"Hào!!!"
Tiếng ưng cao vút từ trong miệng phát ra, toàn thân đột nhiên lao xuống, đôi trảo lộ ra ánh kim loại ngăm đen, hưng mãnh hướng về phía Tử Phỉ chộp tới.
"A!!!"
Tử Phỉ thấy vậy, không nhịn được kinh hô một tiếng, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng, trở nên luống cuống. Nàng có thể cảm nhận được ưng trảo này nếu rơi vào đầu mình, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ xuất hiện một cảnh tượng đẫm máu, chết trong khoảng khắc.
"Ưng Không, dừng tay, đây là khách quý Bản Vương mời tới. Không được gây sự."
Đế Thích Thiên thấy cảnh này, trong mắt bắn ra thần sắc nghiêm nghị, uy nghiêm nồng đậm tràn ra, đồng thời nhấc trảo lên, yêu nguyên phun trào, ở giữa không trung ngưng tụ ra một hổ trảo đen kịt, cùng ưng trảo chạm vào nhau. Lực lượng hổ trảo tuôn ra, đem Ưng Không oanh kích bay ngược trở lại bầu trời.
Bất quá, sức mạnh bên trong hổ trảo cũng không quá lớn. Thời điểm Ưng Không động thủ hắn liền biết, chỉ sợ thời điểm nó nhìn thấy mình và Tử Phỉ nhân loại đi chung một chỗ, nảy ra hiểu lầm, tưởng mình bị đối phương quản chế, mới đột nhiên xuất thủ.
"Tử Phỉ cô nương, xin đừng trách móc, vị này là bộ hạ của ta, tính cách có chút lỗ mãng kích động.” Đế Thích Thiên sau khi đem Ưng Không đánh bay ngược trở lại, liền quay đầu hướng Từ Phỉ khẽ gật đầu, nói.
"Không sao, không sao." Tử Phỉ nét mặt vẫn chưa hết sợ hãi.
"Đại Vương!!!” Ưng Không ở trên không trung xoay vòng cuốn theo một đạo cuồng phong, rồi rơi xuống mặt đất, cúi đầu xuống lộ vẻ thấp thỏm, hiển nhiên là đang lo lắng Đế Thích Thiên trách phạt chuyện vừa rồi.
"Ừm." Đế Thích Thiên nhìn Tử Phỉ, không muốn dây dưa chuyện này, gật gù, nói: "Ngươi hiện tại lập tức trở về cốc, thông báo cho đám người Tố Tố cùng Xích Hỏa, để bọn họ toàn bộ đi ra tiếp kiến muội muội Bản Vương." Trong thanh âm đầy vẻ uy nghi bề trên, không cho phép nghi vấn.
Muội muội Đại Vương?
Nghe được câu này, Ưng Không hai mắt sáng lên, ngẩng đầu cẩn thận quét một vòng, ánh mắt sắc bén lập tức rơi vào trên người Tiểu Bạch đang được Tử Phỉ ôm trong lòng. Xung quanh chỉ có Tiểu Bạch cùng một con bạch hồ, nếu là muội muội Đại Vương, hiển nhiên chỉ có Tiểu Bạch phù hợp.
Nhất thời, đôi mắt nhìn về phía Tiểu Bạch hiện lên một tia cung kính nhàn nhạt.
"Vâng, Đại Vương!!!”
Ưng Không đáp một tiếng, vỗ cánh bay lên trời, xông đến tận mây xanh, lại hướng về phía Vạn Yêu cốc đáp xuống.
"Đi thôi, chúng ta cũng vào cốc."
Đế Thích Thiên quay đầu nhìn về phía Tử Phỉ gật gù, đi trước dẫn đường, hướng về phía con đường nối thông cốc tiến tới, bất quá, trong lúc hướng về phía sơn động thì ánh mắt cũng đồng thời hướng Bạch Hồ nằm trong ngực Tử Phỉ dừng lại một chút, trong mắt tựa hồ toát ra một tia dị quang nhàn nhạt, vẻ mặt vô cùng thâm ý.
Sơn động quanh co uốn lượn, từng cái ngã ba liên tục hiện ra trước mặt, bất quá, Đế Thích Thiên dù sao cũng quen tay làm nhanh, bước đi lộ vẻ quen thuộc, Tử Phỉ cũng chăm chú theo sau lưng, không ngừng âm thầm đánh giá cảnh vật bốn phía. Hai con mắt hiện lên thần sắc tò mò.
"Tử Phỉ cô nương, có chuyện ta muốn thỉnh giáo ngươi một chút, nếu không biết ngươi cũng không cần trả lời." Vừa đi vào một u cốc bên trong hang núi, Đế Thích Thiên đột nhiên hỏi ra một câu khiến người ta bất ngờ. Sóng mắt cũng dừng lại trên người Bạch Hồ lưu chuyển mấy lần.
"Đế đại ca muốn hỏi cái gì?" Tử Phỉ hiếu kỳ mở to hai mắt, nhìn về phía hắn. Hiển nhiên, đối với việc Đế Thích Thiên đột nhiên lời nói lộ vẻ nghi hoặc cũng hơi hiếu kỳ.
Đế Thích Thiên ý tứ sâu xa nói: "Ta muốn hỏi một chút, con Bạch Hồ trong lòng ngươi làm sao mà có? Nó tựa hồ rất không bình thường." Cũng không ai phát hiện, lúc nói câu này toàn thân hắn bắp thịt bắt đầu căng thẳng, hai mắt toát ra một tia kiêng kỵ. Đương nhiên hắn che giấu rất tốt, trong động lại u ám, nên trong lúc nhất thời cũng không ai nhận ra.
Chỉ là, ánh mắt lúc rơi vào hai cái đuôi trắng như tuyết phía sau lưng Bạch Hồ mang theo sắc thái khó tả.
"Bạch Hồ, có hai cái đuôi."
Ở trong lòng hắn, rất nhanh lóe lên một ý nghĩ, ở kiếp trước hắn đối với Hoa Hạ Tứ Đại Danh tuyệt không có xa lạ gì, cuốn “Phong Thần Bảng” hắn cũng từng đọc lại nhiều lần, nhân vật Tả Kỷ trong đó có thể nói là ảnh hưởng cực kỳ sâu sắc đến hắn. Hắn nhớ rõ, Tả Kỷ chính là một con cửu vĩ thiên hồ.
Vì lẽ đó, lúc nhìn thấy hai cái đuôi tuyết trắng phía sau Bạch Hồ, trong lòng hắn không nhịn được chấn động một cái.
"Ngươi nói tiểu hồ ly này?" Tử Phỉ chớp chớp con ngươi trong suốt, nói: "Đây là ta ở trong rừng cây gặp được, lúc đó nhìn thấy nàng đang bị thương, không biết vì sao ngất đi dưới tàng cây, sau khi tỉnh lại cũng chưa từng nói chuyện."
"Ồ?"
Đế Thích Thiên suy tư đáp một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục hỏi thêm, chỉ hướng phía trước đi tiếp.
Sơn động tuy rằng dài, bất quá không đến thời gian uống cạn một chén trà, bọn người Đế Thích Thiên đã ra khỏi sơn động. Trước mắt trở nên rộng rãi sáng sủa, một mảnh thảo nguyên bằng phẳng, cây cối um tùm, thác nước thẳng đứng chảy xuống, bốn bề núi đồi trùng điệp, chẳng khác nào một mảnh thiên địa khác, hữu sơn hữu thủy (có có núi có sông), hơi thở tươi mát phả vào mặt.
"Tham kiến Đại Vương."
Lúc bọn hắn vừa ra khỏi sơn động, chỉ thấy, trước mắt thình lình có năm đạo thân ảnh cao lớn sừng sững xếp thành hàng ngang mặt trước, trong nháy mắt nhìn thấy Đế Thích Thiên đều đồng thời cung kính quỳ lạy, âm thanh to lớn vang vọng khắp thung lũng.
"Hừm, vị này chính là thân muôi muội của Bản Vương, Tiểu Bạch." Đế Thích Thiên nhìn về phía Tiểu Bạch Hổ, nàng cũng từ trong ngực Tử Phỉ nhảy ra, đi tới bên người Đế Thích Thiên, hiếu kỳ đánh giá năm người trước mặt.
"Tham kiến tiểu thư." Xích Hỏa, Bái Nguyệt bọn họ đều hướng Tiểu Bạch cung kính kêu lên.
"Sau này Tiểu Bạch chính là công chúa Vạn Yêu Cốc ta.”
"Vâng, gặp qua công chúa."
Trong chớp mắt này thân phận của Tiểu Bạch đã được xác lập, sau này chính là Vạn Yêu Cốc danh xưng công chúa. Có thể thấy trước, ở trong cốc, tuyệt đối không có ai dám khinh thường nàng.
Thân phận thay đổi cũng làm cho Tiểu Bạch không biết làm sao, sợ sệt nhích gần về phía Đế Thích Thiên thêm một chút, thấp giọng nói: "Ca ca, những người này đều là?" Vừa nói vừa nhìn về phía năm vị quái thú cao to trước mắt, hơi lộ ra vẻ khiếp đảm.
"Ha ha, Tiểu Bạch, bọn họ đều là bộ hạ trung thành nhất của ca ca." Đế Thích Thiên cười nói rồi nhìn về phía Bạch Tố Tố: "Tố Tố, Tiểu Bạch trước tiên giao cho ngươi, các ngươi nhận thức nhau một chút, lại tới xung quanh cốc tham quan một lát, Tử Phỉ cô nương cũng có thể đi cùng." Lúc này, thanh âm của hắn đột nhiên chuyển biến, cũng không lập tức mang Tiểu Bạch các nàng đi tới động phủ của mình, trái lại trước tiên để cho các nàng ở trong cốc du ngoạn, đương nhiên thanh âm cũng không dừng lại ở đó, quả nhiên, sau một lát hắn liền xoay người hướng về phía Tử Phỉ, nói: "Tử Phỉ cô nương , ta muốn cùng Bạch Hồ nói riêng vài câu, không biết có thể hay không?"
"Tiểu hồ ly?" Tử Phỉ hơi kinh ngạc nhìn về phía Đế Thích Thiên.
Đế Thích Thiên ánh mắt thâm thúy, nói: "Xin Tử Phỉ cô nương yên tâm, ta để Bạch Hồ lưu lại, cũng không phải là muốn gây bất lợi cho nàng, chỉ là có chút sự tình muốn hỏi thăm nàng mà thôi. Bản Vương bảo đảm, tuyệt đối sẽ không vô cớ gây bất lợi với nàng." Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Bạch Hồ mà không phải là Tử Phỉ.
"Vậy được!!!" Tử Phỉ chần chờ một chút, bất quá sau khi ngẫm lại, cũng không từ chối, liền ngồi xổm người xuống, đem Bạch Hồ vẫn ôm trong lòng nhẹ nhàng để xuống đất.
Mà thời khắc này, Bạch Hồ ánh mắt cũng rất kỳ quái, trong mơ hồ mang theo một tia thấp thỏm. Dưới tình huống như vậy, Đế Thích Thiên lại đơn độc yêu cầu nàng ở chung một chỗ, tuyệt đối là nằm ngoài dự liệu của nàng.
"Chẳng lẽ tên Đế Thích Thiên này đã phát hiện ra thân phận của ta, bất quá, không thể nào, ta hiện tại tuy rằng bị thương, nhưng khí tức toàn thân đã hoàn toàn thu lại. Lần trước hắn tuy rằng ở Ngô Sơn (núi rết) gặp ta, nhưng khi đó ta hóa thành nhân hình, yêu thân cũng chưa từng ở trước mặt hắn hiển lộ qua, làm sao hắn lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như thế."
Bạch Hồ sau khi đươc Tử Phỉ thả ra, kỳ thực vẫn luôn yên lặng quan sát Đế Thích Thiên, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Nam Man, trước đây nàng sớm đã nghe nói qua, trong yêu tộc có truyền lưu, bên trong Nam Man chôn dấu rất nhiều bí ẩn thượng cổ, chính là một địa phương tràn ngập thần bí. Ở nơi như thế này, Đế Thích Thiên có thể vừa sinh tồn, lại còn có thể tìm được một nơi có nhiều linh khí như Vạn Yêu Cốc này, quả thực là khiến người ta khuynh thán không thôi.
Đế Thích Thiên biến hóa lại càng lớn, trong thời gian ngắn ngủi, so với trước đây, càng nhiều thêm một loại khí thế duy ta độc nhất, loại khí thế này, hiện tại tuy rằng rất nhạt, nhưng không thể trốn khỏi giác quan nhạy cảm của nàng.
Tử Phỉ cùng Tiểu Bạch được Bạch Tố Tố dẫn đi, hướng về phía bên trong cốc, vừa đi, vừa giới thiệu cho các loại sự tình trong cốc.
Hiện tại chỗ này chỉ còn lại Đế Thích Thiên cùng Bạch Hồ hai người đứng đối mặt nhau.
Ánh mắt cả hai đều chăm chú nhìn về phía đối phương, Bạch Hồ cũng không có nửa điểm lùi bước, trái lại rất tự nhiên đánh giá Đế Thích Thiên từ trên xuống dưới.
Sau nửa ngày trầm mặc, Đế Thích Thiên hít sâu một hơi, thốt ra một câu: "Nếu như Bản Vương đoán không sai, ngươi chính là Thiên Hương Hồ Vương lúc trước ở Ngô Sơn cứu ta một mạng.”
Câu nói này, có thể nói là kinh động lòng người, dị thường trực tiếp, bất quá, ngữ khí của hắn lại dường như thập phần khẳng định. Sau khi nói xong, ánh mắt không chớp một cái nhìn về phía Bạch Hồ.
Bạch Hồ thân thể liền chấn động một cái rất khó nhận ra, hai cái đuôi phía sau nhẹ nhàng khua lên, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị: "Ngươi làm sao đoán ra được." Thanh âm mềm nhẹ, nghe vào tai lại có một loại cảm giác rất thư thái, bất quá, ý tứ bên trong câu nói không thể nghi ngờ là đã thừa nhận thân phận của nàng, khẳng định suy đoán của Đế Thích Thiên.
Sau khi nói xong, trong mắt cũng loé lên một tia hiếu kỳ.