xuống mặt trăng. Khi đó có tuần thủ thiên binh tướng đưa hắn về địa tiên giới, thực ra đây là chuyện rất bình thường năm nào cũng xảy ra, nhưng rơi xuống mặt trăng thì là lần đầu tiên có.

 

 

Nghe vậy Tần Thọ buồn bã, nhiều năm vậy rồi sao? Vậy phải là phải hằng ti tỉ năm mới có một người rơi xuống đây? Lúc đó Tần Thọ cảm thấy những dự tính nhặt than đen, lục soát khắp người, cứu người lúc nguy cấp tiện thể làm giàu đều hóa tro bụi.

 

 

Thái Bạch Kim Tinh nói tiếp:

 

 

-Người đó là đệ tử của Vô Lượng tổ sư, tuy Vô Lượng tổ sư không xếp vào hàng tiên ban nhưng lại có không ít năng lượng ở tiên giới. Chẳng biết hắn nghĩ sao mà đột nhiên chạy tới Vân Tiêu Bảo Điện, nói là muốn hiến một đại lễ cho Ngọc Đế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK